Lục Vũ khẽ vuốt cằm, đổi đề tài hỏi: “Cao thủ mà Ngô thành phái tới có cảnh giới thực lực thế nào?”
Lục Cửu đáp: “Tất cả đều là Tụ Linh cảnh, thiếu gia người hiện tại còn chưa ứng phó được.”
“Có bao nhiêu người?”
“Cụ thể không rõ ràng, dự tính có ba năm người, chậm nhất ngày mai sẽ đến đây.”
Lục Vũ ngẫm nghĩ, hỏi: “Cửu thúc có tính toán gì không?”
Lục Cửu trầm ngâm, trả lời: “Ta muốn lưu lại âm thầm bảo hộ thiếu gia...”
Lục Vũ nói: “Như thế không tốt, thứ nhất là Cửu thúc không thể tùy ý ra vào, thứ hai là cao thủ Ngô thành đều ở bên ngoài, Cửu thúc bại lộ thân phận ngược lại sẽ dễ bị ám sát, ta còn phải cả ngày lo sợ thay Cửu thúc, ảnh hưởng tu luyện.”
Lục Cửu kinh ngạc nói: “Thiếu gia thành thục nhiều, tâm tư trở nên tinh tế tỉ mỉ. Ngươi cảm thấy Ngô thúc có thể giúp ngươi làm được gì không?”
Lục Vũ trầm ngâm nói: “Cửu thúc nếu rảnh rỗi, không ngại đi giúp ta làm một số chuyện...”
Lục Cửu nghe xong, mặt mũi tràn đầy giật mình.
“Thiếu gia muốn...”
Lục Vũ phất tay, ngăn hắn nhiều lời.
“Một tháng, Cửu thúc có thể làm được không?”
Lục Cửu nghiêm mặt nói: “Thiếu gia yên tâm, ta đánh bạc cái mạng này cũng nhất định sẽ làm được cho ngươi.”
Lục Vũ hơi cảm động.
“Như thế thì phiền Cửu thúc, ta đưa ngươi ra ngoài.”
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Vân Nguyệt Nhi gần đây tính tình rất táo bạo, hôm nay thật vất vả mới ổn định lại tâm thần, ra ngoài đi dạo thì thấy Lục Vũ tiễn Lục Cửu.
“Cửu thúc, sao hắn lại tới đây?”
Vân Nguyệt Nhi trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, gợi lại hồi ức trong quá khứ.
Sau khi Lục Vũ tiễn Cửu thúc về thì đi Đan tông hỏi thăm Lâm Phong.
“Lão đại, ngươi tới thật đúng lúc, ta nói cho ngươi một tin tức tốt, ta đã đạt tới tôi thể bát trọng cảnh giới.”
Lâm Phong một mặt đắc ý, từ khi dung hợp Đại Phương đỉnh, thiên phú tu luyện của hắn liền hiển hiện ra.
Các loại đan dược Lâm Phong phục dụng đều được Đại Phương đỉnh tách tồn tinh, tiêu trừ hết thảy tác dụng phụ, cũng dẫn đạo dược lực rèn luyện khí huyết, gân cốt, màng da, giúp thực lực hắn tăng vọt.
Trên da thịt Lâm Phong có quang trạch nhàn nhạt, người thường không thể nhìn thấy nhưng không giấu được con mắt Lục Vũ.
“Tìm một chỗ chúng ta tâm sự.”
Lâm Phong cười nói: “Ta chính có ý đó, xem ra chúng ta quả thực tâm ý tương thông.”
Hai người ra khỏi Đan tông, đi đến bên một con suối nhỏ ở hậu sơn.
Lục Vũ nói đến bí mật hậu sơn Thanh Sơn tông, hỏi: “Ngươi có biết không?”
Lâm Phong kinh ngạc nói: “Chưa từng nghe nói qua, lão đại, ngươi sẽ không bị lừa đi chứ?”
Lục Vũ nói: “Tin tức hẳn có thể tin, nhưng việc này rất ít người biết được.”
Lâm Phong sáng mắt lên, cười gian nói: “Nếu không thì chúng ta đi dò thám?”
Lục Vũ nói: “Hậu sơn lớn như thế, bên trong yêu thú ẩn hiện, lỡ như gặp phải yêu thú cấp ba thì chúng ta không thể đối phó nổi, vạn nhất có yêu thú cấp bốn thì ta và ngươi ngay cả chạy cũng không được luôn.”
Lâm Phong vò đầu nói: “Vậy ngươi muốn sao?”
Lục Vũ trầm ngâm nói: “Trong Tàng Kinh các không biết có ghi chép gì ở phương diện này không. Võ tông bên kia đoán chừng không có, thế nhưng bên Đan tông thì chưa biết được.”
Lâm Phong nghi ngờ nói: “Tàng Kinh các của Đan tông và Võ tông có gì khác biệt sao?”
Lục Vũ gõ đầu hắn một cái.
“Sao ngươi không chịu động não đi? Đan tông lấy luyện đan làm chủ, các loại dược liệu phân bố nơi đâu, đặc điểm ra sao, những điều này đều quan hệ đến hoàn cảnh địa lý. Hậu sơn dược liệu đông đảo, các loại máu, xương, đan của yêu thú đều là tài liệu tốt để luyện đan, khẳng định sẽ có ghi chép đến địa hình ở hậu sơn.”
Lâm Phong ngượng ngùng nói: “Lão đại, ngươi thông minh như vậy, biến ta trở thành kẻ phụ trợ ngu ngốc. Làm phiền ngươi sau này không nên thông minh thế nữa được không?”
Lục Vũ cười mắng: “Hiện tại cho ngươi một cơ hội thể hiện, ngay lập tức đi Tàng Kinh các Đan tông, tìm tỉ mỉ cho ta.”
Lâm Phong nói: “Ta sẽ đi tìm.”
Sau khi tiễn Lâm Phong, Lục Vũ một người nằm phơi nắng bên con suối.
Sau đó không lâu, một tiếng bước chân đánh thức Lục Vũ.
“Ngươi? Có chuyện gì sao?”
Lục Vũ ngồi dậy, nhìn vẻ mặt ý cười của Triệu Lục Vân, có vẻ hơi lạnh.
“Không có chuyện gì thì không thể tới sao, ngươi tưởng con suối nhỏ này là nhà ngươi chắc.”
Triệu Lục Vân trừng mắt Lục Vũ, lúc đầu thật cao hứng, ai ngờ Lục Vũ lại làm mặt lạnh, làm như mình nợ hắn không bằng.
Lục Vũ không nói chuyện, lần nữa nằm xuống phơi nắng.
Triệu Lục Vân đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Vũ.
“Ngươi thật kỳ lạ, người khác chủ động kết giao bằng hữu với ngươi mà ngươi làm gì luôn không để ý tới người ta?”
Lục Vũ nói: “Ta thích thanh tĩnh.”
Triệu Lục Vân nói: “Ta thích náo nhiệt, chiếc nhẫn trữ vật kia của ngươi có thể cho ta xem một chút được không?”
Lục Vũ thoáng nhìn qua chiếc nhẫn trữ vật đang đeo trên ngón giữa tay trái, không gian bên trong món đồ chơi này lớn một trượng, coi như là một chiếc nhẫn chưa đồ đẳng cấp thấp nhất.
Lục Vũ gỡ chiếc nhẫn trữ vật xuống, tiện tay vứt cho Triệu Lục Vân, lộ ra vẻ tùy ý.
“Quá thuận tiện, thật tốt. Lục Vũ, bán cho ta được không?”
Triệu Lục Vân sáng mắt, cầm thật chặt nhẫn trữ vật không thả.
“Ngươi lấy gì mua?”
Lục Vũ rất tò mò, đệ tử Thanh Sơn tông có rất ít người có thể mua được nhẫn trữ vật.
Trong thành cũng có bán đồ chơi này, nhưng giá đều trên trời.
“Ta dùng đan dược đổi với ngươi.”
“Không được.”
“Võ kỹ gia truyền đổi.”
“Không muốn.”
Triệu Lục Vân khẽ nói: “Vậy ngươi muốn cái gì, nói cái giá đi.”
Lục Vũ thu hồi nhẫn trữ vật, lạnh nhạt nói: “Tạm thời ta chưa muốn bán nó.”
Triệu Lục Vân bĩu môi, thở phì phò nhìn hắn chằm chằm.
“Ta dùng một bí mật trao đổi với ngươi.”
Triệu Lục Vân cắn răng, tựa hồ như phí rất lớn sức lực mới đưa ra điều kiện này.
“Bí mật? Phương diện nào?”
Lục Vũ bị khơi gợi lên hứng thú, dưới gầm trời này còn cái gì có thể hấp dẫn người ta hơn bí mật được.
Triệu Lục Vân thấp giong nói: “Bí mật Mạc Khâu sơn.”
Lục Vũ thầm giật mình, hỏi: “Tiền sơn hay hậu sơn?”
“Đương nhiên là hậu sơn, tiền sơn thì có bí mật gì để nói chứ. Ngươi đổi hay không, một câu.”
Triệu Lục Vân nhìn chằm chằm mắt Lục Vũ, tâm tình hơi khẩn trương.
“Vạn nhất bí mật ngươi nói ra ta đã sớm biết, vậy ta há không thiệt thòi.”
Triệu Lục Vân nói: “Ngươi không trao đổi thì ta không nói cho ngươi, không phải ta nói ra xong lúc đó ngươi nói ngươi biết bí mật kia rồi, thì người thua thiệt sẽ là ta sao?”
“Nếu không ngươi nói trước một nửa đi, ta như hỏi ra tình huống phía sau thì sẽ đổi với ngươi.”
Triệu Lục Vân chần chờ nói: “Vậy ta tạm thời tin người một lần.”
Nhìn chung quanh, Triệu Lục Vân thấp giọng nói: “Khu thứ nhất ở hậu sơn có một khối bia, khu thứ hai có hai mặt tường, khu thứ ba...”
Lục Vũ tò mò hỏi: “Khu thứ ba có cái gì?”
Triệu Lục Vân duỗi đôi tay nhỏ nhắn ra, cười duyên nói: “Nhẫn trữ vật.”
Lục Vũ ngẫm nghĩ, đưa nhẫn trữ vật cho nàng.
“Khu thứ ba có thiên hạ vô song.”
“Có ý tứ gì?”
“Ta cũng không biết thiên hạ vô song là gì, nhưng trong thủ trát (bức thư tay) tổ sư khai phái Thanh Sơn tông viết vậy.”
Lục Vũ kinh dị hỏi: “Sao ngươi lại biết nội dung trong thủ trát của tổ sư?”
Triệu Lục Vân nói: “Đây là gia truyền chi bí của tằng tổ phụ ta, hắn từng là trưởng lão hạch tâm Thanh Sơn tông.”
Lục Vũ nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Nguyên văn bên trên thủ trát kia nói như thế nào?”
Triệu Lục Vân than nhẹ nói: “Vô tự thánh bi, ngộ chi bất tường; thông huyền thạch tường, diệu ngộ thiên chương. Kiến nhi bất thức, thiên hạ vô song; Mạc Khâu tân nguyệt, chiến hồn chi thương.”
(*) Thực ra mình đọc tới đâu edit tới đó nên cũng không hiểu lắm nội dung của cái này, nhưng có thể hiểu sơ là như sau. Vô tự thánh bi hẳn là cái bia ở khu thứ nhất, câu đầu chắc là không có thánh bi thì sẽ gặp phải nguy hiểm. Thông huyền thạch tường hẳn là hai mặt tường ở khu thứ hai, nếu vượt qua được hai mặt tường này thì sẽ thấy được thiên chương (chắc bí kíp võ kỹ hay hồn công gì đây). Câu “kiến nhi bất thức, thiên hạ vô song” thì mình chịu, chờ đọc tới khúc tác giả giải thích mới biết được. Còn câu “Mạc Khâu tân nguyệt, chiến hồn chi chương” chắc có liên quan đến sự kiện sắp xảy ra. Ở mấy chương trước có đoạn nói chuyện giữa Sở Tam Thu và Trương Nhược Dao, Sở Tam Thu nói đêm trăng tròn đi khám phá hang động bí mật gì đó đó. Nếu thế chắc sẽ có võ hồn nào đó bị thương ẩn nấp trong đó hoặc sao đó thì mình cũng không biết được. Tạm thế, chờ con tác giải đáp thôi.