Là vì món bảo vật kia trong truyền thuyết Hắc Hà cốc kia hay vì Hắc Vĩ hồ?
Bên trong lòng sông, Hắc Vĩ hồ liều mạng chạy trốn, viện trưởng và ba vị võ sư đuổi theo không bỏ, cuối cùng biến mất trong rừng rậm.
Những đệ tử Võ tông kia ngây ngốc đứng tại chỗ kia, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều quy trách nhiệm lên người Lục Vũ.
“Đây nhất định là âm mưu của tên Lục Vũ, sau khi rời khỏi đây ta nhất định phải kiện hắn.”
“Đúng, kiện hắn hại chết chín sư huynh đệ, hắn phải đền mạng.”
Trên sườn núi, Lâm Phong nói: “Nhìn thấy chưa, bọn hắn quy hết trách nhiệm lên đầu chúng ta.”
Lục Vũ cười nói: “Trong dự liệu, bọn hắn nếu không phải thế, chúng ta há có thể tranh công?”
Lâm Phong cười hắc hắc nói: “Ở trước mặt ngươi, bọn hắn chỉ là một đám lợn ngu si.”
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
“Không nên tự mãn, đây là nguồn gốc của thất bại.”
Lục Vũ kéo Lâm Phong đi tới chỗ sâu trong Hắc Hà cốc, hắn một mực nhớ tới cửa hang thần bí kia.
Trước đây, bóng xám kia từ trong cửa hang kia đi ra, băng lãnh mà tàn khốc khiến Lục Vũ sinh lòng hoảng sợ.
Bây giờ Lục Vũ không biết bóng xám kia đã rời đi chưa, liền lặng lẽ lẻn về phụ cận.
“Chỗ này chúng ta từng tới rồi mà?”
Lâm Phong trí nhớ không tệ, còn nhớ rõ nơi đây.
Lục Vũ nói: “Đi săn phải có kiên nhẫn.”
Nhắm mắt lại, Lục Vũ cảm giác tình huống trong hang động, rất nhanh cảm giác được một loại nguy cơ.
Lục Vũ lôi kéo Lâm Phong lui ra sau, canh giữ ở bên ngoài mấy dặm, xa xa nhìn chằm chằm cửa hang.
Chờ đợi ròng rã năm ngày, khi hoàng hôn buôn xuống, một bóng xám nhỏ bé không thể nhận ra lóe lên mà ra, lặng yên rời đi.
Lục Vũ sáng mắt lên, chờ nửa canh giờ, cảm giác lực mật thiết tìm kiếm hết thảy phụ cận, xác nhận không gặp phải nguy hiểm gì, bấy giờ mới dẫn theo Lâm Phong đến thẳng cửa hang kia.
“Trời ạ, nơi này...”
“Ngậm miệng, ngươi sợ người khác không nghe được à.”
Lâm Phong gượng cười, vội vàng che miệng, đi theo Lục Vũ vào trong cửa động.
Huyệt động này rất bí ẩn, bên trong uốn lượn quanh co, đi được không lâu thì phát hiện ra hai con yêu thú.
“Yêu thú cấp hai, có nội đan, nhanh lấy ra.”
Lục Vũ phân phó Lâm Phong động thủ, trong lòng lại đang suy nghĩ một vấn đề.
Bóng xám kia không quan tâm đến nội đan yêu thú, lại đỡ được một kích của Tề viện trưởng nên hẳn là cao thủ Tụ Linh cảnh hậu kỳ cảnh giới.
Nhân vật như vậy lại ẩn trong sơn động bí ẩn này bấy lâu nay, hắn đang mưu đồ chuyện gì?
Lâm Phong đang lấy nội đan, Lục Vũ tiếp tục đi lên phía trước.
Chỉ chốc lát lại phát hiện một con yêu thú, hình thể mấy trượng, có thể xưng là yêu thú cấp hai đỉnh phong, đáng tiếc đầu lâu nổ tung, phơi thây nơi đây.
Lục Vũ nhìn qua liền đi tiếp, đi tới chỗ sâu trong hang động.
Bên trong khá lộn xộn, một chỗ trên vách đá có lưu chữ viết nhưng lại bị người xóa đi, chỉ còn lại vết tích loáng thoáng.
Có một bộ bạch cốt dựa vào từng, nhìn tư thế hẳn khi còn sống dựa vào tường mà chết, ngỗ ngực còn cắm một thanh kiếm.
Sáu thước trước bạch cốt có một cái hố được đào lên, tựa hồ có người lấy gì ở chõ đó, cũng xóa đi chữ viết trên vách đá không muốn để cho người ta biết lai lịch của bạch cốt này.
Những vết tích này đều rất mới, hẳn là mới lưu lại gần đây.
Lục Vũ quan sát hết thảy chung quanh, tăng cảm giác lực tới tực hạn, nhanh chóng bắt được một tia khí tức lưu lại.
“Là hắn lưu lại.”
Lục Vũ có thể kết luận bóng xám kia ở lại trong động này một khoảng thời gian rất lâu, trong không khí cũng còn vương sát khí của hắn.
“Bộ bạch cốt này chết cũng đã lâu rồi, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện năm xưa? Nếu như là cao thủ mang theo bảo vật năm xưa thì sao hắn lại đi tới chỗ này? Chẳng lẽ một mình hắn giết hết tất cả binh sĩ Tuyền thành và Ngô thành rồi thân thể bị trọng thương lách thân tìm nơi này táng thân sao?”
Lục Vũ tự nói, hắn đang suy đoán.
Chỉ khi xác minh rõ thân phận của bạch cốt này mới có để suy đoán tiếp được, bóng xám kia đã lấy đi thứ gì trong hang động này?
Trước mắt, thân phận bạch cốt không thể xác định được, Lục Vũ cũng chỉ có thể suy đoán lung tung.
Sau đó không lâu, Lâm Phong chạy đến, tay cầm ba viên nội đan, hưng phấn vô cùng.
“Ngươi nhìn viên nội đan này nè, màu sắc mượt mà óng ả, sáng long lanh...”
Lục Vũ: “Thu lại đi, ta còn có việc để ngươi làm.”
Lâm Phong sững sờ, nhìn cảnh sắc trước mắt, nghi ngờ: “Làm gì?”
Lục Vũ nói: “Thả ra võ hồn của ngươi, ta muốn mượn nó dùng một lát.”
Lâm Phong hoảng sợ nói: “Mượn dùng võ hồn của ta một lát hả? Ngươi có lầm không đấy, võ hồn cũng có thể mượn à?”
Lục Vũ cười mắng: “Đương nhiên là mượn được, có gì đâu mà ngạc nhiên.”
Lục Vũ trước đó kỳ thật không nghĩ tới chuyện này, thẳng đến khi Lâm Phong tới hắn mới đột nhiên nhớ lại võ hồn của Lâm Phong là Hoàn Hồn thảo.
Nó có tác dụng gì?
Người thường đương nhiên không rõ ràng, nhưng hắn từ là Thánh Hồn Thiên Sư nên nghĩ đến một sách lược.
Mượn nhờ lực lượng của Hoàn Hồn thảo thi triển ra hoàn hồn chi thuật để võ hồn của bạch cốt này hiện ra lại, từ đó xác minh lai lịch của bạch cốt.
Đây là một loại thuật gọi hồn rất yêu nghiệt, rất nhiều Hồn Thiên sư nghe nói qua nhưng cả đời cũng chưa từng gặp qua, bởi võ hồn Hoàn Hồn thảo quá hiếm thấy.
Lục Vũ để Lâm Phong toàn thân buông lỏng, hai người đồng thời phóng thích võ hồn, hai gốc cỏ nhỏ gắn bó thắm thiết, đang khơi thông nhau.
Về sau, thảo hồn của Lục Vũ bắt đầu hành động, hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai quấn quanh Hoàn Hồn thảo của Lâm Phong, bắt đầu hấp thu hồn lực của nó.
Lâm Phong giật mình muốn phản bác nhưng bên tai vang lên thanh âm của Lục Vũ.
“Thả lỏng đi, ta muốn nhờ võ hồn của ngươi nên ngươi sẽ có tiêu hao, sẽ không tạo thành thương tổn gì cho ngươi đâu.”
Lâm Phong nghe thế thì thở hắt ra, thực ra hắn rất ngạc nhiên, Lục Vũ mượn nhờ võ hồn của mình rốt cục là để làm gì?
Lục Vũ điều khiển hồn lực tuyến dung nhập võ hồn Lâm Phong, tạm thời tiếp quản Hoàn Hồn thảo.
Sau một khắc, Vạn Pháp Trì chấn động phóng xuất ra huyền diệu chi lực, Lục Vũ bắt đầu hoán hồn chi thuật.
Hoán hồn và hoàn hồn nghe không khác nhau lắm nhưng bản chất lại khác biệt.
Hoàn hồn tương đối khó, hoán hồn tương đối đơn giản.
Lục Vũ lấy viên nội đan lớn nhất trong tay Lâm Phong làm vật môi giới, bắt đầu thôi động dị năng của Hoàn Hồn thảo.
Nội đan yêu thú cấp hai là cơ sở của võ hồn yêu thú cấp ba.
Cho nên Lục Vũ dùng nội đan làm môi giới là sách lược rất cao minh.
Võ hồn trên đỉnh đầu Lâm Phong đang lắc lư, năm chiếc lá cây lóe ra quang mang như mộng ảo bao phủ viên nội đan kia khiến nó chậm rãi bay ra chuyển động bên trên bộ bạch cốt.
Về sau, trên dưới nội đan lắc lư lóe ra ngũ thải chi quang, như mây như khói.
Xung quanh, trong hư không chậm rãi tràn ra một chút khí thể màu xám dung nhập vào trong quang mang nội đan, huyễn hóa thành một hư ảnh mơ hồ, đang từ từ trở nên rõ ràng.
Lục Vũ hết sức chuyên chú, đây là thời khắc quan trọng nhất, hơi không cẩn thận liền sẽ phí công nhọc sức.
Lâm Phong cảm thấy đầu não ngất đi, bởi Lục Vũ đang tiêu hao hồn lực võ hồn của hắn, điều này khiến cho Lâm Phong hơi không chịu đựng được nổi.
Trên nội đan, một hư ảnh võ hồn hiện ra, đây là một con hắc ưng khá lăng lệ, trong hai mắt phản chiếu từng hình ảnh, đây là một chút cảnh tượng bộ bạch cốt đã trải qua trước khi chết.
Lục Vũ nhìn chăm chút hai mắt hắc ưng, những hình ảnh kia chuyển đổi cấp tộc hiện ra bên trong Vạn Pháp Trì.
Đây là ký ức di chuyển chi thuật, có thể nắm bắt được tin tức bản thân cần tìm trong thời gian ngắn nhất mà không cần lãng phí tinh lực lẫn thời gian để duy trì loại tiêu hao hồn lực này.