Vào lúc kiếm gió hạ xuống, vách núi phát ra tiếng ầm ầm nổ vang, một vết nứt xuất hiện trên mặt đất.
Giang Thần nhanh chóng chạy ra bên ngoài vết nứt, tiếp theo ngọn núi sụp đổ, động tĩnh rất là lớn, kinh thiên động địa, giống như sấm nổ.
Cùng lúc đó, Ninh Bình ngã xuống mặt đất, thân thể không bị chia năm xẻ bảy, thế nhưng cũng chỉ còn lại một hơi mà thôi.
- Cứu ta...
Ninh Bình khó khăn thốt ra hai chữ, nhưng vừa mới mở miệng ra thì lại có một lượng lớn máu tươi phun ra.
Từng mũi tên nhanh như chớp giật, nhắm vào Giang Thần vừa mới đứng vững gót chân.
Giang Thần cũng không khách khí, đề khí, giết sạch đám tiểu lâu la này.
Chờ tới khi hắn trở lại trước người Ninh Bình thì vị đại thiếu Ninh thị này đã tắt thở bỏ mình. Trước khi chết hai mắt trợn ngược, rất là không cam lòng.
Nếu như hắn không tìm Giang Thần gây phiền phức, dựa vào trang bị và thuộc hạ của hắn thì có thể dễ dàng thông qua được thí luyện của Thiên Đạo môn.
Sưuu!
Một mũi tên bắn trúng ngực Giang Thần, lúc này, tay hắn che ngực rồi ngã xuống.
Vẻ mặt Tô Thiến oán độc, cầm một bộ cung tên trong tay vọt tới. Lúc nàng đang định gài mũi tên thứ hai thì...
- Xem ra ngươi rất hận ta nha.
Giang Thần nói.
Đầu tiên Tô Thiến liếc mắt nhìn mũi tên trên ngực của Giang Thần, sau đó nở nụ cười tàn nhẫn, nói:
- Ngươi không nên viết hưu thư cho ta!
- Bằng vào biểu hiện hiện tại của ta, so với trước lúc ngươi hối hôn còn ưu tú hơn gấp trăm lần, ngươi đã từng hối hận chưa?
Giang Thần lại nói.
Tô Thiến không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nàng có chút thất thần. Lại nói, nếu như nàng không hối hôn, Giang Thần một lần nữa quật khởi, Nam phong lĩnh sẽ lại xuất hiện một vị cao thủ Thần du cảnh.
Không chừng nàng có thể phong quang hơn so với trước đây a!
- Bây giờ nói những lời này còn có ích lợi gì nữa chứ? Ngươi đã là người chết rồi.
Tô Thiến lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, nàng đặt tên lên cung, nhắm vào Giang Thần.
- Như vậy cũng không nhất định.
Ai ngờ Giang Thần lại đột nhiên đứng dậy, đoạt lấy cung tên của nàng.
- Sao lại thế...
Tô Thiến bị dọa cho hoa dung thất sắc, chân lùi lại.
Sau đó, con ngươi của nàng trợn lên, thì ra mũi tên bắn trúng ngực của Giang Thần đã bị tay hắn nắm lấy, nhưng hắn không thả ra, làm cho nàng cho rằng mình đã đắc thủ.
- Giang Thần... Ta, ta không...
Vẻ oán độc trên mặt Tô Thiến biến mất không còn tăm hơi, lại trở nên điềm đạm đáng yêu. chỉ là trước sau biến hóa quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta không biết nên nói gì mới phải.
- Giang Thần trước đây thật sự yêu thích ngươi.
Giang Thần cảm thán một tiếng, kéo cung.
Tên bắn thủng thân thể mềm mại của Tô Thiến, cái chết đột nhiên xuất hiện làm cho nàng không thể nào tiếp thu được, vẻ mặt kinh ngạc vừa mới hiện ra một nửa thì đã đọng lại.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Giang Thần đã kiệt sức, một thân chân nguyên không còn lại có mấy.
Ngay cả muốn động đậy ngón tay cũng rất gian nan.
Nhưng mà, lại có tiếng bước chân truyền đến, chuyện này làm cho Giang Thần không khỏi cười khổ, hắn đang nghĩ mình nên đối phó như thế nào.
Cũng còn may người đến là Văn Tâm.
Nàng nghe được động tĩnh cho nên mới tới. Nhìn thi thể trên đất, hai hàng lông mi nhíu chặt. Khi phát hiện ra thi thể của Ninh Bình, vẻ mặt nàng trở nên vô cùng kinh ngạc.
- Là ngươi giết hắn sao?
Văn Tâm nhìn về phía Giang Thần đang ngồi ở dưới đất nghỉ ngơi, thấy dáng vẻ chật vật sau đại chiến của hắn, trong lòng đã khẳng định chuyện này.
- Chẳng lẽ còn có người khác sao?
Giang Thần cười nói.
- Ngươi...
Văn Tâm không biết nên hình dung chuyện này như thế nào, rõ ràng Giang Thần là sơ kỳ nhập môn. Thế nhưng không chỉ giết chết Trương Sĩ Siêu mà còn giải quyết được đám người Ninh Bình, chuyện này khiến cho người ta rất khiếp sợ.
Lại nghĩ tới hắn luôn cợt nhả khi nhiều lần đối mặt với nguy hiểm, hiện tại nàng chỉ cảm thấy hắn có thể chuyện trò vui vẻ ở trước mặt sinh tử là hắn có gan, có tự tin, rất có mị lực.
- Có rất nhiều người đang chạy tới đây, nếu như có người lòng mang ý đồ xấu đối với ngươi. Với tình cảnh của ngươi bây giờ sẽ rất nguy hiểm, ta có thể cứu ngươi.
Văn Tâm đi tới trước mặt hắn, dùng tốc độ nhanh nhất để nói.
- Thì sao?
Giang Thần nghe ra nàng còn có lời muốn nói.
- Sau khi thí luyện kết thúc, ngươi phải chỉ điểm kiếm pháp cho ta.
Văn Tâm nói.
- Ngươi đúng là người biết thừa dịp cháy nhà để hôi của a, được!
Giang Thần nhún vai một cái, đưa tay phải đưa về phía nàng, lại phát hiện ra sắc mặt nữ nhân này rất quái lạ, đang nhăn nhó đứng ở đó bất động.
- Không phải ngươi định để ta bò xuống núi đó chứ?
Giang Thần hỏi.
Sau đó, Văn Tâm ngồi xổm xuống, để tay của Giang Thần khoát lên bả vai của mình, rồi nâng hắn từ trên mặt đất dậy.
Giang Thần cũng không quá nặng, vóc người của Văn Tâm cao gầy. Cho nên đây vốn là một chuyện rất dễ dàng, thế nhưng vẻ mặt nàng ửng đỏ, lúc đi đường cũng có chút không được tự nhiên.
Giang Thần chú ý tới chuyện này, chỉ cảm thấy nữ tử này rất thú vị, bề ngoài nhìn qua mỹ nhân lạnh lùng, thế nhưng không ngờ lại có một mặt như vậy.
Hắn cố ý chếch trọng tâm về bên cạnh, ghé đầu vào bên tai của Văn Tâm, cười nói:
- Ngươi chưa từng tiếp xúc với bất kỳ một nam nhân nào hay sao?
Một hơi thở nóng phả vào vành tai của Văn Tâm, khiến cho cổ của nàng trở nên ửng đỏ.
Kết cục là Giang Thần bị thả ra, thân thể ngã xuống mặt đất.
- Này, cũng không đến nỗi như vậy chứ.
Vẻ mặt Giang Thần có chút thống khổ, ánh mắt rất là bất mãn.
- Nếu ngươi lại nói lung tung, ta sẽ ném ngươi ở đây.
Văn Tâm cảnh cáo một tiếng, sau đó lại nâng hắn dậy.
Lần này Giang Thần rất thành thật, hai người im lặng không lên tiếng mà đi xuống núi.
Chỉ là hai người không nghĩ rằng lại gặp phải một người.
- Văn Tâm, các ngươi...
Người đến là Hồng Hựu Quân, cũng bởi vì nghe được động tĩnh cho nên mới tới. Chỉ là hắn không nghĩ rằng vừa đến mình đã nhìn thấy Văn Tâm lại thân mật đỡ Giang Thần như vậy.
Bị người quen gặp, Văn Tâm hận không thể tìm một khe nứt để chui xuống. Giang Thần lần này thông minh hơn, bám chặt vào vai nàng, không cho nàng thả mình xuống.
- Hắn bị thương.
Văn Tâm không thể làm gì khác hơn là giải thích một câu. Sau đó cúi đầu đi về phía trước.
- Văn Tâm, hắn bị Ninh Bình và Trương Sĩ Siêu đồng thời truy sát đó.
Hồng Hựu Quân đi tới bên người Văn Tâm, khẽ nói một câu ở bên tai nàng.
Cho dù Giang Thần có ân đối với đệ đệ nàng. Thế nhưng ở nơi thí luyện này rất là tàn khốc, nhất định phải nhận rõ tình hình lúc này a.
- Ninh Bình chết rồi, thi thể ở trên núi.
Văn Tâm nói.
- Trương Sĩ Siêu cũng đã chết.
Giang Thần khẽ cười nói.
Lập tức, phản ứng của Hồng Hựu Quân so với Văn Tâm còn kinh ngạc hơn. Lại càng là cảm thấy không thể tin nổi, bởi vì nàng không nghĩ tới Giang Thần lại mạnh mẽ như vậy.
Ba người tìm một nơi để ẩn thân, Văn Tâm không thể chờ đợi được nữa mà thả Giang Thần xuống, để hắn tự mình điều tức.
Lần này, thời gian Giang Thần điều tức ròng rã mất một ngày.
Chờ tới lúc hắn mở mắt ra, cảnh giới đã đạt đến Tụ nguyên cảnh trung kỳ nhập môn.
Một trận ác chiến đã mang đến tăng trưởng rất lớn, đặc biệt là đối với thiên tài chiến đấu như hắn.
Giữa bầu trời, nhìn thấy cảnh giới của Giang Thần tăng lên. Vân Hạc trưởng lão yên lòng, vào giờ phút này, e rằng trong toàn bộ nơi thí luyện không có người nào là đối thủ của Giang Thần.
Lại nhìn Lý trưởng lão sắc mặt khó coi, trong lòng Vân Hạc trưởng lão vô cùng vui sướng.
- Coi như hắn gia nhập Thiên Đạo môn thì thế nào chứ? Ninh Hạo Thiên sẽ để hắn dễ chịu sao?
Lý trưởng lão bất mãn nói.
- Thiên Đạo môn không phải là Thiên Đạo môn của một mình Ninh Hạo Thiên.
Vân Hạc trưởng lão nói.
- Hừ.
Lý trưởng lão tức điên, phất tay áo rời đi, cũng không biết là do hắn không muốn đợi ở chỗ này, hay là đi báo cáo cho Ninh Hạo Thiên nghe tin tức này.
Lại nói tới Giang Thần. Đúng như Vân Hạc trưởng lão từng nói, sau khi hắn trở thành trung kỳ nhập môn, hầu như không có địch thủ ở nơi thí luyện này.
Tới ngày thứ ba, chuyện Trương Sĩ Siêu và Ninh Bình chết đã truyền ra khắp nơi thí luyện.
Khi những người khác nhìn thấy Giang Thần đều đi vòng, không dám đi cướp Thiên đạo kỳ của hắn.
Cứ như vậy, khi ngày thứ năm kết thúc, Giang Thần đã thành công thu được năm cái Thiên đạo kỳ, đồng thời tấn cấp với hắn là Văn Tâm và Hồng Hựu Quân. Hai nàng cũng thuận lợi hoàn thành.
Văn Tâm cũng còn may, thực lực của nàng còn ở đó. Chỉ là Hồng Hựu Quân lại cảm kích không ngớt đối với Giang Thần, nếu như không phải có hắn thì chắc chắn nàng sẽ không thuận lợi có được năm cái Thiên đạo kỳ như vậy.