Thân Binh doanh của Tạ Nham ở quân đoàn thứ ba, được gọi là công tử doanh.
Ngày thường hắn rất hung hăng càn quấy, coi trời bằng vung, trên dưới trong quân đều là oán than, thế nhưng vì kiêng kỵ thế lực trong nhà hắn cho nên không ai dám lên tiếng, trái lại còn có người nịnh bợ lấy lòng.
Hiện tại đột nhiên nghe thấy hắn bị người ta đánh, hơn nữa còn là Tạ Nham và Lưu Ngọc nổi danh nhất, ở dưới mắt của mọi người lại bị một tướng lĩnh thất phẩm phạt trượng ở trước mặt mọi người, chuyện này làm cho rất nhiều người đều cảm thấy không chân thực.
Sau khi xác định đây không phải là tin tức giả, không ít người trong quân đoàn thứ ba hận mình không thể tận mắt nhìn thấy tình cảnh đó.
Chợt, bọn họ sinh ra hứng thú rất lớn với người ra tay, tất cả đều muốn nhìn một chút xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào.
- Ha ha ha ha!
Ở trong quân doanh của quân đoàn thứ ba, khi Đại tướng quân Đỗ Trấn Phi biết tin tức này hắn ôm bụng cười to, nước mắt cũng đã chảy ra.
Nam nhân mới nhìn qua thô lỗ phóng khoáng, khí thế gần như Mộc Huyền này lại có chút không giống Mộc Huyền.
- Người mà tên Mộc Huyền kia đưa tới quả nhiên là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sau khi cười xong, Đỗ Trấn Phi thở dài nói.
- Tướng quân, không xử lý chuyện này sao?
Vị tướng quân xuất hiện ở trước mặt Giang Thần lúc trước cũng ở đó, đang rất hiếu kỳ nói.
- Xử lý? Xử lý như thế nào? Giang Thần kia đã làm sai chỗ nào sao?
Đỗ Trấn Phi cười cợt, nói:
- Một Thân Binh doanh bảo vệ lão tử mà sắp trở thành đóa hoa trong nhà ấm, tùy tiện bị người ta đánh cho vừa khóc vừa kêu mà còn hi vọng ta ra tay? Ta không bỏ được mặt mũi kia!
Nghe thấy hắn nói như thế, các phó tướng ở bên cạnh không có chút bất ngờ nào cả.
- Còn có ngươi nữa, ở đó mà cũng không ngăn lại, không phải ngươi cũng không ưa đám khốn kiếp kia sao?
Tướng quân kia cắn răng một cái, nói:
- Triều đình đang phải đối mặt với nguy cơ trước nay chưa từng có, thế nhưng người ở phía trên còn không ngừng can thiệp vào quân đội, chơi trò mèo. Mộc Huyền tướng quân một đời chinh chiến, quân công hiển hách mà lại bởi vì một chuyện hư hỏng như vậy mà bị hạ xuống tòng nhất phẩm, đây là chuyện chưa từng có trong Thiết Long quân!
- Những câu nói này, nếu như bị người ta nghe được, ngươi sẽ không chịu nổi được đâu.
Đỗ Trấn Phi vừa cười vừa nói.
Vừa nghe lời này, tướng quân kia có chút nghĩ mà sợ, thế nhưng hắn cũng không hối hận.
- Nhất định Tạ Nham sẽ đi tìm Trương Thiên Nhất, để hắn ra tay.
Tướng quân lại nói.
- Cứ để bọn họ đi nháo sự đi, dù sao cũng không chết người, ta cũng không muốn can thiệp, còn nếu như có chuyện thì ta cũng không quản được.
Đỗ Trấn Phi nói.
...
Ở một mặt khác trong quân doanh, trải qua linh đan diệu dược trị liệu, rốt cuộc Tạ Nham và Lưu Ngọc đã không cần người khác dìu nữa, chỉ là đi lại vẫn có chút khó khăn.
Lúc này, Tạ Nham và Lưu Ngọc đi tới một khoang thuyền, sau khi gõ cửa rồi tiến vào, báo cáo với người bên trong.
Ngay chính giữa của căn phòng có một nam tử tuấn lãng đang ngồi, hai mắt khép hờ, không nhúc nhích, như là không nhận ra được đám người Tạ Nham đi vào, cũng không nghe bọn họ nói cái gì.
Sau khi Tạ Nham nói xong những câu nói này, hắn mở mắt ra, nói:
- Nói cách khác, hắn biết ngươi là Thế tử Ninh Quốc Hầu mà vẫn động thủ như cũ thật sao?
- Đúng, đúng thế.
Tạ Nham đã nắm bắt được cái gì đó từ trong lời này, hắn vội vàng gật đầu.
- Một gia hỏa không biết từ đâu xuất hiện mà cũng dám không để ý tới tôn nghiêm của hoàng triều sao?
Trọng điểm quan tâm của nam tử này không phải đúng sai, hắn không có bất cứ hứng thú gì đối với nguyên nhân của mọi chuyện, hắn chỉ lạnh lùng nói:
- Hoàng quyền chí cao không cho phép bọn đạo chích làm bẩn, ta sẽ đích thân ra tay, đá hắn ra khỏi quân đoàn thứ ba!
Có được lời này, Tạ Nham và Lưu Ngọc nhìn nhau, trong mắt song phương đều tràn ngập vẻ hưng phấn.
Có lời này, gia hỏa tên là Giang Thần kia sẽ không dễ chịu.
Bọn họ rất muốn hỏi xem đối phương sẽ ra tay lúc nào, chỉ là nam tử kia đã lần nữa nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Đột nhiên, từ trường quanh người hắn đang vặn vẹo, xuất hiện đường viền cực kỳ giống một con rồng.
Chợt, đường viền bắt đầu có nhiễm một tầng màu vàng, lại là đầu rồng!
Chú ý tới tình cảnh này, Tạ Nham và Lưu Ngọc hoàn toàn biến sắc, tiếp theo bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Đứng ở bên ngoài phòng, hai người khó nén nổi vẻ kích động.
- Trời ạ! Khi luyện công có Phi Long hộ thân, xem ra tin đồn không sai, quả thật Trương sư huynh đã có thực lực Tôn giả, như vậy nhất định có thể vận chuyển công pháp càng tốt hơn nữa.
- Lần này Giang Thần kia chết chắc rồi!
- Chờ tới lúc hắn bị đá ra khỏi quân đoàn thứ ba, ta sẽ cho ngươi biết đắc tội với người không nên đắc tội sẽ có kết cục gì.
...
Xích Diễm doanh ở một mặt khác của chiến hạm, cũng không chiếm cả chiến hạm, thế nhưng nơi đóng quân lại không thua gì một toà thành trấn.
Giang Thần theo Xích Diễm doanh trưởng đến đây, sau đó chuyện thứ nhất là được người ta đo đạc vóc người, sau đó mới đi tạo chiến giáp.
Rất nhanh Giang Thần đã chú ý tới toàn bộ Xích Diễm doanh âm u tràn ngập tử khí, tâm tình của mỗi một binh lính đều không cao.
Gần nghìn Thông thiên cảnh như không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, tùy ý ở các nơi, ngay cả người rèn luyện cũng rất phờ phạc.
- Các phó tướng khác đâu rồi?
Giang Thần phát hiện ra một chút, hắn hiếu kỳ hỏi.
- Chỉ còn lại có mình ngươi thôi.
Xích Diễm doanh trưởng tên là Khâu Ngôn, nàng liếc nhìn các binh lính trong doanh trại, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Giang Thần sửng sốt một chút, lại hỏi dò tình huống của Xích Diễm doanh.
Lúc mới bắt đầu, hắn cho rằng những binh sĩ này bị mạnh mẽ chiêu binh đến, bị sung làm con cờ thí ở trên chiến trường, muốn bọn họ dấy lên hi vọng quả thực rất khó.
Thế nhưng vừa biết rõ thì hắn mới biết Thần Long hoàng triều sẽ không thô bạo trưng binh, mà sẽ đưa ra điều kiện.
Tương đương với một loại nửa tự nguyện, những người này chỉ là thuần túy không nhìn thấy hi vọng cho nên mới như thế mà thôi.
Giang Thần cũng không biết nên làm gì cho phải, thứ hiện tại hắn quan tâm nhất chính là hứa hẹn của hoàng triều, chính là làm sao mới có thể tăng cảnh giới của mình lên tới Tôn giả.
- Ở trong quân, mỗi người đều được tích lũy điểm chiến công, có thể đổi thành tài nguyên quý giá và bảo điển võ học của Phi Long hoàng triều.
- Sau khi điểm chiến công đạt đến số lượng nhất định còn có thể dùng để tăng lên địa vị của ngươi ở trong quân.
- Ngươi và các tướng lĩnh mới tới khác đều sẽ trực tiếp thu được một ngàn điểm chiến công, đây là con số mà binh lính bình thường cần phải trải qua vô số giết chóc mới có thể thu được.
Khâu Ngôn nói.
Giang Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, một ngàn điểm chiến công này chính là phương pháp trở thành tôn giả của Giang Thần và bốn mươi ba tướng lĩnh trẻ tuổi khác.
Đến lúc này, hắn mới phát hiện ra trọng điểm trong này.
Một ngàn điểm chiến công có thể đổi lấy tài nguyên thỏa mãn yêu cầu trở thành tôn giả, nhưng sẽ không bảo đảm thành công được trăm phần trăm.
Có lúc kẹt ở trên một cái bình cảnh nào đó, coi như ném tất cả tài nguyên vào thì cũng vô dụng.
Chỉ là ngẫm lại cũng đúng, bảo đảm một người trở thành tôn giả không phải là chuyện có thể tùy tùy tiện tiện làm được.
- Ở bên trong quân đoàn đều có tài nguyên và thiết bị tu hành thông qua điểm chiến công tiêu hao, sau này tự ngươi tìm hiểu đi.
Ý của Khâu Ngôn chính là để Giang Thần đi làm chuyện của mình trước, trách nhiệm của phó tướng tạm thời không cần phải làm.
- Xích Diễm doanh không cần phải thay đổi thật sao?
Giang Thần không nhịn được hỏi.
Khâu Ngôn trầm mặc trong chốc lát, âm thanh khàn khàn nói:
- Đã đến cực hạn.
Lúc này Giang Thần mới phát hiện ra không phải là nàng lạnh lùng, mà là thương tâm đến mức tận cùng, đã trở nên mất cảm giác.
Ngẫm lại tất cả phó tướng đều chết thảm, thuộc hạ trung tâm chết trận ở sa trường, đối với bất kỳ người nào cũng là xung kích rất lớn.
Thế nhưng nàng là tướng lĩnh, không thể biểu hiện ra tình cảm bi thương được.