Người không có chiến hoàn ung dung ngăn cản một kiếm của Bành Lam!
Người phía dưới xem náo nhiệt không kìm lòng được nháy mắt một cái, sau khi nhìn thấy rõ, cả đám hít vào một ngụm khí lạnh.
Đặc biệt là người của Vô Lượng Kiếm phái, bọn họ biết rõ sở trường của Vô Lượng Kiếm đạo, cho nên sẽ không xuất hiện kết quả như thế.
Hai chữ vô lượng ý là vô cùng vô tận, giống như biển rộng, nhưng nếu như chỉ là như vậy thì cũng không thích hợp với kiếm pháp.
Vô Lượng Kiếm đạo giống như là bão táp bao phủ cả tòa thành, áp súc thành ba thước thanh phong, lại dâng trào về phía trước.
Có thể xé bỏ bất kỳ đồ vật cứng rắn nào khác, khi giao chiến cùng với người khác, nếu như thân ở không trung thì sẽ có ưu thế vô cùng lớn.
Nhưng mà, thanh kiếm kia của Giang Thần lại vững vàng ngăn cản một kiếm toàn lực của Bành Lam.
Tay ổn, kiếm định.
Bành Lam như trẻ con cầm kiếm gỗ đánh vào trên binh khí của người trưởng thành, không đến nơi đến chốn.
Mặt khác, Giang Thần khôi phục diện mạo thật không còn vẻ có bệnh như trước nữa mà phấn chấn bừng bừng, tinh thần phấn chấn.
Phong thái của thiếu niên kiếm khách càng làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, mắt của rất nhiều nữ tử đều sáng sủa hơn không ít.
- Hóa ra vị sư huynh này còn trẻ tuổi như vậy.
Trong lòng Phùng Vi thầm nghĩ.
Lúc trước Bành Anh cười nhạo Giang Thần là mèo ốm lúng túng, cũng may mà không phải là đang ở bên người Phùng Vi, nếu không nhất định hắn sẽ phải tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống.
So sánh với Giang Thần, hắn gần như là cóc ghẻ vậy.
Đương nhiên, vẻ bên ngoài chung quy chỉ là thứ yếu, thứ mọi người quan tâm vẫn là chiến đấu.
Kiếm thế của Bành Lam không thể đỡ, cũng thay đổi thất thường, người không vì sức mạnh hùng hậu của kiếm đạo mà ảnh hưởng tới sự ác liệt của kiếm.
Dù sao nàng vẫn là thiên tài có chiến hoàn màu vàng, thế tấn công không bị ảnh hưởng, nhanh như gió, thế như lửa.
Mà càng tinh diệu hơn chính là, mỗi một kiếm hạ xuống cũng không kết thúc, cũng như hoạ sĩ để lại bút pháp trước đó vậy.
Cuối cùng tạo thành liền một mạch, như bẻ cành khô, đúng như là đại hải vô lượng.
- Vô Lượng Kiếm đạo, quả nhiên là ghê gớm.
Các kiếm khách ở đây nhìn vào mà than thở, trong lòng sinh ra vẻ ngóng trông và ước ao.
Chỉ là, một ít người chân chính có ánh mắt cũng biết điểm đặc sắc chân chính chính là Giang Thần, bởi vì công kích của Bành Lam đều bị hắ chống đỡ được!
Từng kiếm cực kỳ tinh diệu đều tay trắng trở về, dường như trước đó Giang Thần đã sớm thăm dò rõ ràng ra kiếm thức của Bành Lam.
Động tác nhìn như rất là tầm thường, nhưng ở trước mặt biểu hiện không thể công phá của Vô Lượng Kiếm đạo lại thể hiện ra chỗ cường đại của nó.
Sau một quãng thời gian, người phía dưới cũng đều nhìn ra được điểm ấy, tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Chỉ riêng việc có thể đánh tới khó phân thắng bại với người có chiến hoàn màu vàng cũng đã là rất hiếm có rồi.
- Gia hỏa không có chiến hoàn này, rốt cuộc có lai lịch gì chứ?
- Tại sao lúc trước hắn lại muốn dịch dung cơ chứ?
Mọi người sinh ra hứng thú thật lớn đối với Giang Thần.
- Vô lượng tuyệt thức: Nguyệt Kiếm Luân Sát!
Nhìn thấy mình ra tay lâu mà không làm gì được Giang Thần, rốt cuộc Bành Lam cũng đã bắt đầu lo lắng, sử dụng đòn sát thủ tuyệt thức.
Kiếm thức lại biến đổi, ánh kiếm trong sáng chói mắt, bao phủ toàn bộ bầu trời.
Trong thời gian cực ngắn, ánh kiếm hóa thành vô số lợi kiếm, lên tới hàng ngàn, hàng vạn đạo lao về phía Giang Thần.
Loại kiếm thế này, ở trong lịch sử kiếm đạo rất là có tiếng, đó là Vạn Kiếm Quy Tông, dùng hơn vạn kiếm đồng thời giết địch.
Chỉ là thường thường đại đa số người chỉ có thể mô phỏng được cái hình mà không có nội tại, có hoa mà không quả, không bằng kiếm chiêu phổ thông.
Thế nhưng kiếm mà Bành Lam thi triển ra được cho là Vạn Kiếm Quy Tông, lại diễn biến được đến tinh túy của nó.
Sau khi vạn kiếm xuất hiện, ở dưới kiếm của Bành Lam, lấy người nàng làm trung tâm thuận kim đồng hồ mà xoay tròn, tốc độ cực nhanh, hình thành vòng xoáy bão táp màu xanh lam.
- Đi!
Kiếm của Bành Lam chỉ về phía Giang Thần, vạn kiếm như là cơn lốc phóng về phía trước, tre già măng mọc, trước sau liên kết lại, nhìn qua như đã tạo thành một thanh thần kiếm.
Đối mặt với một kiếm này, Giang Thần vận chuyển lực lượng phượng huyết, khí mang bao trùm toàn thân.
Lúc trước, đối mặt với loại đối thủ như là Bành Lam, lực lượng phượng huyết phải lập tức vận chuyển thì mới có thể cùng ngang hàng được với đối thủ.
Hiện giờ đến lúc quan trọng mới vận dụng là bởi vì cảnh giới của hắn đã tăng lên.
Cảnh giới còn bị lơ là như vậy, đây cũng là điểm trụ cột nhất.
Giang Thần tầng tám bị người ta xem thường, đó là bởi vì cảnh giới của Bành Lam là tầng chín.
Nếu như là tầng bốn, tầng năm, mặc kệ võ học của Giang Thần ra sao, người khác chỉ có thể thương hại cho đối thủ của hắn mà thôi.
Nói đi nói lại, sau khi Giang Thần vận chuyển bảo điển của chính mình, người phía dưới hoàn toàn biến sắc.
- Thế gia truyền thừa?
Tất cả mọi người đều thu lại vẻ xem thường, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt còn mang theo vẻ kính sợ, dường như cũng rõ tại sao Giang Thần lại phải dịch dung.
Trung Châu lấy chín thế lực lớn làm chủ, cũng không thấy bóng người của thế gia truyền thừa.
Nguyên nhân là, thế gia truyền thừa phân biệt hùng cứ toàn bộ châu những châu khác!
Trung Châu bị chín thế lực lớn chia cắt, mỗi một thế lực lớn thế nhưng lại không bằng các thế gia truyền thừa hùng cứ toàn bộ châu.
Vì vậy, nếu như Trung Châu phát hiện có đệ tử của thế gia truyền thừa thì sẽ không dễ dàng đắc tội.
- Tại sao lại như vậy...
Bành Anh chỉ biết dựa vào tỷ tỷ mình không thể nào tiếp thu được chuyện này, gia hỏa không đủ tư cách ở trong mắt hắn trong nháy mắt đã trở thành người có bối cảnh không nhỏ, là thiên tài có kiếm thuật cao siêu.
- Nhất định hắn không sống sót được.
Bành Anh nghĩ như vậy.
Không chỉ có hắn, những người khác đều lo lắng tới việc Giang Thần phải giữ mạng sống ở dưới vạn kiếm như thế nào.
Vạn Kiếm Phong Bạo đã đi tới trước người của Giang Thần, như muốn nuốt hết hắn.
Giang Thần không né không tránh, tùy ý để cơn lốc kiếm đi tới trước người, vung kiếm bắn về phía trước.
- Hắn điên rồi sao?
Phía dưới có người thét to, đối mặt với một kiếm như vậy sao có thể cứng đối cứng, đặc biệt là ở dưới tình huống cảnh giới thua người khác.
- Hừ.
Bành Lam cười lạnh một tiếng, như đã nhìn thấy kết cục bị vạn kiếm xuyên tim của Giang Thần
Rất nhanh, tay phải của Giang Thần lại rút ra Hắc Đao, đồng thời còn làm ra hành động kinh người, đó là nhắm mắt lại.
Hắn không cần mắt nhìn mà là dùng tai để nghe, đao kiếm phối hợp hoàn mỹ, trôi chảy tự nhiên.
Leng keng keng!
Cơn bão vạn kiếm đi tới trước người, cách xa không tới một giây, dường như muốn làm cho Giang Thần tan nát.
Nhưng ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không ngờ Giang Thần lại chặn lại được, đao kiếm cũng sắp tới mức không còn bóng dáng, không bị vạn kiếm lập tức nuốt hết.
Vốn mọi người còn đang lo lắng Giang Thần sẽ tan vỡ ở dưới mũi kiếm, thế nhưng trái lại hắn còn bước chân đi về phía trước.
Cơn bão vạn kiếm không có cách nào ngăn cản được bước chân của hắn, từng kiếm từng kiếm bị cắt thành hai nửa, bay lên đến không trung hóa thành khí mang biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
- Kiếm của ngươi, quả thật là mềm yếu vô lực.
Giang Thần lặp lại lời mà hắn mới nói qua vừa nãy.
- Ngươi!
Ở một đầu khác của cơn bão vạn kiếm, Bành Lam nhìn Giang Thần đi tới, áp lực gia tăng lên gấp bội, nhưng nàng thi triển ra một kiếm này lại không có cách nào di chuyển được. Chuyện này có ý vị như thế nào nàng quá là rõ ràng.
- Rốt cuộc tên này là quái vật gì chứ?
Bành Lam thầm mắng to ở trong lòng, Vô Lượng Kiếm đạo lấy lực phá hủy để thành danh. Thế nhưng Giang Thần lại giống như đá ở bên trong sóng biển, trải qua gió táp mưa sa, không có cách nào lay động được.
- Kiếm đạo, hắn cũng nắm giữ kiếm đạo, hơn nữa còn là kiếm đạo khắc chế Vô Lượng Kiếm đạo!
Lý trưởng lão của Vô Lượng Kiếm phái kêu to.
Bất hủ kiếm đạo, vĩnh viễn lưu truyền!
Khi đối mặt với cơn bão vạn kiếm, nó sinh sôi liên tục, như là thần đăng vĩnh viễn không tiêu diệt được, ở bên trong ác chiến, ánh đèn càng ngày càng vượng.
Thế tấn công của Vô Lượng Kiếm đạo đã bị hóa giải.
- Ngươi có di ngôn gì không? Ta đang nghe đây.
Trong nháy mắt, Giang Thần chỉ còn cách Bành Lam mười thước, miệng để lộ ra một nụ cười lạnh lùng.