Thần Võ Chiến Vương

Chương 520: Quân pháp xử




Giang Thần thông qua thực lực của chính mình đã chứng minh được việc hắn đến quân đội không phải là làm cảnh, mà là có thực lực thật sự.

Người ở trong quân bắt đầu hiếu kỳ thân phận của hắn, đến từ nơi nào, sư thừa phương nào.

Kết quả phát hiện ra không ai biết, một chút tướng lĩnh trẻ đồng thời đi tới quân đoàn thứ ba với hắn cũng không biết gì cả. 

Thậm chí ba người của Vô Lượng Kiếm phái đồng thời gia nhập với Giang Thần cũng không rõ ràng.

Người này giống như bỗng dưng chui ra vậy.

Cũng chính vì như thế, lòng hiếu kỳ của mọi người đối với hắn càng nặng hơn nữa. 

Ở cao tầng trong quân nhất định có hồ sơ của Giang Thần, chri là binh sĩ bình thường sẽ không tiếp xúc tới được.

- Đến từ Cửu Thiên giới? Còn bị bức cho bỏ chạy sao?

Ở trong một khoang thuyền chiến hạm tinh xảo, thanh niên đã giúp Giang Thần đang lật tư liệu của hắn lên. 

Chỉ có một tờ mỏng manh, nội dung ghi chép không nhiều.

Nhưng chỉ từ điểm đến từ Cửu Thiên giới đã làm cho thanh niên kia rất kinh ngạc.

- Công... Công tử. 

Ngoài cửa có một nha hoàn xinh đẹp đi tới, chuyện này ở trong quân rất là hiếm thấy.

- Sau khi Trương Thiên Nhất tỉnh lại, ngay lập tức đột phá, bây giờ đã là Tôn giả.

Nha hoàn kia nói. 

- Ồ? Hắn có đi tìm Giang Thần kia gây phiền phức hay không?

- Không có, hắn vẫn đóng cửa không ra.

Thanh niên kia gật đầu một cái, rù rì nói: 

- Xem ra hắn còn chưa làm mặt mũi của hoàng triều mất hết.

Chuyện liên quan tới việc Trương Thiên Nhất đột phá Tôn giả cũng nhanh chóng truyền ra khắp trong quân.

Thân phận Tôn giả, đương nhiên sẽ không đi tìm Giang Thần gây phiền phức, chỉ là có thể lén lút làm mấy chuyện xấu hay không, vậy thì khó mà biết được. 

Sau khi trở thành tôn giả, Trương Thiên Nhất đã trở thành phó tướng tiếng tăm lừng lẫy ở bên trong trung quân.

Trung quân có thể trực tiếp hạ quân lệnh xuống bên dưới, mọi người đang suy nghĩ xem hắn có thể ra tay với Xích Diễm doanh hay không.

Nhắc tới cũng khéo, ngày thứ hai khi Trương Thiên Nhất trở thành tôn giả, một tin tức đã làm cho trên dưới quân doanh chấn động. 

Doanh trưởng Xích Diễm doanh, Khâu Ngôn tuyên bố muốn rút lui khỏi quân đội, trở về quê nhà.

Lúc này người đã bị được tới Quân Pháp Xử, sẽ có hậu quả gì không còn không biết, nhưng ở bên ngoài Quân Pháp Xử đã có không ít binh sĩ tụ tập.

- Tránh đường! 

Giang Thần đi xuyên qua ở trong đám người, đi tới cửa Quân Pháp Xử, hắn bị các binh sĩ ngăn cản, hắn đưa lệnh bài chứng minh mình là phó tướng Xích Diễm doanh thì mới được đi vào.

Phán quyết với Khâu Ngôn đã bắt đầu.

Bên trong căn phòng này của Quân Pháp Xử đâu đâu cũng có quan quân, cùng với hai vị doanh trưởng Bắc Phủ doanh, Phi Kỵ doanh bên trong tám đại doanh. 

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Khâu Ngôn đứng ở chính giữa, ngẩng đầu lên, tuy là nữ tử, nhưng không sợ ánh mắt của người bên ngoài.

Trên khuôn mặt đẹp đẽ kia có thể thấy rõ vẻ kiên nghị.

- Chiến sự nguy cấp, nhưng ngươi lâm trận bỏ chạy, ngươi biết chuyện này có hậu quả nghiêm trọng gì không? 

Trước mặt Khâu Ngôn có một vị sĩ quan cao cấp, một đại nam nhân nhưng lại có da dẻ rất tốt, rất trắng nõn, thân thể có chút phát tướng.

Cũng không phải hắn cố ý nghiêm mặt ra vẻ uy nghiêm, khiến cho người ta cảm thấy có mấy phần buồn cười.

- Vị tướng quân này, ngươi đã từng trải qua chiến trường hay chưa? Ngươi đã từng ra trận giết địch chưa? 

Đối mặt với lời chất vấn của sĩ quan cao cấp, Khâu Ngôn lạnh nhạt nói.

Câu nói đầu tiên đã làm cho sĩ quan cao cấp không có gì để nói, cũng làm cho hắn thẹn quá thành giận, nói:

- Là ta đang hỏi ngươi đó. 

Khâu Ngôn nở nụ cười cay đắng, ánh mắt nhìn lướt qua quan quân của Quân Pháp Xử, chậm rãi mở miệng.

- Một năm trước, hoàng triều đến phái chúng ta trưng binh, ta và đồng môn cùng với thân đệ đệ của ta đồng ý gia nhập.

- Một năm sau, ngày hôm nay sư huynh sư tỷ, sư muội sư đệ của ta, toàn bộ đều bị chết trận. 

- Nửa tháng trước, Bắc Phủ doanh, Phi Kỵ doanh làm trái với quân lệnh, tới tiếp ứng muộn mấy chục phút, dẫn đến Xích Diễm doanh ta tử thương nặng nề, đệ đê của ta chết ở trong lòng ta.

- Kết quả, Bắc Phủ doanh, Phi Kỵ doanh không bị một chút xử phạt nào!

- Hôm nay, ta chỉ muốn mang thi thể của bọn họ về mà thôi. 

Lời nói này ở dưới âm thanh thê lương làm cho không ít người bị xúc động, cúi đầu.

Hai đến ba giây sau, tiếng bàn luận châu đầu ghé tai vang lên.

- Rõ ràng năng lực của chính Xích Diễm doanh các ngươi không đủ mà còn muốn thể hiện, dẫn đến thương vong nặng nề, suýt chút nữa đã hại cho Bắc Phủ doanh, Phi Kỵ doanh the chúng ta chịu tội theo, vậy mà các ngươi còn có mặt mũi nói lời này hay sao? 

- Nhà ai mà không có người chết cơ chứ? Chiến tranh vốn đã tàn khốc như vậy.

Hai vị doanh trưởng Bắc Phủ doanh, Phi Kỵ doanh không chịu được ánh mắt khác thường của người khác, rất vô liêm sỉ phản bác lên.

- Được. 

Khâu Ngôn không ôm hi vọng với bọn họ, hai tay mở ra, tám cái lệnh bài lộ ra ở trong tầm mắt của mọi người.

- Những thứ này là lệnh bài của đồng môn và đệ đệ ta, điểm chiến công của bọn họ không ít hơn so với bất kỳ một ai trong tám đại doanh các ngươi, thậm chí còn gấp đôi các ngươi, nhưng sau lưng lệnh bài của bọn họ không có đồ đằng Phi Long, vẫn chỉ là người trưng thu lâm thời mà thôi.

- Bọn họ chết trận vì Phi Long hoàng triều, bọn họ nên có thân phận của chính mình, chỉ cần bọn họ thu được vinh dự vốn có thì ta sẽ tiếp tục phấn khởi chiến đấu vì Phi Long hoàng triều, cho tới lúc chết mới thôi! 

Khi nói những câu nói này, nữ nhân này cũng không nhịn được nữa, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, vành mắt dần dần trở nên đỏ ửng.

Giang Thần đứng ở cửa thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự bi phẫn cùng không cam lòng của Khâu Ngôn, đồng thời cũng biết Khâu Ngôn sẽ không phải được kết quả mong muốn. 

Ở trong mắt các quan quân hoàng triều, người bị chết quá nhiều quá nhiều, nếu như bởi vì trò này của Khâu Ngôn mà thỏa hiệp, như vậy trong quân sẽ đại loạn.

Chỉ là không nói tới những chuyện này, Giang Thần vẫn đứng ở Khâu Ngôn bên như cũ.

- Người ngốc nói mơ! 

Quả nhiên, sĩ quan cao cấp trầm mặc một lát, sau đó phẫn nộ, quát lên:

- Rõ ràng ngươi muốn mượn cơ hội này để áp chế, còn đường hoàng như vậy! Nếu người người đều muốn như ngươi, vậy quân đội này còn vận chuyển thế nào được nữa chứ?

- Đúng thế, đồ đằng Phi Long đại diện cho người của hoàng triều, đời sau của họ sẽ nhận được che chở, vinh quang như vậy muốn là được hay sao? 

Doanh trưởng Bắc Phủ doanh lập tức nói.

- Khâu Ngôn, trong quân không phải là không thể thiếu ngươi, thế nhưng cũng không phải là nơi mà ngươi nói đi là đi được.

Sĩ quan cao cấp lạnh lùng nói. 

- Ta cũng sẽ không tái chiến.

Khâu Ngôn tuyệt vọng nói.

- Không phải Xích Diễm doanh không thả ngươi đi được, ngươi xúc phạm quân quy, doanh chủ Xích Diễm doanh không còn là ngươi nữa, phó tướng Xích Diễm doanh tiến lên. 

Sĩ quan cao cấp nói.

Giang Thần hít sâu một hơi, đi lên phía trước.

- Là ngươi? 

Nhìn thấy Giang Thần, sắc mặt người của Quân Pháp Xử biến đổi.

Bọn họ đều nhớ chiến đấu của hắn và Trương Thiên Nhất, bây giờ suy nghĩ một chút, dường như là người của Xích Diễm doanh.

Sĩ quan cao cấp nghiêm nghị, nói: 

- Các phó tướng khác đâu?

- Tất cả đều vì hoàng triều mà chết trận, ta là người duy nhất còn lại.

Giang Thần nói. 

- Như vậy, ngươi tiếp nhận vị trí doanh trưởng Xích Diễm doanh đi.

Sĩ quan cao cấp không nhịn được nói.

Nghe vậy, Khâu Ngôn nhìn Giang Thần một chút, trong con ngươi không nhìn ra được đang suy nghĩ chuyện gì. 

- Vị trưởng quan này, Xích Diễm doanh từng được Khâu Ngôn doanh trưởng dẫn dắt đi tới thời kỳ huy hoàng, lập được vô số chiến công, ta mới đến được bốn năm ngày mà đã trở thành doanh trưởng, trong doanh sẽ có người không phục.

- Hơn nữa yêu cầu của Khâu doanh trưởng rất hợp tình hợp lý, sẽ làm trái tim đang lạnh lẽo của mọi người vì hoàng triều trở nên ấm áp.

Giang Thần nói. 

Hắn vừa nói, Khâu Ngôn là người cảm thấy ngoài ý muốn nhất, nàng ôm tâm tư thấy chết không sờn đi tới Quân Pháp Xử, lại không nghĩ rằng Giang Thần sẽ đứng ở phía bên nàng.

Đám người vốn tưởng rằng chuyện này có một kết thúc lại phát hiện ra tất cả chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.