*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới ánh trăng, Lục Vũ ngồi trên tảng đá, thân ảnh nhợt nhạt có chút cô đơn.
Ban đêm ở Mạc Khâu sơn trở nên tĩnh lặng, thi thoảng lại có tiếng yêu thú tru tréo.
Lục Vũ dạo xem quanh khu thứ ba một vòng, bề ngoài thì không nhìn ra điều gì khác thường nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Đổng Trọng đi tới bên cạnh Lục Vũ, nhìn vạn dặm non sông, tâm tình hơi bi thương.
“Khi bé thơ, lúc ta buồn phiền thì thường sẽ leo lên đỉnh núi nhìn phương xa, trước non sông đất đai hét lên nguyện vọng trong lòng.”
Lục Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Có ai mắng ngươi là tên điên hoặc ngu ngốc chưa?”
“Có, cũng không ít.”
Đổng Trọng hoài niệm tuổi niên thiếu kiếp trước.
Lục Vũ cười cười, hắn cũng từng có lúc như thế, nhưng hắn không muốn nói ra.
“Nếu như khu thứ ba có cơ duyên thì ngươi nói xem nó sẽ giấu ở đâu?”
Đổng Trọng hỏi ngược lại: “Thật ra ngươi có thể nhờ ta giúp ngươi trong ngắn hạn đạt đến Tụ Linh cảnh, đó xem như cũng là một hồi cơ duyên, nhưng tại sao ngươi lại không làm như vậy?”
Lục Vũ cười nói: “Ngươi không giúp thì ta cũng sẽ đạt tới Tụ Linh cảnh, chuyện này không cần ngươi phải bận tâm.”
Đổng Trọng cau mày nói: “Xem ra ngươi còn tự phụ hơn ta tưởng tưởng.”
Lục Vũ đứng dậy, cười nói: “Đi thôi, đi dạo một vòng với ta.”
Dưới bóng đêm, hai người tựa như u linh du đãng trong khu thứ ba.
Những nơi bên ngoài một trăm địa động thì cỏ cây đều bình thường, không nhìn ra dị dạng gì.
Kiến nhi bất thức (gặp mà không biết), bình thường phân ra hai loại tình huống.
Một là quá bình thường nên ai cũng sẽ chẳng chú ý tới.
Hai là quá thâm ảo nên không ai nhận ra nó.
Lục Vũ tế ra võ hồn, câu thông thảo mộc chi tâm, thăm dò mấy chục lần nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
“Ngươi có đếm qua tổng cộng bao nhiêu động không?”
Đổng Trọng đột nhiên hỏi.
“Một trăm động, ta đã đếm những hai lần.”
Đổng Trọng nghi ngờ hỏi: “Một trăm động? Vì sao ta lại chỉ đếm được có chín mươi chín động.”
Lục Vũ sững sờ, kinh ngạc nói: “Ngươi nói thật ư?”
Đổng Trọng khẽ nói: “Ta gạt ngươi làm gì?”
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Lục Vũ sáng tỏ hai mắt, bật thốt: “Chúng ta đếm lại xem, lần này nhất định phải đưa ra một con số chuẩn xác.”
Hai người chọn tốt điểm xuất phát, đi quanh khu thứ ba.
“Một trăm động.”
“Vẫn chín mươi chín động.”
Lục Vũ và Đổng Trọng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hết sức kỳ quái, vị sao lại thiếu đi một động?
“Như thế, chúng ta dùng một trăm cây gỗ phân biệt cắm trước mỗi cửa hang.”
Đổng Trọng nói: “Tốt, ta cũng không tin lại có chuyện tà môn như vậy.”
Hai người sau khi chuẩn bị xong lại bắt đầu vòng thứ hai.
Một canh giờ sau, hai người trở lại điểm xuất phát.
Cây gỗ trong tay Lục Vũ không thừa một cây, nhưng Đổng Trọng thì còn lại một.
“Gặp quỷ! Tại sao có thể như vậy?”
Đổng Trọng tỏ vẻ lo lắng, Lục Vũ thì đầy kinh ngạc.
“Ngươi về xem Lâm Phong trước đi, ta muốn suy nghĩ thật kỹ một chút.”
Lục Vũ ngồi trên tảng đá, cả người lâm vào trầm tư.
Trong địa động, Lâm Phong ăn hai viên yêu đan, mượn nhờ Đại Phương đỉnh chi lực, thực lực nhanh chóng tăng lên.
Đổng Trọng đứng ở một bên, ánh mắt có chút phức tạp, trước khi chết thu đồ đệ coi như là một loại đền bù sao?
Trong gió đêm, Lục Vũ một mực suy tư câu nói kia. Kiến nhi bất thức, thiên hạ vô song, phải tìm hiểu câu này như thế nào đây?
Lục Vũ lâm vào mê mang, trong đầu một mực quanh đi quẩn lại những chữ kia, trong lòng đột nhiên lóe lên một suy nghĩ hoang đường.
Kiến nhi bất thức, thiên hạ vô song.
Chữ “song” này đại biểu cho số chẵn, không khó nghĩ đến.
Nhưng chữ “nhi” nếu như đại biểu cho hai, chữ “thức” đại biểu cho bốn hoặc là mười, coi bọn nó như chữ số thì liệu rằng sẽ là tổ hợp dãy số của loài nào đây?
Gặp “hai” không “bốn”, hoặc là gặp “hai” không “mười”.
Thiên hạ vô song, vô song liền là số lẻ, phối hợp hai, bốn, mười thì có thể tạo ra tin tức gì đây?
Lục Vũ đột nhiên đứng lên, trong mắt lóe lên tinh quang, bắt đầu quan sát tình huống phân bố của những địa động này, từ dưới lên trên có bảy hàng, bởi vì “hạ đại thượng tiểu” nên số lượng mỗi hàng địa động cũng khác nhau.
“Vô song là số lẻ, trước trừ đi hàng hai, bốn, sáu; gặp hai không bốn, gặp này có phải là khoảng cách ở giữa hay không?”
(Chữ “song” có thể là “hai” hoặc nghĩa là “chẵn”, “vô song” có thể hiểu là “không hai” hoặc “không chẵn”, không chẵn thì lẻ đúng rồi )
Lục Vũ đang suy tính, không ngừng di động thân thể.
“Ngoại trừ hàng hai, bốn, sáu thì còn thừa lại một, ba, năm, bảy, ở giữa hai không bốn hoặc là ở giữa hai không mười, một, ba, năm, bảy đều thỏa mãn.”
Lục Vũ cau mày, nếu đây là một câu đố thì thật khiến cho người khó hiểu.
Nhưng Lục Vũ không hề từ bỏ, hắn đang không ngừng nghĩ xa hơn, nhanh chóng có phát hiện mới.
“Thiên hạ vô song, hạ vô song, vậy cũng chỉ có hàng thứ bảy mới phù hợp, bởi sau bảy không phải hàng thứ tám mà là hàng một, ba, năm, trùng cùng hàng hai, bốn, sáu, vậy cũng là song.”
Lục Vũ hơi phấn chấn, đi tới hàng thứ bảy.
“Sẽ là động nào trong số mười tám động này đây?”
Hàng thứ bảy có mười tám địa động, đi vòng một vòng.
Lục Vũ suy tính thật lâu, dần dần có manh mối.
“Ở giữa hai không bốn, vậy là động thứ chín, nhưng trong mười tám động này thì động nào mới là động thứ nhất?”
(Chợt nhận ra tác giả chơi chữ, hai (二), bốn (四), nếu bỏ hai dấu gạch đi là ra chín (九) )
Không có điểm khởi đầu sẽ rất khó tính toán, Lục Vũ lâm vào khốn cảnh.
Hiện tại trời đã tờ mờ sáng, đêm tối xa dần.
Lục Vũ nhìn trời, đột nhiên cảm thấy hơi chướng mắt.
“Húc nhật đông thăng (Mặt trời mọc hướng đông)... a... ta hiểu rồi.”
Tia nắng đầu tiên rọi xuống Mạc Khâu sơn ở cửa hang nào thì đó chính là động thứ nhất.
Lục Vũ đứng trước cửa hang, lẩm bẩm: “Bên trái, hẳn là vậy.”
Lục Vũ chuyển nửa vòng, đi tới trước một cửa hang, quan sát một lát nhưng không nhìn ra dị dạng gì.
Lục Vũ chui vào trong động, bên trong hết sức khô ráo, sâu khoảng mười trượng, bên trong còn sót một số khung xương yêu thú.
Lục Vũ định chuẩn bị đi tới, đột nhiên trong lòng báo động, theo bản năng né sang một bên, bên tai hắn xoẹt qua một tia sáng cắt đứt tóc hắn mới buộc lên.
Lục Vũ chấn động tâm thần, không ngờ ở đây lại có hung hiểm.
Lục Vũ dựa lưng trên vách động, dư quang lưu ý tình hình trong động, trên đầu xương yêu thú kia có một tia chớp quỷ dị, nó ở ngay phía đối diện cửa hang.
Ai nếu không cẩn thận nhập động sẽ bị tia sáng kia bắn trúng.
Lục Vũ tế ra thảo hồn, Vạn Pháp Trì xuất hiện dị biến, trên mặt ao bay ra chín sợi quang mang, ở giữa không trung hóa thành một con ngân xà bay tới chỗ xương đầu yêu thú kia.
Một khắc này, một sợi u quang bắn ra, lại bị ngân xà há miệng nuốt vào.
Ngay sau đó, đầu xương yêu thú vỡ vụn, địa động sụp đổ, dọa Lục Vũ cấp tốc chạy đi.
Võ hồn hiển hiện trên đầu Lục Vũ, ngân xà bên trong Vạn Pháp Trì bay múa, trong nó ẩn chứa một sợi quang.
“Khí tức này...”
Lục Vũ đột nhiên nghĩ đến thiếu nữ áo đỏ tặng cung Trương Nhược Dao, lúc trước nàng ở khu thứ ba bị một vệt sáng đả thương võ hồn kém tí mất mạng.
Chẳng lẽ vệt sáng tổn thương võ hồn của nàng chính là sợi quang trong Vạn Pháp Trì này?
“Hẳn sẽ không sai, lúc trước nàng tấy nhiên tới nơi đây.”
Lục Vũ tỉnh ngộ, mật thiết lưu ý tình huống của sợi quang kia bên trong Vạn Pháp Trì, lại phát hiện bên trong ao xuất hiện hai chữ Cực Lạc.
Lục Vũ tâm niệm vừa động, lòng bàn tay phải hiển hóa ra hắc sắc khô lâu ấn, Cực Lạc đao từ trong mắt phải khô lâu bay ra, toàn thân cửu sắc thập bát quang, trên mũi đao xanh đậm tỏa ra như thiểm điện nuốt chửng lấy sợi quang bên trong Vạn Pháp Trì kia.