Thần Võ Thiên Đế

Chương 119: Một chiêu bại địch




“Bắt đầu đi.”

Trọng tài ra lệnh, không muốn kéo dài thời gian.

Vương Nhân khinh miệt nói: “Cho ngươi ra tay trước.”

Tranh tài, cướp đoạt tiên cơ rất trọng yếu.

Vương Nhân hào phóng như vậy rõ ràng coi thường Lục Vũ.

“Như vậy ta sợ thắng mà không võ.”

Vương Nhân khinh thường nói: “Bằng ngươi à, còn thắng mà không võ? Ngươi nằm mơ đi.”

Lục Vũ sắc mặt lạnh lùng, không vui nói: “Xem thường ta, vậy thì tốt, ta ra chiêu.”

Chân trái di chuyển về phía trước, thân thể nghiêng trở lại, cánh tay phải đấm ra một quyền, quyền phong rít gào trên nắm tay, rất có lực đạo.

Vương Nhân nhìn một quyền tiện tay của Lục Vũ, vẻ giận dữ hiện ra trên mặt.

“Dám xem nhẹ ta, đây chính là ngươi tự tìm.”

Hai tay mở ra, Vương Nhân lui người về sau, võ hồn hiển hiện trên đỉnh đầu, lại là một con ngốc ưng Hoàng cấp thất phẩm, mắt ưng sắc bén lạnh lùng nhìn Lục Vũ.

Hai tay ngửa ra sau, Vương Nhân như ưng kích trường không, trong miệt phát ra tiếng kêu nhỏ, thân thể bắn tới nhanh như điện, dung hợp đặc sắc của võ hồn, ở phương diện tốc độ thân phán và sát thương vật lí đều được tăng phúc cực lớn.

Đây chính là tác dụng của võ hồn phát huy ra trong chiến đấu, hết sức trọng yếu, có đôi khi có thể vượt cấp khiêu chiến.

Một kích này của Vương Nhân dung nhập hiệu quả tăng phúc từ võ hồn, chí ít có thể phát ra thực lực Tụ Linh ngũ trọng hậu kỳ, đủ để nghiền ép Tụ Linh tứ trọng dễ dàng dành được thắng lợi.

“Tụ Linh ngũ trọng dung nhập võ hồn chi lực, một chiêu liền có thể đánh bại Lục Vũ, trận này chẳng có gì đáng xem.”

“Đánh với loại đối thủ như Lục Vũ thì ngươi cảm thấy có thể kéo dài bao lâu?”

Khu quan chiến đệ tử hạch tâm, rất nhiều người đều sớm kết luận trận chiến đầu, cảm thấy Lục Vũ chắc chắn thua.

Trương Nhược Dao lạnh lùng nói: “Trận này Lục Vũ tất thắng!”

Lúc này đưa tới bạo động.

“Trương sư tỷ quá coi trọng tên Lục Vũ kia rồi. Chỉ bằng cảnh giới Tụ Linh tứ trọng của hắn mà...”

Đang nói, trên đài thi đấu, phong vân đột biến, xuất hiện một màn kinh người.

Vương Nhân giận mà tra tay, thi triển ra Thiết Trảo công, muốn một kích bại địch, nhẹ nhỏm thủ thắng.

Nhưng nào ngờ được ngay lúc ưng trảo của Vương Nhân đánh trúng cánh tay Lục Vũ thì đầu ngón tay bị bắn ngược tựa như chạm phải tấm sắt cứng rắn, chấn động khiến tay hắn run lên.

“Tụ Linh tứ trọng, sao có thể...”

Vương Nhân vừa sợ vừa giận, trong lòng nghĩ vậy thì cánh tay phải thuận thế biến chiêu, chuẩn bị tấn công lần hai.

Ai ngờ cánh tay của Lục Vũ tựa như linh xà đong đưa, góc độ xảo trá, nhanh như thiểm điện, bắt lấy cổ tay Vương Nhân trong nháy mắt.

“Không được!”

Vương Nhân gấp muốn hất Lục Vũ ra nên dùng lực, nào ngờ một cỗ lực lượng cường đại từ tay Lục Vũ truyền ra khiến hắn không thể động đậy.

A!

Hô lên một tiếng, Vương Nhân không tự chủ được, hai đầu gối chạm đất, cánh tay phải bị Lục Vũ chế trụ tựa như khuất phục quỳ gối dưới chân Lục Vũ.

Màn này khiến cho toàn trường oanh động, rất nhiều người đều trợn tròn mắt.

“Chuyện này, chuyện này, gặp quỷ, tại sao có thể như vậy được?”

“Quá nhanh, Lục Vũ dùng chiêu gì để thắng thế?”

Rất nhiều người đều trợn mắt há mồm, chỉ có quận chúa Đỗ Tuyết Liên cao hứng hô to, phản ứng kia thật như tát vào mặt không ít đệ tử.

Trọng tài cũng hơi ngạc nhiên, Lục Vũ chuyển bại thành thắng, nhanh như thiểm điện, thật quá bất ngờ.

Một chiêu bại địch, thua lại không phải Lục Vũ, kết quả bất ngờ này đã hấp dẫn sự chú ý của toàn trường.

Trương Nhược Dao khẽ nhếch miệng cười.

Rất nhiều đệ tử hạch tâm cứng họng, không biết nên nói chút gì.

Bên ngoài sân, Lâm Phong đang hoan hô.

Trên đài, bọn người trưởng môn và viện trường đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, chiêu kia của Lục Vũ khiến rất nhiều người suy tư.

Phương Thanh Sơn không vui, Tần Vân thì nhíu chặt mày, hai người đều không hy vọng nhìn thấy Lục Vũ đại xuất danh tiếng.

Vân Nguyệt Nhi há hốc miệng, hoàn toàn sợ đến ngây người.

Lục Vũ tiến vào trung viện chưa được một tháng đã tu luyện đến cảnh giới Tụ Linh tứ trọng, cũng một chiêu đánh bại đối thủ, cảm giác kia tựa như thiên phương dạ đàm.

Vương Nhân hét to nhục nhã, giãy giụa cực lực nhưng không ngờ cánh tay kia của Lục Vũ tựa như núi Thái Sơn khiến hắn không thể động đậy.

“Nói thật, thắng ngươi thật sư có chút thắng mà không võ.”

Lục Vũ buông Vương Nhân ra, lui lại hai bước, trên khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh tựa cười nhưng không phải cười khiến Vương Nhân cảm thấy hết sức nhục nhã.

“Ngươi dám nhục nhã ta, ta liều mạng với ngươi.”

Vương Nhân giận dữ, lại bị trọng tài ngăn lại.

“Ngươi đã thua, xuống dưới.”

Vương Nhân không phục, muốn đấu lần nữa.

Lục Vũ nói: “Đấu nữa thì ngươi cũng sẽ thua, tội gì?”

Lục Vũ xoay người bỏ đi, bộ dáng ưu nhã mà thong dong, trấn định mà tự phụ.

Giờ khắc này, rất nhiều người nhìn bóng lưng Lục Vũ, trong lòng hiện lên một ý niệm, gia hỏa này thật là Tụ Linh tứ trọng sao?

Rất nhanh, vòng đấu loại thứ nhất kết thúc.

“Vòng thứ hai năm mươi sáu người, tiếp tục bốc số chọn đối thủ, quy tắc không đổi.”

Lần này Lục Vũ bốc trúng số mười lăm, đối thủ lại là Âu Tuấn.

“Xảo thật đấy, đây có phải là trời chiều theo ý người không đây?”

Lục Vũ nhìn Âu Tuấn, trong tươi cười lộ ra mấy phần trào phúng.

Âu Tuấn lãnh khốc nói: “Đây gọi là ông trời có mắt, muốn ta trừng phạt đồ vô sỉ nhà ngươi.”

“Nói nghe cứ như thánh nhân ấy nhỉ, ngươi không cảm thấy đỏ mặt hả?”

Lục Vũ cười lạnh, quay người đi.

Vòng tranh tài thứ hai, nhân số ít hơn vòng thứ nhất rất nhiều.

Cũng không lâu lắm liền đến phiên Lục Vũ và Âu Tuấn.

Trên đài thi đấu, hai người đứng cách nhau một trượng nhìn nhau, bầu không khí khá khẩn trương.

Âu Tuấn mắt phún lửa, hắn có một loại trực giác là cái chết của Từ Phàm có liên quan đến Lục Vũ, còn bản thân là bị Lục Vũ hãm hại.

“Ngươi dám hại ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”

Âu Tuấn gầm nhẹ, trong mắt tràn đầy bạo ngược chi khí.

Lục Vũ liếc mắt, có ý riêng mà nói: “Bẫy người ở chỗ kia thì đừng làm lăn lộn.”

Âu Tuấn nhìn sang Tần Vân, khẽ nói: “Bớt dùng bài này đi, hiện tại ta chỉ muốn dạy dỗ ngươi, xem chiêu.”

Cong ngón búng ra, chỉ phong như đao, khóa chặt những nơi yếu hại trên người Lục Vũ.

Thân pháp của Âu Tuấn xuất chúng, võ hồn hiển hiện trên đỉnh đầu là một con thanh hồ, Hoàng cấp thất phẩm.

Lục Vũ thi triển Phiêu Miểu thân pháp nhanh chóng lướt qua chỉ phong của Âu Tuấn, phối hợp với Đạn Chỉ Phi Hoa ngược lại khiến cho đối phương liên tiếp lui ra sau.

“Nhìn không ra, ngươi thật đúng là đủ âm hiểm.”

Âu Tuấn mắng to, cấp tốc thay đổi chiêu số, tay trái tung chưởng đao, tay phải bạo quyền, chiêu thức lăng lệ mau lẹ dung hợp với võ hồn thanh hồ quỷ dị biến hóa đa đoan, khiến cho người ta khó có thể đề phòng.

Lục Vũ ánh mắt lạnh lùng, gia hỏa này thù mình sâu như thế nếu không nhân cơ hội này hảo hảo giáo huấn một hồi há không có lỗi với bản thân?

Nghĩ như thế, Lục Vũ đột nhiên biến chiêu, thi triển ra Cửu Bạo Kinh Lôi quyền!

Lôi âm ầm rầm đinh tai nhức óc, Lục Vũ đấm nắm đấm cuồng bạo cương mãnh, lần lượt nghênh tiếp bạo quyền của Âu Tuấn, song phương chiến đấu trong nháy mắt tiến vào giai đoạn gay cấn.

“Liều thực lực với ta, ngươi muốn tìm tai vạ rồi!”

Âu Tuấn rống to, hắn ở cảnh giới Tụ Linh ngũ trọng đỉnh phong còn mạnh hơn Từ Phàm nhiều, tự nhận ở phương diện thực lực tuyệt đối có thể lực áp đối thủ.

Ở vòng một, Lục Vũ chiến thắng bằng một chiêu, sau đó rất nhiều người phân tích đó là thắng bằng kỹ xảo.

Dựa theo chiêu thức biến hóa, tốc độ phản ứng.

Thực tế thì quả đúng như thế, Lục Vũ dùng U Linh quỷ trảo để giành chiến thắng.

Bây giờ, Lục Vũ so đấu thực lực với Âu Tuấn, rất nhiều người lần nữa xem trọng Âu Tuấn, nhận định Lục Vũ tất thua.