Thần Võ Thiên Đế

Chương 26: Yêu thú hỏa mãng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới ánh mặt trời, trong rừng rậm, một bóng người đang di chuyển thoăn thoắt, khi thì bay lên không thi lại lướt nhanh dưới mặt đất, trong tay nắm một cây cung lớn màu đỏ nhạt.

Trong rừng, các loại hut thú thỉnh thoảng ẩn hiện, hổ báo rắn độc đều bình thường, đáng sợ nhất là yêu thú trong Mạc Khâu sơn.

Nhiệm vụ lần này của Lục Vũ là săn giết ba con Thanh lang, phạm vi hoạt động là ở khu thứ chín ở hậu sơn, giáp chỗ biên giới.

Hậu sơn trong từ trong ra ngoài chia chín khu, khu thứ nhất là nơi nguy hiểm nhất, nghe nói cả chân truyền đệ tử cũng không dám bước chân tới.

Hung thú hoạt động ở khu thứ tám và thứ chín, Thanh lang bình thường đều ẩn hiện tại giáp giới chỗ chân núi.

Lục Vũ tiến vào núi đã được nửa ngày nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích Thanh lang, ngược lại đang chuyên tâm luyện tập Tỏa Tâm tiễn thuật.

Ngó gió phân biệt vị, không chệch một tên.

Tỏa Tâm tiễn của Lục Vũ đã đạt đến tiêu chuẩn của giai đoạn thứ nhất, thuộc về nhập môn tiểu thành, nửa ngày bắn giết không ít dã thú.

Biểu chiều, Lục Vũ phát hiện ra bốn con Thanh lang ở bên một con suối tại chân núi, bọn chúng di chuyển thành đàn nên độ khó khi săn giết rất cao.

Thanh lang là hung thú có tính công kích cực mạnh, nếu một chọi một thì Lục Vũ có thể giết nó bằng một mũi tên, nhưng một đấu bốn thì e là phải tiếp cận chém giết.

Thanh lang sở hữu thính giác & khứu giác thập phần linh mẫn, Lục Vũ chưa tới gần thì đã bị chúng phát hiện.

(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)

Bốn con Thanh lang cấp tốc xoay lưng, hai con quan sát còn hai con xông tới chỗ Lục Vũ.

Lục Vũ giậm chân trái xuống mặt đất, thân thể nhảy lên cao, chân phải mượn lực lên một thân cây, cả người lăng không xoay tròn, tay trái cầm cung, tay phải mở lên, vút một tiếng, tên sắt phá không trong chớp mắt bắn chết một con Thanh lang.

Con Thanh lang còn lại giật nảy mình, né sang một bên theo bản năng.

Lục Vũ nắm lấy cơ hội, lúc rơi xuống đất cả người thuận thế lộn một vòng, sau đó đứng lên quay người mở cung.

BẠCH!

Tên như kinh hồn, chuẩn sát bắn chết con Thanh lang thứ hai.

Lục Vũ ngửa người ra sau làm thế Thiết Bản Kiều tránh Thanh lang đánh lén, cảm giác lực trải rộng phạm vi năm mươi trượng nên nắm rõ được nhất cử nhất động của hai con Thanh lang còn lại.

Phần eo phát lực, Luc Vũ đột nhiên lách sang trái, cả người xoay tròn trên không ba trăm sáu mươi độ, cung lớn trong tay đụng đất mượn thế tung người lên không né pha tập kích của một con Thanh lang khác.

Thân thể trên không trung, Lục Vũ xoay tròn thân mình, tay phải cấp tốc rút ra hai mũi tên sắt, giương cung lắp dây, ngay lúc rơi xuống bắn ra hai mũi tên.

Dị khiếu chói tai nương theo tiếng thét của Thanh lang, hai con Thanh lang còn lại cứ thế chết dưới tên của Lục Vũ.

“Tuyệt.”

Xoay người đứng dậy, Lục Vũ tứ thế tiêu sái, lần này bắn giết Thanh lang khiến hắn cảm thấy hết sức hài lòng.

Nhiệm vụ hoàn thành, Lục Vũ bắt đầu tu luyện, chủ yếu là luyện Tỏa Tâm tiễn & Lạc Nhật quyền, phối hợp Thảo Thượng Phi giúp hắn hoành tảo ba ngày trong khu thứ chính và khu thứ tám.

“Tôi luyện thực chiến quả nhiên hiệu quả xuất chúng.”

Ba ngày này, Lục Vũ tiến bộ rất lớn, bắn giết gần trăm con hung thú.

“Lộc nhumg hổ cốt, báo trảo, tim sói, mật rắn, đây đều là những tài liệu luyện đan tốt, có thể đổi được không ít điểm cống hiến. Ngày mai tiến vào khu thứ bảy, chỗ đó ẩn hiện yêu thú, nếu như có thể bắn giết được một con yêu thú, tăng lên cảnh giới thì liền có chỗ dựa rồi.”

Lục Vũ tinh thông thuật luyện đan, biết rõ sự khác nhau giữa yêu thú & hung thú bình thường do trên cơ thể chúng có yêu lực chi nguyên, thứ này có tác dụng rất lớn trong tu luyện.

Rầm rầm, một trận tiếng va đập mãnh liệt rõ ràng truyền đến.

Hình như có quái vật khổng lồ đang rung chuyển cả khu rừng.

Cùng lúc, thanh âm yếu ớt của con người cũng truyền ra.

Lục Vũ thay đổi sắc mặt, cảnh tượng như vậy hẳn là đang có người chém giết yêu thú.

Lục Vũ mới tiến vào khu thứ bảy chưa lâu, không ngờ lại gặp được cảnh đánh nhau này.

Lục Vũ thi triển Thảo Thượng Phi, không lâu sau liền tới một nơi rừng cây rậm rạp, ẩn thân trên một cây đại thụ, xảo diệu hòa cùng một màu với thiên nhiên nơi này.

Bên dưới, một con đại mãng xà xích hồng, toàn thân rực lửa, thô to như thùng nước, thân eo dài đến mấy trượng, cái đầu lớn kia há miệng đủ để nuốt sống một người.

Mãng xà lướt qua đến đây, cỏ cây cháy đen hoa cháy rụng đến đấy.

“Thật sự là yêu thú.”

Lục Vũ nhìn chằm chằm, đây là một con yêu thú cấp hai, hắn không đủ năng lực để đối phó.

Cũng may, chung quanh hỏa mãng có ba người đang quấn chặt lấy nó.

Một thiếu nữ áo tím xinh xắn mười sáu mười bảy tuổi, một thiếu nữ váy lục mười bốn mười lăm tuổi & một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cùng nhau liên thủ vây khốn hỏa mãng.

Lục Vũ để ý thấy thực lực tu vi của ba người này hơn xa mình, tuyệt không phải là ngoại viện đệ tử.

“Mau mau, bắt lấy con Hỏa Vân mãng này thì chúng ta sẽ có tiền, đủ để đổi được Vân Linh đan.”

Thiếu nữ váy lục xinh xắn lanh lợi, đôi mắt thanh tịnh ngập tràn kích động, ở bên ngoài thi triển phi đao trợ công, ánh mắt vừa sợ vừa hưng phấn, đang thúc giục hai đồng bạn tiến công.

Vân Linh đan?

Lục Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, theo như hắn biết thì Vân Linh đan là tam phẩm đan dược có giá trị không nhỏ, thiếu nữ váy lục này chẳng lẽ đã ở cảnh giới Tụ Linh?

Quan sát một lúc, Lục Vũ phát hiện tình hình không ổn, thiếu nữ áo t ím lẫn thiếu niên kia sắc mặt đều tái nhợt, thực lực tiêu hao rất nghiêm trọng, mà con Hỏa Vân mãng lại vẫn mạnh mẽ như cũ, có dấu hiệu phản công.

Đột nhiên con Hỏa Vân mãng lóe lên một tia xảo trá trong mắt, tránh thoát một kích liên thủ của ba người, cái đuôi to lớn đột nhiên giơ lên như chiếc roi linh động quất xuống.

Sức mạnh lớn lao kia khiến Lục Vũ thầm hô không ổn.

Thiếu nữ áo tím & thiếu niên hộ vệ kia không tránh kịp, bị đuôi của mãng xà quất trúng khiến cả hai thổ huyết bay ra ngoài, va vào rừng cây rồi hôn mê.

Hỏa Vân mãng há miệng lớn như chậu máu, không để ý tới hai người đan hôn mê mà nhắm thẳng tới chỗ thiếu nữ váy lục.

Thiếu nữ nhỏ bé xinh xắn vốn hưng phấn liền đờ mặt, lập tức bị dọa tới xoay người bỏ chạy, miệng liên tục thét lớn.

“A! Tiểu Đóa, mau cứu ta, nó cắn ta...”

Vậy mà lúc này thiếu nữ áo tím lẫn thiếu niên hộ vệ vẫn còn hôn mê.

Hỏa Vân mãng bém theo sát sau, đuôi rắn bắn tới liên tục, thân thể nhột nhiên nhào tới thiếu chút nữa đã cắn được thiếu nữ váy lục.

Một luồng nhiệt sóng ập tới khiến thiếu nữ váy lục ý thức được nguy hiểm, trong lúc bối rối phóng từ trong áo ra một viên cầu màu trắng.

ẦM! ẦM!

Một tiếng vang thật lớn như tiếng sét giữa trời quang, chấn động khiến màng nhĩ Lục Vũ ong ong, thể nội khí huyết mãnh liệt thiếu chút té khỏi cây.

Ngay sau đó, một trận nổ lớn bùng lên khiến mặt đất rung lên một hồi, bụi đất tứ tung.

TÊ!

Hỏa Vân mãng bị tạc nổ phát ra tiếng thét thê lương, nửa bên đầu đã bị nổ mất nên máu tươi đầm đìa, chỗ thất thốn vảy bong ra từng mảng lớn, máu thịt be bét.

(Thất thốn hay còn gọi là 7 tấc, hay có câu đánh rắn phải đánh bảy tấc )

Hỏa Vân mãng bị cơn đau đớn kịch liệt kích thích, lập tức đại phát hung tính, điên cuồng uốn éo thân thể phóng tới thiếu nữ váy lục, muốn nuốt chết nàng.

Lục Vũ bừng tỉnh lại vừa hay thấy một màn này.

Viên cầu màu trắng mà thiếu nữ váy lục ném ra có uy lực kinh người nhưng đáng tiếc trong lúc nàng bối rối nên ném không chính xác, không nổ tung thất thốn của Hỏa Vân mãng chứ không nó nhất định phải chết.

Thiếu nữ váy lục bị khí lưu của vụ nổ văng bay ra xa ngã xuống đất, lúc này căn bản không thể né tránh kịp.

“Không!!!”

Lục Vũ thấy tình huống nguy cấp, không suy nghĩ được nhiều, lập tức nhảy từ trên cây xuống, hai chân chạm cỏ mượn lực xoay người lao tròn ra.

Một khắc này, cảm giác lực của Lục Vũ tăng lên tới cực hạn nghe được cả tiếng tim đập của Hỏa Vân mãng, cũng khóa chặt chỗ thất thốn bị bong vảy ra.

VÚT!

Tên sắt phá không, một mũi tên phong hầu.

Một tên này của Lục Vũ bắn ra là đã dùng hết toàn lực, mũi tên xâm nhập thất thốn của Hỏa Vân mãng, nhưng do huyết nhục của nó quá dày nên chỉ xuyên tới cách trái tim thiếu nửa tấc.

Hỏa Vân mãng thê lương gào thét, phẫn nộ trừng mắt Lục Vũ, ánh mắt oán độc kia đủ để Lục Vũ rùng mình.

“Nhìn gì mà nhìn, chết đi.”

Lục Vũ xoay người lên không, một thức Hồi Mã tiễn bắn trúng lên mũi tên đã gần gim tới tim con Hỏa Vân mãng, nhờ lực trùng kích lớn đẩy mũi tên kia xuyên qua trái tim Hỏa Vân mãng trong chớp mắt.