Thần Võ Chiến Vương

Chương 497: Thứ tư




Bị người ta dây dưa mãi không tha, Giang Thần cũng rất là khó chịu.

Lý Nhã Cầm cảm nhận được chiến ý cao vút của hắn, đôi mắt đen kịt cũng sáng sủa hơn không ít, có không ít vẻ chờ mong.

- Nguyệt Sát Trận! 

Chỉ là, hai người chưa kịp giao thủ thì Kiếm Huyền Nhị lão bị thương đã lui trở về bên trong Độc Nguyệt Thành, khởi động đại trận.

Năng lượng mạnh mẽ ngưng tụ trong bóng tối, không thấy hình dáng, thế nhưng có thể nghe thấy được thanh âm điếc tai.

Giang Thần ở giữa trời cao, nhưng vẫn còn ở bên trong phạm vi trận pháp lan đến, nói chuẩn xác là, bầu trời Độc Nguyệt Thành đều ở trong phạm vi trận pháp lan đến. 

Điều khuếch đại chính là, sắc trời vốn vẫn là hoàng hôn xảy ra biến hóa huyền diệu, dường như một chiếc đèn đang nhanh chóng tắt, trước khi hoàn toàn rơi vào bóng đêm, ánh sáng trong suốt hiện ra.

- Không được!

- Vô Lượng Kiếm phái, mau dừng tay, chúng ta cũng ở bên trong phạm vi trận pháp. 

- Các ngươi muốn khai chiến sao?

Đệ tử Thái Nhạc Môn cũng ở trên không trung, bao gồm cả Lý Nhã Cầm ở bên trong cũng vậy.

Bọn họ đều hiểu rất rõ về sự lợi hại của trận pháp này, mà ở dưới tình huống không đề phòng rơi vào bên trong, sắc mặt cả đám tái nhợt, thất kinh. 

Nhưng mà trận pháp sẽ không vì tiếng hô của bọn họ mà dừng lại, mà vẫn vận chuyển bình thường như cũ.

Khi ánh trăng đạt đến trình độ sáng sủa, một vầng trăng được ngưng tụ mà thành, treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu của bọn họ.

Đệ tử Thái Nhạc Môn gấp đến độ sắp khóc lên, cảm giác nguy cơ mãnh liệt dằn vặt tinh thần của bọn họ. 

Chí có người trong thành là an toàn, bọn họ cũng hiểu rõ nguyên nhân sở dĩ Độc Nguyệt Thành có cái tên này và tại sao lại không cho phép phi hành.

- Độc nguyệt hiện thế, vạn vật yên tĩnh.

Mọi người nhớ tới một câu dùng để hình dung trận pháp của Độc Nguyệt Thành, ánh mắt thương hại mà lại cười trên sự đau khổ của người khác nhìn về phía đám người Giang Thần và Lý Nhã Cầm ở trên không trung. 

Cho dù song phương là kẻ địch, thế nhưng đối với Vô Lượng Kiếm phái, không có gì khác nhau cả.

Nhìn dáng vẻ của Kiếm Huyền Nhị lão, cũng đã quyết tâm muốn giết người.

A!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên lúc này, trận pháp thể hiện ra uy lực của nó, đệ tử Thái Nhạc Môn trước sau chết đi, ánh trăng trắng nõn như phong mang của thần binh thượng cổ.

Lúc này ánh trăng vẫn được coi là nhu hòa, biến hóa cũng để lại dấu vết.

Có điều ai cũng biết, Nguyệt Sát Trận không thể chỉ có uy lực như vậy, đó là đại trận khủng bố có thể giết chết được Tôn giả. 

Giang Thần thúc giục Lôi Đình thần giáp, cầm trận bàn trong tay, hết sức chăm chú, cũng không bởi vì trận pháp biến hóa mà bị ảnh hưởng.

Lý Nhã Cầm thì lại vung vẩy thanh kiếm có ánh sáng màu xanh, động tác tao nhã mà lại rất đẹp, ở dưới ánh trăng chẳng khác nào Quảng Hàn tiên tử hiện thế.

Nếu không phải đang từng bước nguy cơ thì đây quả thật là hình ảnh rất đẹp. 

Hít!

Ống tay áo có thêu chiến hoàn màu vàng của Lý Nhã Cầm bị ánh trăng chặt đứt, tiếp theo là tiếng kêu rên do nàng cắn chặt răng tạo thành, ở trên bả vai xuất hiện một vết máu.

Người phía dưới nhìn thấy vậy cực kỳ đau lòng, nhưng cũng không dám ngăn cản Kiếm Huyền Nhị lão, chứ đừng nói chi là lên trên để cứu người. 

Lôi Đình thần giáp của Giang Thần cũng tới gần cực hạn, nếu không phải lôi hạch đã có đột phá và tăng lên, như vậy tuyệt đối không thể chống đỡ được lâu như vậy.

Đột nhiên, Giang Thần thu hồi trận bàn, nói:

- Thanh Ma, Hắc Long, giúp ta phá trận! 

Nói đoạn Giang Thần cầm kiếm phóng về phía vầng trăng trên đỉnh đầu, Thanh Ma và Hắc Long bảo vệ ở hai bên trái phải.

Điều này làm cho không ít người nhíu chặt mày, bởi vì cách vầng trăng kia càng gần thì lực sát thương sẽ càng mạnh, chủ động bay đi thì có khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa cơ chứ?

Chỉ là Kiếm Huyền Nhị lão lại có chút sốt sắng, vẻ mặt mang theo vẻ không dám tin tưởng, bọn họ nhìn lẫn nhau, đều phát hiện ra đối phương cùng có một suy nghĩ giống như mình, thế nhưng đều không quá khẳng định. 

Có điều cũng chỉ mấy giây sau, một tiếng vang giòn từ trên đỉnh đầu của mọi người truyền đến, giống như có một cái quả cầu khí to lớn nào đó bi phá tan, vầng trăng lưỡi liềm hóa thành ánh sao lấp lánh rồi biến mất, tiếp theo ánh trăng trong thời gian cực ngắn cũng chảy ngược, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

Trải qua bóng đêm ngắn ngủi, bầu trời đã khôi phục lại vẻ bình thường, ánh sáng vạn trượng chiếu ở trên không trung.

- Không ngờ lại thực sự phá được trận! 

Kiếm Huyền Nhị lão đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, một giây sau, bọn họ đều rất cảnh giác bay lên trời, bỏ chạy về hướng ngược lại.

- Người thứ ba.

Có điều, một người trong đó mới ra khỏi phạm vi của Độc Nguyệt Thành thì đã bị một kiếm xuyên tim. 

Hắn quay đầu nhìn lại thì đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giang Thần, cùng với Thiên bộ hạ và Long bộ hạ.

Con ngươi đen vô tình không liếc hắn lấy một cái, Xích Tiêu kiếm chém ra, sau đó lại đuổi theo một người khác trong Kiếm Huyền Nhị lão.

Giống như một tia chớp vậy, trong phút chốc đã bay ngang qua nam bắc của Độc Nguyệt Thành. 

Thanh kiếm kia không chút do dự đã đâm vào trái tim của địch nhân.

Kiếm Huyền Nhị lão, trong vòng mười giây đã trước sau chết đi.

Chợt, Giang Thần trở về, lăng không đạp bước, Xích Tiêu kiếm đang nhỏ máu xuống bên dưới. 

Người trong thành ngay cả hít thở cũng không dám, một chút binh sĩ thân mặc khôi giáp của Vô Lượng Kiếm phái thất kinh, có một phần người nhanh chóng cởi khôi giáp, trộn lẫn vào trong đám người.

Chỉ là, kiếm của Giang Thần rất xem thường chỉ về phía bọn họ.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Nhã Cầm, thấy nàng bị thương khá nặng, đã không có lực tái chiến, cũng đã mất đi hứng thú động thủ. 

- Không nên đuổi nữa, như vậy là vì tốt cho ngươi.

Giang Thần vẩy máu tươi ở trên thân kiếm, thu kiếm vào vỏ, rời khỏi nơi này ở trước mắt vô số người.

Lý Nhã Cầm vẫn không cam lòng như cũ, cho dù Giang Thần có thể phá đại trận và chém giết Kiếm Huyền Nhị lão làm cho người ta giật mình, thế nhưng đây không phải là thực lực của bản thân. 

Lời này đúng là không sai, Bát Bộ Thiên Long là linh vật, không giống như là lực lượng thần long và thần lực, không thuộc về bản thân hắn.

Từ xưa đến nay, chỉ cần là quyết đấu công bằng đều cấm sử dụng những ngoại lực như thế này.

Vì vậy, Lý Nhã Cầm vẫn muốn chiến một trận cùng Giang Thần như cũ. 

Chỉ là cân nhắc đến việc bản thân có thương thế và những đệ tử khác tử thương, nàng biết nhất định phải về môn phái một chuyến, cho nên nàng không cam lòng bay ngược về một phương hướng khác.

Lần này, người Độc Nguyệt Thành há hốc mồm.

Lúc này bọn họ mới nhớ tới nguyên nhân của toàn bộ sự việc chính là Giang Thần và Lý Nhã Cầm, Tiêu Hiên chỉ muốn bán một nhân tình mà thôi. 

Kết quả Giang Thần không có chuyện gì, Lý Nhã Cầm cũng không có chuyện gì cả.

Chỉ là Tiêu Hiên và Kiếm Huyền Nhị lão lại bỏ mình, Vô Lượng Kiếm phái tổn thất nặng nề, không khỏi khiến cho người ta hoài nghi đây là âm mưu của Thái Nhạc Môn.

Nói đi cũng phải nói lại, sau khi Giang Thần rời khỏi Độc Nguyệt Thành xác định trên người mình không có thủ đoạn lần theo dấu vết, hắn vẫn chưa yên tâm. Cho nên hắn mới bố trí lên trên người mình một đạo linh chú, ngăn cách tất cả cảm ứng. 

- Thanh Ma, các ngươi khôi phục từ lúc nào vậy?

Đón lấy, Giang Thần dò hỏi.

- Lúc ở tiểu thế giới, chúng ta theo ngươi cũng nhận được không ít bổ sung. 

Thanh Ma nói như thực chất.

- Có thể giúp ta giết về Long vực không?

Giang Thần hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất. 

- Không thể, Tôn giả cũng có phân chia mạnh yếu, nói tới hệ thống Thông thiên cảnh chín tầng này đi, như vậy ta và Hắc Long chỉ có thể đối phó với Tôn giả ba tầng đầu, cũng giống như hai tên vừa nãy vậy.

- Thế nhưng ở Long vực, gia chủ Mộ Dung gia chính là đỉnh tầng ba, Thống soái của Nghịch Long quân, ta cân nhắc hẳn là trên cả tầng ba.

- Đương nhiên, hệ thống cảnh giới của Tôn giả không phải đơn giản như vậy, ta chỉ nói một cách đại khái cho ngươi biết mà thôi. 

Thanh Ma nói.

- Cũng được, lúc này các ngươi có thể khôi phục, cũng coi như là niềm vui bất ngờ với ta.

Đây là lời nói thật của Giang Thần, đến quân đội, Thanh Ma và Hắc Long sẽ là lá bài tẩy to lớn nhất của hắn.