Vân Nguyệt Nhi ngơ ngác nhìn một màn này, trong mắt hiện đầy thê lương.
Nàng từng vô cùng mong mỏi Tiêu Mục có thể đánh bại Lục Vũ, xả giận cho mình.
Nhưng ai có thể ngờ được kết quả lại vẫn cứ tương phản.
Lục Vũ thắng, hắn đoạt được danh hiệu đệ nhất nội môn, thu được vinh quang, trở thành truyền kỳ, đây chẳng khác nào tát mặt Vân Nguyện Nhi nàng.
Phẫn hận, ảo não, nội tâm giận sôi, Vân Nguyệt Nhi không cam lòng, một nam nhân vị nàng vứt bỏ thi giờ lại cao cao tại thượng nhìn xuống nàng, đây là chuyện châm chọc cỡ nào.
Tần Vân sắc mặt khso coi, kết quả như thế khiến hắn cũng không tiếp thụ được.
Tiểu tử Lục Vũ kia sao lại thắng được, sao đạt đệ nhất được, ta hận!
Tần Vân năm lần bảy lượt muốn giẫm dẹp Lục Vũ, nhưng hôm nay Lục Vũ nhất phi trùng thiên dương danh nội viện, đây là trần trụi đánh mặt hắn.
Phương Thanh Sơn mím chặt đôi môi không nói lời nào, bên tai là tiếng cười yêu kiều đắc ý của quận chúa Đỗ Tuyết Liên, điều này khiến hắn âm thầm cắn răng ghi hận Lục Vũ.
“Vào trung viện xem lão tử đánh cho ngươi tàn!”
Khu quan chiến hạch tâm, Trương Nhược Dao mắt hiện dị sắc liên tục, biểu hiện của Lục Vũ khiến nàng đánh giá cực cao.
“Thắng mà không kiêu, phong phạm vương giả!”
Sở Tam Thu khẽ nói: “Sâu róm mà thôi, sư tỷ cũng quá để mắt hắn. Tiếp qua hai mươi ngày nữa là đêm trăng tròn, sư tỷ có đi chỗ dịch tích ở hậu sơn kia không?”
Sở Tam Thu nhìn bóng lưng Trương Nhược Dao, ánh mắt lộ ra một tia tà dâm.
Di tích kia ỏ ngay tại hậu sơn.
Sở Tam Thu trong một lần lịch luyện ở hậu sơn vô tình gặp được Trương Nhược Dao, hai người bất ngờ phát hiện một chỗ di tích, trở thành bí mật của riêng hai người.
“Đi, năm sau thập đại đệ tử hạch tâm của bản môn sẽ đại biểu Thanh Sơn tông đến đế đô, trước khi đi ta muốn đến đó tìm hiểu một chút, hy vọng có thể có thu hoạch.”
Trương Nhược Dao ngâm khẽ, nàng còn chưa ngộ ra được huyền cơ ẩn giấu trong di tích kia.
“Tốt, ta cũng đi.”
Sở Tam Thu nói, sâu trong mắt lóe ra tà mị chi quang.
Trương Nhược Dao không thích nhưng cũng gật đầu nói: “Tốt.”
Di tích là hai người cùng phát hiện, Sở Tam Thu yêu cầu đi cùng cũng rất bình thường.
Đồng thời, bối cảnh của Sở Tam Thu cũng rất không bình thường, cho nên Trương Nhược Dao không tự tiện cự tuyệt, trong lòng có e dè.
Sở Tam Thu nở nụ cười quỷ quyệt, chăm chú nhìn bóng hình xinh đẹp của Trương Nhược Dao, thầm nghĩ: “Đêm trăng tròn ngươi khó thoát khỏi ma chưởng, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, hắc hắc... Đệ nhất mỹ nhân Thanh Sơn tông chính là của ta.”
Viện trưởng lên đài, trước mặt mọi người tuyên bố Lục Vũ đoạt được hạng nhất giải thi đấu nội môn năm nay.
“Thưởng cho một chiếc nhẫn trữ vật, mười viên Huyết Nguyên đan!”
Phần thưởng phong phú oanh động toàn trường.
Giải thi đấu nội môn diễn ra những năm trước chỉ được khen thưởng đan dược, không ngờ lần này lại ban cho một món pháp bảo.
Nhẫn trữ vật là một đồ vật thực dụng, ở Thanh Sơn tông cũng chỉ có đệ tử chân truyền biểu hiện ưu dị mới được thưởng cho mà thôi.
Lục Vũ có thể nhận được một chiếc nhẫn trữ vật, đây là viện trưởng phá lệ khen thưởng!
“Tiếp tục cố gắng, ta xem trọng ngươi.”
Tề viện trưởng vỗ vỗ bả vai Lục Vũ, mỉm cười cổ vũ hắn.
“Tạ ơn viện trưởng, ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng.”
Lục Vũ cảm kích, mặc dù nhẫn trữ vật ở kiếp trước không chút thu hút gì với hắn, nhưng hiện tại hắn lại vừa vặn cần dùng đến.
Giải thi đấu Võ tông kết thúc, mà tranh tài ở Đan tông cũng đến khâu cuối cùng.
Tề viện trưởng chạy tới Đan tông, Lục Vũ cũng thuận đường đi theo, muốn xem một chút tình huống của Lâm Phong.
“Lần tranh tài luyện đan lần này, Lâm Phong đoạt được danh hiệu đệ nhất!”
Một âm thanh vang dội truyền khắp toàn trường, dẫn phát vô số nghiệt nghị.
Lâm Phong ở trên đài cười đến không ngậm miệng được, phi thường đắc ý.
Hắn sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nội môn Đan tông, có hy vọng từ hạ viện tiến vào trung viện, trở thành Luyện Đan sư chân chính của tông môn.
“Tiểu tử này còn không tệ.”
Lục Vũ coi như hài lòng với kết quả này, lấy đặc tính võ hồn của Lâm Phong, hắn không đạt đệ nhất mới là lạ.
“Lão đại, vừa rồi ta thế nào, uy phong không?”
Sau trận đấu, Lâm Phong chạy đến bên cạnh Lục Vũ, một mặt đắc ý nói.
“Coi chừng uy phong quá mức sẽ bị người đố kỵ.”
Lâm Phong cười nói: “Không sao, thiên tài mãi mãi bị người đố kỵ.”
Lục Vũ mắng: “Ngươi càng nói càng sai. Ngươi thiên tài như vậy sao trước kia ở ngoại viện tệ hại thế?”
Lâm Phong hắc hắc nói: “Khi đó thiên lý mã ta đây không phải không gặp Bá Nhạc ngươi sao? Hiện tại ngươi nhìn xem, chẳng phải ta đã nhất phi trùng thiên rồi đó sao?”
Lục Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, gia hỏa không biết xấu hổ này da mặt càng ngày càng dày.
“Chăm chỉ tu luyện, đến lúc đó chúng ta cùng một chỗ tiến vào trung viện!”
Lục Vũ dặn dò một câu, sau đó liền trở về.
“Mười viên Huyết Nguyên đan kết hợp với thảo hồn bát phẩm hiện tại, ta hắn có hy vọng trùng kích tôi thể bát trọng cảnh giới.”
Lục Vũ ăn một lần năm viên Nguyên Huyết đan, sau đó tế ra võ hồn, hấp thu thiên địa linh khí bắt đầu tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình.
Đây là tôi thể chi pháp, khác biệt với hồn quyết nhưng lại có thể giúp võ giả cảnh giới thấp không ngừng trèo cao.
Trong tình huống bình thường thì tu luyện chia làm ba cấp đập, một là hồn quyết, nhằm vào võ hồn.
Hai là tôi thể chi pháp, cường hóa nhục thân.
Ba là chiêu thức kỹ năng, như là các loại binh khí quyền cước.
Ba thứ quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, tu luyện tới hậu kỳ thì hồn quyết chủ nội, thể pháp cường thân, chiêu thức công thủ.
Cảnh giới càng cao thì bộ dung hợp của cả ba thứ phải càng cao, đây là đạo lý đơn giản nhất.
Sau khi thảo hồn trưởng thành lên Hoàng cấp bát phẩm thì tốc độ hấp thu linh khí đã có chút kinh người.
Cũng may Lục Vũ có thiên mạch, Bách Xuyên mạch cũng siêu phàm nên có thể dung nạp liên khí không ngừng, chuyển hóa thành linh lực.
Vẻn vẹn ba ngày mới hấp thu xong dược lực của Huyết Nguyên đan, Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng đã tu luyện đến 376 kình.
Căn cứ theo phân tích của Vạn Pháp Trì thì một khi đạt tới 400 kình, Lục Vũ có thể đạt tới tôi thể bát trọng cảnh giới.
Một bước này đã cách không xa.
Tiếp tục phục dụng đan dược, Lục Vũ đóng cửa tu luyện.
Hai ngày sau đột phá 400 kình, đạt tới tôi thể bát trọng cảnh giới, thực lực rõ ràng tăng trưởng.
Dược lực còn lại của Huyết Nguyên đan đang phóng thích, sau một ngày mới hoàn toàn bị hắn hấp thu sạch sẽ.
Trước mắt, Lục Vũ đã tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng đến 425 kình, ở tôi thể bát trọng sơ kỳ.
Mở mắt ra, Lục Vũ xoay người đứng dậy, toàn thân xương cốt bạo hưởng, thể nội huyết khí bốc lên, màng da cứng cỏi, cảm giác máu, xương, da rõ ràng tăng cường.
“Thời gian sáu ngày, tốc độ này vẫn được.”
Đẩy cửa đi ra ngoài, Lục Vũ vừa luyện một hồi quyền pháp liền bị một loạt tiếng bước chân bừng tỉnh.
Hai đệ tử Võ tông dẫn theo một người trung niên xuất hiện, người trung niên khiến khiến Lục Vũ biến sắc.
“Thiếu gia, thật là ngươi!”
Người trung niên thấy Lục Vũ thì bước một bước lớn xọt lên, trong mắt lệ quang kích động.
Lục Vũ tâm tình khá phức tạp, trong trí nhớ thì người này tên là Lục Cửu, là người thân tín bên cạnh phụ thân Lục Chiến, khi còn bé Lục Vũ một mực gọi hắn là Cửu thúc.
Ba năm trước đây, phụ thân Lục Chiến đi Tuyết Phong sơn tìm kiếm linh dược, Lục Cửu đi ra ngoài chưa về.
Về sau, chức thành chủ của phụ thân bị đoạt, Lục Cửu cũng chưa từng xuất hiện, nào ngờ hôm nay hắn lại đi tới trước mắt mình.
“Cửu thúc...”
Lục Vũ không biết nên nói gì, bởi một thế này “Lục Vũ” đã chết mất, còn hắn, tới từ đời trước.