Kết quả như thế khiến toàn trường xôn xao!
Lâm Phong đang điên cuồng kêu to, quận chúa thì lớn tiếng reo hò, những người khác đa phần trợn mắt há hốc mồm, cảm giác tựa như đang mơ.
Trương Nhược Dao khá kích động, một quyền kia của Lục Vũ quá bá khí, đơn giản vượt quá sự tưởng tượng!
Phương Thanh Sơn sững người, Sở Tam Thu một mặt chấn kinh, Tiết Kim Long thì ngưng tụ ánh mắt, tất cả đều nhìn Lục Vũ.
“Thắng, hắn thắng.”
Vân Nguyệt Nhi tự lẩm bẩm, vừa mừng vưa lo hay là đắng chát không nói nên lời, trong mắt lộ ra sự bi thương không hiểu, có cả hối hận lẫn thất vọng.
Chưởng môn Trương Vân Sơn đột nhiên đứng lên, bật thốt: “Bạo Kích Thiên Trọng Phá! Rốt cục cũng có người luyện thành!”
Lỗ viện trưởng sợ hãi than: “Thật là kỳ tích.”
Thạch viện trưởng thượng viện cười nói: “Tiểu gia hảo này thật khiến mọi người kinh hỉ.”
Sở Hoài Nam mắt lóe lên vẻ khác lạ, trên mặt lạnh lùng lộ ra một tia lạnh nhạt.
“Một kích này không tệ!”
Trên đài, y phục Lục Vũ phất phơ theo gió, tóc tai dựng đứng, cả người tựa như liệt phong chiến thần, đắm mình trong cuồng phong, ngạo nghễ đứng thẳng trong tiếng gió rít.
Nửa bước không lùi, Lục Vũ đứng ngạo nghễ tại chỗ như một tấm bia lớn, quan sát tứ phương!
Nhiệt huyết trong lồng ngực dâng cao, hai mắt sắc bén như băng đao tuyết kiếm, liếc nhìn toàn trường.
Một khắc này phong thái vô song.
Một khắc này mị lực khó cản.
Rất nhiều người bị Lục Vũ hấp dẫn, điên cuồng hô tên hắn, trong mắt tràng đầy điên cuồng.
Tần Vân đang kêu thảm, thân thể rơi xuống dưới đài, trong mắt tràn đầy không cam lòng, hoàn toàn không tiếp thụ được.
“Không có khả năng! Không! Ta không tin!”
Tiếng hét tê tâm liệt phế hết sức thê lương, ngày xưa hắn phong khinh vân đạm, thiếu thành chủ tự phụ tiêu sái nhưng bây giờ lại tựa như một con chó điên.
Tần Vân hắn lại bại, hắn há có thể thừa nhận được?
Hắn còn phải khiêu chiến Phương Thanh Sơn, hắn muốn đạt được danh hiệu đệ nhất đệ tử chân truyền, sao có thể cứ thế bại trên tay Lục Vũ?
Không!
Không thể thua!
Tần Vân giãy giụa cố gắng đứng lên nhưng ngực lại đau đớn khó nhịn, xương ngực hoàn toàn gãy mất, máu tươi trong miệng ứa ra, choáng váng.
Lục Vũ nhìn hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh tàn khốc.
“Ngươi chính là một chuyện cười, tự cho là thiên hạ vô địch nhưng thực tế chỉ là bọc mủ. Ngươi cao ngạo tự tin tự phụ tiêu sái chẳng qua chỉ lừa người dối mình mà thôi.”
Tần Vân cả giận nói: “Ngươi im miệng! Ta sẽ không thua ngươi, sẽ không!”
Tần Vân đột nhiên đứng lên, miệng hộc máu tươi, khắp khuôn mặt là vẻ điên cuồng.
Lục Vũ cười lạnh nói: “Không phục? Ngươi ngon lên đây.”
Tần Vân hét to, lại bị một trưởng lão ngăn lại.
“Thương thế quan trọng, không nên cậy mạnh.”
Tần Vân quát: “Ta muốn chiến tiếp, ta muốn đánh bại Lục Vũ, ta muốn đánh bại Phương Thanh Sơn, ta mới là đệ nhất trung viện, đệ nhất!”
Tần Vân như bị điên, giận dữ điên cuồng hét toáng lên.
Tất cả mọi người nhìn hắn, thở dài, buồn cười, thương hại, thất vọng.
Tần Vân có nhân khí rất cao ở trung viện, thế nhưng hắn thua trận này nên mất đi một thân vinh quang, từ trên trời rơi xuống.
Vô số chế giễu khiến cho Tần Vân cảm thấy khó xử, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua bản thân lại có một ngày này.
Hắn không thể tiếp thụ được, hắn hét to như chó dại, trong mắt hận ý như điên!
Lỗ viện trưởng hiện thân tuyên bố: “Trận này, Lục Vũ khiêu chiến thành công!”
Dưới đài sôi nổi một mảnh, những tiếng reo hò sợ hãi thán phụn vang lên át đi tiếng rên rỉ của Tần Vân.
Vân Nguyệt Nhi sững sờ đứng trơ tại đó, không biết có nên đi qua an ủi Tần Vân hay cứ đứng im như thế cho thỏa đáng.
“Ái mộ hư vinh, lần này trợn tròn mắt đi, đáng đời.”
Có nữ đệ tử tự mình mắng thầm, thanh âm truyền tới trong tai Vân Nguyệt Nhi khiến nàng đau thấu tim gan, thê lương không nói nên lời.
Mình sai thật sao?
Lục Vũ tạm thời lui ra nghỉ ngơi, đệ tử khác bắt đầu thi đấu khiêu chiến.
Nhưng có trận đấu của Lục Vũ và Tần Vân trước đó nên những trận thi đấu phía sau bình thản hơn nhiều, không quá đáng xem.
Tần Vân thua, thân chịu trọng thương, bị trưởng lão mang xuống, không thể nào tiếp tục khiêu chiến tiếp.
Hiện tại, Lục Vũ trở thành hắc mã, hắn thành công xếp hạng thứ ba, tiếp đó hắn sẽ còn tiếp tục khiêu chiến ư?
Rất nhiều người nhìn hắn, trong lòng đang phỏng đoán.
Phương Thanh Sơn lạnh lùng dị thường, hắn ngẫm lại trận đấu giữa Tần Vân và Lục Vũ, nếu như đổi lại là hắn nghênh chiến Lục Vũ thì nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
Sắp tới giữa trưa, bốn người khác thủ chiến kết thúc, có thắng có bại.
“Vòng thứ hai, ai muốn tiếp tục không?”
Sau vòng một, kẻ thất bại có thể từ bỏ cơ hội vòng thứ hai.
Lục Vũ nói: “Ta muốn khiêu chiến Phương Thanh Sơn!”
Lời này lần nữa dẫn phát oanh động!
Lục Vũ vừa đánh bại Tần Vân lại lập tức khiêu chiến Phương Thanh Sơn, hắn đây nhất định muốn đoạt được đệ nhất sao?
Rất nhiều người thực ra đã sớm đoán được, bây giờ chính tai nghe Lục Vũ nói ra thì rung động trong lòng lên tới đỉnh điểm.
Lục Vũ đang muốn hót một tiếng kinh người, quá nghịch thiên.
“Lão đại, cố lên, ngươi là mạnh nhất.”
Lâm Phong hôm nay cực kỳ cao hứng, lộ mặt trước đông đảo sư huynh Đan tông cũng là vì Lục Vũ.
Tiểu quận chúa hưng phấn đến đỏ bừng mặt, tên Lục Vũ này thật tuyệt vời, ba ba ba đánh mặt thật quá thoải mái.
“Phương Thanh Sơn, ngươi tiếp nhận khiêu chiến không?”
Lỗ viện trưởng thuận miệng hỏi một câu, ánh mắt của mọi người lập tức dừng lại trên người Phương Thanh Sơn.
Phương Thanh Sơn khẽ nói: “Đang muốn chiến một trận!”
Lỗ viện trưởng nói: “Nếu thế, tiếp theo, Lục Vũ khiêu chiến Phương Thanh Sơn.”
Toàn trường reo hò, đây là song hùng tranh bá, thật khó gặp.
Trên đài thi đấu, Phương Thanh Sơn thần sắc lãnh ngạo.
“Lục Vũ, khiêu chiến ta, ngươi cảm thấy nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Lục Vũ nghênh đón ánh mắt kiêu căng của Phương Thanh Sơn, lạnh nhạt nói: “Muốn nghe lời thật lòng? Khoảng sáu phần.”
Phương Thanh Sơn cười lạnh nói: “Thắng khoảng sáu phần ư, ngươi thật quá coi trọng bản thân đấy. Ngươi tưởng đánh bại Tần Vân thì có thể khiêu chiến ta ư?”
Lục Vũ phản bác: “Thử một chút sẽ biết thôi mà.”
Phương Thanh Sơn khẽ nói: “Thử thì khẳng định phải thử, chỉ sợ sau khi thử xong thì ngươi sẽ không tiếp nhận nổi kết quả thôi.”
Lục Vũ cười nói: “Vậy chẳng phải chính hợp ý ngươi sao?”
Phương Thanh Sơn hơi không quen nhìn Lục Vũ cuồng như thế, ở trước mặt mình sao lại đến phiên hắn cuồng như thế?
“Bớt sàm ngôn, bắt đầu đi.”
Phương Thanh Sơn vừa sải bước ra, toàn bộ đài thi đấu đều đang lay động, một cỗ sóng xung kích cường đại khuếch tán tứ phương, chấn động khiến cho thân thể Lục Vũ nhoáng một cái, ánh mắt lộ ra một tia dị dạng.
Từng đạo linh khí quấn quanh trên người Phương Thanh Sơn tạo thành một màn sáng màu xanh, phù văn huyền ảo đang lấp lóe, lại có bộ dáng một con thanh ngưu.
Y phục Phương Thanh Sơn tung bay theo gió, ngạo khí thành cuồng, võ hồn hiển hiện trên đỉnh đầu là một con thanh ngưu, đinh đầu có tám đạo hoàng quang tượng trưng cho Hoàng cấp bát phẩm.
Trên tầng da của Phương Thanh Sơn nổi lên hào quang màu xanh nhạt, đường vân giăng khắp nơi tựa như ngưu bì (*da trâu), có lực phòng ngự cực mạnh, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Những thứ đó cực kỳ lóa mắt.
Nhưng chỗ đáng sợ nhất lại không phải ở đó. Lục Vũ nhắm hai mắt lại, nhìn chăm chú võ hồn trên đỉnh đầu Phương Thanh Sơn, trong lòng cảm giác được nguy cơ vô hình.
Phương Thanh Sơn giờ phút này trở thành tiêu điểm toàn trường, khí thế trong lồng ngực phóng ra ngoài, cảnh giới thực lực đang không ngừng dâng cao, rất nhanh đã đạt tới Tụ Linh lục trọng đỉnh phong, nhưng khí thế của hắn vẫn đang lên cao.
Một tiếng nổ vang, khí thế trên người Phương Thanh Sơn như bão táp, vậy mà đột phá cảnh giới Tụ Linh lục trọng, đạt đến Tụ Linh thất trọng.