Thần Võ Thiên Đế

Chương 30: Lực lượng ngang nhau




“Cũng tốt, thu thập ngươi, ta còn bận chuyện.”

Lục Vũ cười khẩy, lời này kém chút khiến Chung Lỗi tức chết.

Cho tới nay, tất cả mọi người cho rằng Lục Vũ đấu với Chung Lỗi thì hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ.

Bây giờ hai người quyết đấu trên lôi đài, Lục Vũ lại ngược lại xem thường Chung Lỗi khiến cho đối phương cảm thấy mất hết mặt mũi uy nghiêm.

“Tiêu tử cuồng vọng, ta muốn ngươi hối hận không kịp!”

Chung Lỗi nổi giận, sát khí trong lồng ngực tiết ra ngoài dẫn động cuồng phong xung quanh gào thét giận dữ, tạo nên một bầu không khí đáng sợ.

Lục Vũ biến sắc, không ngờ Chung Lỗi tức giận lại tạo nên cảnh tượng này, thật hơi dọa người.

Chung Lỗi một mặt nộ khí, cười gằn bước tới gần Lục Vũ, song quyền âm thầm tụ lực, lúc nào cũng có thể phát động tập kích.

Lục Vũ hai mắt nhắm lại, gió nhẹ bên người bắt đầu nổi lên, tay trái vung ra một quyền, động tác cũng không nhanh, đây là hắn đang thăm dò phản ứng của Chung Lỗi.

Chung Lỗi là người nổi tiếng ở ngoại viện, mặc dù khi hành bá thị, nhưng thời điểm đánh nhau lại hết sức tự phụ.

(*) khi hành bá thị ở câu này nghĩa là ức hiếp đồng môn, xưng bá ngoại viện.

Gặp Lục Vũ ra quyền, Chung Lỗi tự nhiên tung quyền phản kích, chỉ dùng bảy phần lực, muốn cho Lục Vũ biết tay.

Song phương ra quyền đều không nhanh, hai quyền chạm nhau giữa không trung nhìn thì hời hợt nhưng một khắc chạm nhau lại phát ra tiếng nổ của khí kình.

Cửu trọng mạch, sức mạnh một quyền lên đến vạn cân.

Mặc dù Chung Lỗi chỉ dùng bảy phần thực lực nhưng đó cũng là bảy ngàn cân.

Cộng thêm một quyền của Lục Vũ cũng là bảy phần kình, hai luồng lực lượng cộng lại, trong nháy mắt va chạm liền khiến cả hai người lùi lại.

“Khí lực khá đấy.”

Chung Lỗi xoay người một vòng liền hóa giải lực phản chấn kia, chân phải giẫm mặt đất mượn lực nhún người lên không, giữa không trung hai chân đá ra liên kích tạo nên những tiếng gió rít, công kích mạnh mẽ.

Thế công tự thành một mạch này hiển lộ rõ kinh nghiệm chiến đấu của Chung Lỗi khá phong phú, là hạng người thân kinh bách chiến.

Lục Vũ thôi động võ hồn, cảm giác lực bao phủ cả lôi đài, Cửu Cung thân pháp phối hợp Thất Tinh bộ pháp xảo diệu tránh né công kích của Chung Lỗi.

Song phương trải qua lần giao phong đầu tiên, ai cũng không nắm rõ được nội tình của đối phương.

Trong tình trạng thực lực hai bên không chênh nhau bao nhiều, chiến thuật liền trở thành thứ quan trọng nhất.

Đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Lục Vũ là một người cẩn thận nên tự nhiên muốn kiểm tra thực lực của địch nhân.

Chung Lỗi chiêu thức lăng lệ hết sức tiêu sái, hắn có trái tim quyết thắng, xét trên khí thế hoàn toàn áp chế Lục Vũ.

Bởi vậy ngay lần đầu giao phong thì Chung Lỗi chiếm được ưu thế rõ ràng, chiêu thức mạnh mẽ nhanh lẹ nhưng uy lực lại kinh người khiến Lục Vũ phải tránh né.

“Nhìn điệu bộ này hẳn Lục Vũ không chống được lâu đâu.”

“Chung Lỗi nghe nói đã xếp thứ hai ngoại viện, hẳn không bao lâu sẽ trở thành nội viện đệ tử, Lục Vũ sao là đối thủ của hắn được?”

“Chưa chắc đâu, Lục Vũ đã dám lập khế ước sinh tử thì hẳn cũng có chuẩn bị.”

Mọi người mỗi người mối ý, tự mình nghị luận.

“Chẳng phải ngươi muốn thu thập ta à Lục Vũ, sao cứ tránh né thế?”

Trước đó Chung Lỗi không chiếm được tiện nghi gì từ khẩu chiến, bây giờ vẫn không quên nhục nhã Lục Vũ.

“Không phải ta đang nhường ngươi sao?”

Lục Vũ vừa nói thì nụ cười trên mặt Chung Lỗi tức thì chuyển sang nộ khí.

“Đánh không thắng ta còn mạnh miệng, ngươi thật rác rưởi.”

Lục Vũ giễu cợt nói: “Ngươi tính là thứ gì.”

Chung Lỗi tức giận đến phát điên, không nghĩ tới Lục Vũ lại nhanh mồm lẹ miệng đến thế.

“Ta muốn xé miệng ngươi!”

Chung Lỗi biến đổi thân pháp, quyền trái móng phải, tăng nhanh công kích.

Lục Vũ xoay người lướt ngang, hai chân liên kích mạnh mẽ đá tới khiến Chung Lỗi không kịp né tránh.

“Coi quyền!”

Chung Lỗi ánh mắt ngạo mạn coi thường pha phản kích của Lục Vũ, quyền kình từ bảy phần tăng lên chín phần.

ẦM!

ẦM!

ẦM!

Chung Lỗi nhoáng người trở ra, trên mặt lộ vẻ khác lạ tựa hồ không ngờ được cước lực của Lục Vũ lại mạnh mẽ như vậy.

Lục Vũ xoay người trên không rồi nhẹ nhàng tiếp đất, giễu cợt nói: “Ngươi cũng không gì hơn cái này.”

Dưới đài, đệ tử quan chiến ồn ào hẳn lên.

“Lục Vũ lại bức lui Chung Lỗi, chẳng lẽ hắn đã đạt tới cửu trọng mạch rồi?”

“Sao có thể có chuyện đó được, Lục Vũ mới đến ngoại viện chưa đầy một tháng thôi, trước giờ làm gì có ai từ tam trọng mạch đến cửu trọng mạch nhanh thế được?”

“Nếu hắn không phải cửu trọng mạch thì sao có thể tiếp được công kích của Chung Lỗi?”

Rất đông đệ tử quá sợ hãi, vốn ánh mắt khinh thường giờ đổi thành kinh sợ.

Lục Vũ lại là cửu trọng mạch, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Trên xe lăn, Chung Chân cả giận nói: “Chuyện này không thể xảy ra.”

Trong đám người, Lý Tiểu Ba & Trương Đại Lực đồng thời biến sắc mặt, không thể nào tin nổi hiện thực này.

Chỉ có Lâm Phong cảm thấy phấn chấn, thầm cao hứng thay cho Lục Vũ.

“Hóa ra ngươi có chuẩn bị khi đến đây.”

Chung Lỗi trừng mắt Lục Vũ, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Ta cũng chưa điên nên sao có thể tự tìm chết được?”

Đây là lời mà Chung Lỗi mới nói ban nãy, bây giờ Lục Vũ lại nói lại nguyên xi trả lại hắn, chẳng khác nào tát thẳng mặt đối phương.

Chung Lỗi tức đến xanh lét mặt mày, mắng: “Dù ngươi đạt tới cửu trọng mạch cũng phải chết trong tay ta thôi.”

Chung Lỗi nhoáng người xông tới, ánh mắt như băng, đáy mắt phản chiếu một con Thanh lang trên lưng có cánh.

Lục Vũ phát giác, thân thể trong nháy mắt kéo căng, miệng gầm nhẹ một tiếng nghênh đón chiêu số của đối thủ thay vì né tránh.

“Ngươi là thảo hồn mà ta là thú võ hồn, ngươi căn bản không biết tự lượng sức khi dám đấu với ta.”

Chung Lỗi đám ra một quyền, quyền phong lạnh thấu xương, năm ngón tay co lại biến thành vuốt sói âm độc cắm nhanh tới cổ họng Lục Vũ, nơi đó là chỗ yếu hại của đối phương.

Lục Vũ hai mắt thanh tịnh, đáy mắt phản chiếu một gốc cỏ ba lá, mỗi chiếc lá đều đang lay động phóng xuất ra lực lượng huyền diệu.

Cảm giác lực của Lục Vũ rất kinh người, trước khi chạm tới vuốt của đối phương thì cả người nhích nhanh sang một bên, tay phải điều chỉnh phương vị đánh ra một quyền phong bế vuốt phải của Chung Lỗi, song phương va chạm nhau giữa không trung.

ẦM!

Một tiếng vang trầm, hai bên chạm nhau.

Lục Vũ xoay người một vòng thi triển ra Lạc Diệp Quy trong Lạc Nhật quyền pháp, hai chân chạm nhau, người như gió lốc đột ngột từ dưới đất mọc lên.

Chung Lỗi khẽ run cánh tay phải, cổ tay đau đớn, một kích này không ngờ lại thua.

“Phong Lang Khiếu Nguyệt!”

Chung Lỗi ngẩng đầu ưỡn ngực, bắn lên như Yêu lang mạnh mẽ, nhắm thẳng tới chỗ Lục Vũ đang ở trên không trung.

“Thu Phong Khởi!”

Lục Vũ nắm rõ mọi cử động của Chung Lỗi trong lòng bàn tay, trong lúc cả người xoay tròn liền tung nhanh ra một hơi ba mươi sáu quyền.

Chung Lỗi mười ngón tay co lại thành trảo, trảo lực kinh người, trong khoảnh khắc liền chạm liên nắm đấm của Lục Vũ tới hai mươi lần, thanh âm lốp bốp vang lên bên tai không dứt.

Xoay người một vòng trên không đáp xuống đất, Chung Lỗi xảo diệu hóa giải phản lực, hai tay giao nhau thành trảo như âm hồn bất tán khóa chặt ngực bụng lẫn cổ họng của Lục Vũ một lần nữa.

Lục Vũ cảm thấy giật mình, tốc độ của gia hỏa này quả thực rất kinh người khiến bản thân hơi trở tay không kịp.

Nghiêng người, lượn vòng, Lạc Diệp Phi.

Thân pháp Lục Vũ phiêu dật, thức thứ hai Lạc Diệp Quy trong Lạc Nhật quyền pháp thực ra là một chiêu phòng ngự khéo léo, có thể xoay quanh Chung Lỗi né tránh.

“Dực Phong trảm!”

Chung Lỗi kinh nghiệm phong phú nhìn ra thân pháp của Lục Vũ xảo diệu, hai tay một trước một sau giao nhau, đầu ngón tay bắn ra kình phong mạnh mẽ như dao.

Lục Vũ chân không chạm đất, ngửa người ra sau xài chiêu Thiết Bản Kiều tránh công kích của Chung Lỗi.

Về sau, Lục Vũ chạm đất bằng hai tay, hai chân tung lên không thi triển ra liên hoàn thích.

Chung Lỗi biến sắc, cảm thấy giật mình trước phản ứng mau lẹ, biến chiêu hung ác của Lục Vũ.

Đây rõ ràng là năng lực chiến đấu kinh nghiệm phong phú, Lục Vũ mới đến ngoại viện chưa đầy một tháng sao lại có sức chiến đấu mạnh thế được?