Thần Võ Thiên Đế

Chương 42: Thốn Tâm luyện huyết




Lục Vũ chỉ cảm thấy yếu hầu nóng như lửa đốt, nuốt máu tươi tựa như dầu hỏa nóng hổi, nhóm lửa huyết dịch cả người, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cháy hừng hực khiến hắn thống khổ không chịu nổi, mồ hôi đầm đìa.

Lục Vũ không dám do dự, vận chuyển Thốn Tâm Thốn Kình đến toàn lực, mỗi mộc tấc kinh mạch, mỗi một tấc huyết nhục đều đang chấn động, phóng thích thần lực.

Bên trong võ mạch, linh khí co duỗi khuếch trương, thốn kình liên miên trập trùng như bọt nước, tăng lên liên tục.

Lục Vũ biểu lộ thống khổ, ngũ quan vặn vèo, phương thức nuốt tinh huyết yêu thú như này trên thực tế có tính nguy hiểm rất mạnh.

Lục Vũ nhất tâm nhị dụng, vừa vận chuyển Bích Thảo Liên Thiên quyết hấp thu thanh lương Ất Mộc chi khí để trung hòa tinh huyết yêu thú cực nóng cương mãnh, vừa thôi động thiên mạch dung nạp khí huyết bạo tẩu mạnh mẽ trong cơ thể.

Thiên mạch của Lục Vũ trong suốt lại mảnh mai, quán thông cùng chín võ mạch khác, nhìn qua tựa như một sợi tóc trong suốt.

Thiên mạch mặc dù mảnh mai nhưng lại ẩn chứa sức mạnh quỷ thần khó lường, trước mắt chỉ mới thành hình, thuộc phát dục sơ kỳ mà thôi, sau này còn tăng lên nhiều.

Loại tăng lên này cần võ hồn trưởng thành, cần thực lực tổng hợp tích lũy mới có thể lớn mạnh thiên mạch, đây cũng là một trong những điểm quan trọng trong tu luyện của Lục Vũ.

Đặc điểm của Thốn Tâm Thốn Kình là sinh sôi không ngừng, hiệu suất cao hơn gấp ba lần những công pháp luyện huyết bình thường khác.

Trong cơ thể Lục Vũ, tinh huyết yêu thú như hỏa diễm thiêu đốt; bên ngoài cơ thể thì thanh lương của Ất Mộc chi khí tư nhuận, trong bóng ngoài lạnh, âm dương giao hội đề cao phẩm chất tôi thể, không lãng phí chút tinh huyết yêu thú nào.

Trong bóng đêm, thời gian trôi mau.

Trong một canh giờ đầu, Lục Vũ chịu sự giày vò, chỉ cần qua được giai đoạn này thì hết thảy mọi thứ thuận buồm xuôi gió.

Quá trình luyện hóa tinh huyết yêu thú không thể bỏ qua công lao của Vạn Pháp Trì và thiên mạch.

Vạn Pháp Trì dẫn đạo các loại sức mạnh từ cỏ cây dưới mặt đất lẫn trên hư không dung nhập vào trong tinh huyết yêu thú tạo nên hiệu quả thôi hóa, phát huy hiệu lực của tinh huyết yêu thú tới cực hạn.

Thiên mạch tác dụng vững chắc chín đại võ mạch, giúp chúng nó dung nạp được lực lượng không thể nào dung nạp được, dẫn vào trong thiên mạch.

Thế nên tinh huyết yêu thú dù ẩn chứa lực lượng cường đại có thể bộc phát trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng cũng không khiến cho Lục Vũ bị nội thương.

Sau hai canh giờ, Lục Vũ cả người mướt mồ hôi, toàn thân tanh hôi, trong cơ thể tiết ra rất nhiều chất bẩn, hoàn thành bước dung luyện đầu tiên.

“Thốn Tâm Thốn Kình từ sơ kỳ tăng tới hậu kỳ, tôi thể nhất trọng cảnh giới đã đạt tới gần đỉnh phong.”

Xoay người đứng dậy, Lục Vũ trút bỏ y phục, lấy chủy thủ rạch phần bụng của Huyết Văn trư ra, cả người chui vào trong.

“Không thể lãng phí, tiếp tục.”

Huyết dịch yêu thú ẩn chứa lực lượng cường đai, dù kém tinh huyết nhưng cũng mạch hơn huyết dịch của hung thú nhiều.

Sau một canh giờ, Lục Vũ cả người xương cốt bạo hưởng, thân thể đột nhiên đứng lên phá tan cơ thể yêu thú, máu me khắp người nhìn hơi dọa người một chút nhưng trên da thịt lại sáng bóng hơn.

Nhặt y phục lên, Lục Vũ đến khe nước dưới núi tắm rửa.

Bầu trời sáng mờ nhưng Lục Vũ không thèm bận tâm, hắn đã có một đêm thu hoạch kinh người.

Đầu tiên là Thốn Tâm Thốn Kình đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong, tôi thể nhất trọng cảnh giới cũng đã hoàn thành.

Khí tức của thảo hồn cường thịnh, thiên mạch nhỏ như sợi tóc giờ đã lớn gấp đôi.

Mặt khác, chín đại võ mạch trở nên càng thô lớn hơn, phẩm chất huyết dịch tăng lên mấy lần, lực lượng của Lục Vũ tăng thêm chí ít năm ngàn cân.

Khẽ búng ngón tay, một sợi kình phong xuyên thủng một cây đại thụ ở cách xa hai trượng, đây là Đạn Chỉ Phi Hoa có thể cách không đả thương người.

Mặc y phục chỉnh tề, Lục Vũ lăng không vung tay bắn cung, từng mũi tên sắt xuyên không phá ra không chệch một mũi, Tỏa Tâm tiễn giai đoạn thứ nhất đã được luyện đến cảnh giới viên mãn.

Trước khi trời sáng hẳn, Lục Vũ chạy về nội môn.

Lúc tu luyện buổi sáng, võ sư mở ra khảo mạch nội môn.

Đây là khảo hạch tiêu chuẩn mỗi tháng một lần dành cho các đệ tử nội môn để kiểm tra thành tích tu luyện trong một tháng qua của hộ, từ đó đốc xúc mọi người nắm chặt tu luyện.

Người biểu hiện ưu dị sẽ được hạ viện ban thưởng.

Mặc khác sau khi khảo hạch sẽ diễn ra thi đấu khiêu chiến lôi đài, hạ viện cổ vũ mọi người luận bàn lần nhau nên cũng thiết lập giải thưởng.

“Phần thưởng lần này rất mê người, đệ tử đạt được thứ hạng tốt lần này sẽ được Hồn Thiên sư ban thưởng tăng võ hồn lên một phẩm cấp. Mặt khác còn được cơ hội đến Bách Thú Huyết trì rèn luyện huyết dịch cân cốt.”

Lời của võ sư khiến cho mọi người phấn chấn.

“Quá tốt, ta muốn đến Bách Thú Huyết trì tu luyện một lần, cam đoan có thể đạt đến tôi thể tam trọng cảnh giới.”

“Nếu ta được Hồn Thiên sư ban thưởng thì võ hồn tứ phẩm của ta sẽ được tăng lên ngũ phẩm.”

“Đừng mơ nữa, thứ hạng kia cũng chỉ có hai ba người được thôi, không tới phiên các ngươi đâu.”

Lục Vũ biến sắc, hắn không cần ban thưởng của Hồn Thiên sư bởi hắn là Hồn Thiên sư tốt nhất thiên địa này.

Ngược lại hắn lại hứng thú Bách Thú Huyết Trì, bởi với cảnh giới hiện tại của Lục Vũ thì nếu như có thể đến đó tu luyện hẳn sẽ đạt được hiệu quả khá tốt.

Buổi chiều, Lục Vũ tu luyện Đạn Chỉ Phi Hoa, loại chỉ công này cũng phối hợp một chút chiêu thức xảo diệu có thể xuất kỳ bất ý công kích bất ngờ.

(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)

Sau bữa cơm chiều, Lục Vũ lại một lần nữa yên lặng đến khu thứ bảy ở hậu sơn, tiếp tục tu luyện tiễn thuật, tôi luyện quyền pháp, tìm kiếm yêu thú.

Lần này Lục Vũ phát hiện một con Hồ Điệp báo, hình thể nó không quá lớn nhưng tốc độ lại quá nhanh, hoa văn như hồ điệp trên người nó cực kỳ xinh đẹp nhưng ánh mắt băng lãnh kia lại khiến người sợ hãi.

Lục Vũ hiện thân du đấu, Lạc Nhật quyền phối hợp với Đạn Chỉ Phi Hoa, kịch chiến với Hồ Điệp báo trong thời gian một nén nhang, ăn đau khổ vài lần rốt cục không thể không thi triển ra Tỏa Tâm tiễn.

Môn tiễn thuật này xác thật rất bá đạo, tiễn bất hư pháp, xuyên tim tất sát là thủ đoạn tốt nhất để săn giết yêu thú.

Hiệu quả tinh huyết của Hồ Điệp báo không mạnh bằng Huyết Văn trư nhưng đủ để Thốn Tâm Vạn Kình của Lục Vũ đạt đến đệ nhị trọng Thốn Tâm Thập Kình.

Đồng thời, phẩm chất huyết dịch của Lục Vũ cũng được đề cao lên một bậc, trực tiếp thăng tới tôi thể nhị trọng trung kỳ cảnh giới, lực lượng tăng thêm một vạn cân.

Ban ngày, Lục Vũ chuyên tâm tu luyện tại nội môn, hiện tại mới chỉ qua hai ba ngày mà hắn đã nhận được không dưới mười bức thư khiêu chiến.

Lục Vũ cũng khó mà phúc đáp lại hết nên viết luôn bốn chữ “gặp trên lôi đài” lên cửa.

Ban đêm ngày thứ ba, Lục Vũ vừa ra khỏi cửa liền bị người để mắt tới, hiển nhiên là chuyện hắn ban đêm đến hậu sơn đã có người biết.

Lục Vũ đi dạo quanh phụ cận một vòng, sau đó quay về phòng tu luyện.

Bị người phát hiện rồi nên nếu đến hậu sơn sẽ rất nguy hiểm, đối phương rất có khả năng sẽ phục kích hắn giữa đường.

Lạc Nhật quyền pháp lẫn Đạn Chỉ Phi Hoa của Lục Vũ đều đã luyện đến tiêu chuẩn đại thành, trước mắt trọng điểm là Thốn Tâm Thập Kình, đệ nhất trọng thật không đơn giản.

Thốn Tâm Thập Kình, một kình mười phát.

Trước mắt Lục Vũ còn chưa làm được, chỉ mới đạt tới một kình năm phát.

Tu luyện Thốn Tâm Thập Kình không chỉ có thể rèn luyện phẩm chất huyết dịch tốt hơn mà còn giúp cho chiêu thức Lục Vũ phát ra lực mạnh hơn, thời gian sử dụng ngắn hơn người khác.

Tất cả chúng thực hiện được dựa trên cơ sở huyết mạch chi lực đủ cường đại, nói cách khách là chỉ có phẩm chất huyết dịch đạt tiêu chuẩn thì Lục Vũ mới có thể một kình mười phát được.

Sau đêm đó, Lục Vũ không còn đi hậu sơn nữa mà ngoan ngoãn tu luyện trong phòng.

Thời gian trôi mau, đảo mắt đã qua ba ngày.

Lục Vũ tu luyện Thốn Tâm Thập Kình đạt đến một phát chín kình, chỉ kém một bước cuối cùng.

Ngày mai là ngày khảo hạch nội môn, nhìn chồng thư khiêu chiến trên bàn, Lục Vũ cười lạnh.

Ngày mai ta sẽ cho các ngươi một kinh hỉ.