Thần Võ Chiến Vương

Chương 483: Miệng đầy răng




Hai người Lưu Bân cũng được tăng lên không nhỏ, nhưng đây là so sánh với nhau mà thôi.

Đường Hoa vốn cao hơn bọn họ lại bị thua thảm như vậy thì bọn họ càng không thể có hi vọng đánh bại được Giang Thần, nhưng bị Ninh Hạo Thiên trào phúng như vậy, thực sự bọn họ không nhịn được.

Cũng không thấy bọn họ dùng vũ khí gì mà một quyền một chưởng, lực nặng vạn cân. 

Trước khi bọn họ tiến vào Chiến đạo đã không sử dụng binh khí, sau khi trở thành cao thủ Chiến đạo đã như cá gặp nước.

Có người cảm thấy hai người này đơn đả độc đấu không phải là đối thủ của Giang Thần, thế nhưng nếu cùng tiến lên như vậy, Giang Thần không thể dễ dàng đối phó với bọn họ giống như Đường Hoa được.

Bây giờ bọn họ lại cùng ra tay với người xa với Long vực này, có thể nói tình huống của hắn vô cùng nguy hiểm. 

- Các ngươi cho rằng, ta dễ đối phó hơn so với Giang Thần hay sao?

Ninh Hạo Thiên nhìn dáng vẻ của bọn họ rất là tức giận, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương, so với người của hắn còn cao hơn một cái đầu, trên thân thương màu đỏ có một con ngũ trảo Kim long đang xoay quanh, mũi thương đâm ra từ bên trong đầu rồng.

Không thấy hắn súc lực, cũng không dùng tới chiêu thức gì, mà chỉ là tức giận bạo phát đánh ra một thương mà thôi. 

Thương mang che ngợp bầu trời, dường như muốn bao phủ toàn bộ bầu trời lại, vọt tới trước mặt hai người, làm cho hai người Lưu Bân kêu thảm một tiếng, lập tức trở thành một bóng đen ở bên trong ánh sáng màu vàng, đồng thời cũng nhanh chóng tiêu tán.

Ánh sáng màu vàng lui lại, hai người kia đã biến mất ở trong thiên địa!

Không thấy hình bóng của bọn họ đâu cả, cái gì cũng không còn lại, trực tiếp bị nghiền nát. 

- Trời ạ!

Muốn làm được đến trình độ như thế này, ít nhất phải có thực lực Tôn giả, Ninh Hạo Thiên này tiện tay đã có lực sát thương kinh khủng như thế, không ngờ vẫn còn là một tồn tại Thông thiên cảnh.

Thậm chí người ta còn không nhịn được suy nghĩ, nếu như ba người Lệ Nam Tinh, Tô Hình, Mộ Dung Long còn ở trên Thăng Long bảng, không biết có thể chống lại được hắn hay không. 

Rất nhanh, bọn họ lại nghĩ đến Giang Thần là nhân vật đứng đầu bảng thay ba người kia, quyết đấu sau đó sẽ nói rõ tất cả.

- Huyết mạch Kim long và huyết mạch Đại Bằng của Tô gia trộn lẫn vào với nhau, thực sự là đại khí hùng hồn như một ngọn núi lớn vậy.

- Không biết Giang Thần sẽ ứng phó ra sao. 

- Có chút vướng tay vướng chân.

Người của Cao gia đều hiểu rõ Ninh Hạo Thiên, thế nhưng đây lại là lần thứ nhất nhìn thấy hắn ra tay, tất cả đều bị khiếp sợ.

Ngay cả bọn họ cũng có phản ứng này, càng không cần phải nói tới những người khác. 

Mộ Dung Hùng khó nén được vẻ đắc ý, Ninh Hạo Thiên là kiệt tác xuất sắc nhất của hắn, sẽ hoàn thành giấc mơ nhất thống Long vực của hắn.

Giấc mơ của Ninh Hạo Thiên chỉ có một, đó là giết chết Giang Thần.

- Đến đánh đi. 

Ninh Hạo Thiên lạnh lùng nói.

Dù là ai cũng có thể cảm nhận được sát ý đáng sợ của Ninh Hạo Thiên, không cần nghĩ, nếu như có cơ hội, hắn sẽ làm cho kết cục của Giang Thần giống như hai người Lưu Bân kia.

- Ngươi không phải người trên Thăng Long bảng, cũng chưa từng có ai trong ba vị trí đầu thua vào tay ngươi, mà Giang Thần dễ dàng đánh bại được Đường Hoa, đã chứng minh được chính mình. 

Trong Thánh Viện, Viện trưởng Đông viện Thạch Cảm Đương đột nhiên nói.

- Lão già, ngươi nói nhiều quá rồi đó, ngay cả vãn bối như ta mà ngươi cũng không đánh lại được thì có tư cách gì bình luận chứ?

Mộ Dung Long không chút lưu tình giễu cợt hắn. 

- Mộ Dung Long, tốt xấu gì ngươi cũng là người của Mộ Dung gia, ngươi định không có một chút phẩm hạnh nào hay sao? Lời của Thạch Cảm Đương Viện trưởng sai sao?

- Đúng vậy! Miệng không sạch sẽ, không biết ngày hôm nay hắn đã ăn cái gì!

Trong đệ tử Thánh Viện liên tục vang lên tiếng quát mắng. 

Tính khí của Thạch Cảm Đương nóng nảy, nhưng lại rất được kính yêu ở Đông viện, vừa nãy thấy hắn bị một quyền đẩy lùi, rất nhiều người đều không đành lòng, bao gồm cả Giang Thần ở bên trong.

Chỉ là Giang Thần lặng lẽ ghi nhớ ở trong lòng mà thôi.

Chuyện thứ nhất sau khi hắn trở thành Tôn giả chính là chém giết Mộ Dung Long này. 

- Giang Thần đã chứng minh mình hoàn toàn xứng đáng với vị trí đầu bảng Thăng Long bảng, còn Ninh Hạo Thiên từ đâu xuất hiện này không thể làm điều kiện tham khảo được.

Ngay cả Âm Bá trung lập cũng mở miệng nói.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, Ninh Hạo Thiên biểu hiện ra thực lực quá mạnh, điều này khiến cho người ta cảm thấy không công bằng. 

Hơn nữa chuyện thắng thua của hắn và Giang Thần quả thực cũng không ảnh hưởng tới tính chân thực của vị trí đầu bảng.

- Thực sự là một đám nhu nhược, nhìn thấy cường giả chân chính xuất hiện lập tức co rụm lại thành một đoàn, run lẩy bẩy, ngay cả đấu cũng không dám sao?

Mộ Dung Long lạnh lùng giễu cợt nói. 

Điều này làm cho sắc mặt người của hai bên Thánh Viện và Cao gia rất khó nhìn.

- Giang Thần! Ngươi đang hãi sợ sao? Tộc nhân Ninh gia chúng ta còn ở phía dưới hoàng tuyền chờ ngươi tới nhận sai đó!

Ninh Hạo Thiên phẫn nộ quát. 

Lời này đã nhắc nhở mọi người, làm nhân vật quan trọng nhất, từ đầu tới cuối Giang Thần vẫn không tỏ thái độ.

- Xong.

- Không tốt. 

Âm Sương và Ứng Vô Song nhìn thấy vẻ mặt trên mặt Giang Thần thì đã biết chuyện này sắp hỏng.

- Ta đã từng nói chưa sao? Chỉ là từng chuyện từng chuyện liên tục diễn ra, Đường Hoa ở trước mặt ta ngay cả tư cách động thủ cũng không có, như vậy không phải nói rõ Mộ Dung gia đang cãi chày cãi cối hay sao?

- Như vậy thì làm sao chứ? Ngươi thân là người đứng đầu bảng, ngay cả tư cách ứng chiến cũng không có đã nói rõ nội tâm dối trá của ngươi! 

Mộ Dung Long phản bác.

- Ta đã từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như ngươi. Ta có thể động thủ với Ninh Hạo Thiên, thế nhưng ta muốn cho thế nhân biết, Mộ Dung gia các ngươi đã đuối lý với chuyện này, Mộ Dung Diên nhà các ngươi chết chưa hết tội, điều ta tiếc nuối chính là không thể giết nàng ta thêm một lần nữa.

Giang Thần cũng không phải là quả hồng mềm, hắn trầm giọng hét lớn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mộ Dung Hùng. 

Nghe thấy hắn nói nữ nhi mình như vậy, dù lòng dạ của Mộ Dung Hùng có sâu hơn thì cũng không tránh được giận dữ.

- Giang Thần nói không sai, nếu như Mộ Dung gia lại lấy chuyện của Mộ Dung Diên để quấy nhiễu, vậy các ngươi sẽ là kẻ địch của toàn bộ Long vực!

Anh Hùng điện cũng tỏ thái độ vào lúc này. 

Ngữ khí rất kiên quyết, lúc này nếu như Mộ Dung gia còn không thức thời, dù bọn họ động thủ thì cũng sẽ không bị thế nhân dị nghị nữa.

Từ việc Giang Thần đánh bại Đường Hoa đã trở nên mạnh mẽ mà xem, hắn có thể so chiêu đồng thời đánh bại được Tô Hình là chuyện rất có thể, mặc kệ thực lực của Ninh Hạo Thiên ra sao, hắn hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu bảng hiện nay.

- Rác rưởi. 

Mộ Dung Hùng liếc mắt nhìn Đường Hoa, thầm mắng một tiếng.

Nếu như không phải đối phương bại thảm như vậy thì hắn còn có thể cãi cọ, kết quả đối phương trực tiếp bị Giang Thần đánh bay, đúng là mất mặt.

- Như vậy không nói chuyện này nữa, thế nhưng Giang Thần diệt tộc nhân người ta, có huyết hải thâm cừu với Ninh Hạo Thiên, hiện tại Ninh Hạo Thiên đến đây báo thù, đây là chuyện danh chính ngôn thuận. 

Mộ Dung Hùng nói.

- Còn có một việc nữa, Ninh Hạo Thiên là gia chủ Tô gia đời tiếp theo!

Câu nói sau cùng không thể không nói đã làm cho người ta giật mình, không nghĩ tới Ninh Hạo Thiên còn có phần lai lịch này. 

Tô gia, đứng hạng bét trong tám đại thế gia truyền thừa, nhưng chung quy cũng là thế gia truyền thừa, càng khỏi nói tới thân phận gia chủ của hắn nữa.

- Bây giờ Mộ Dung gia ta và Tô gia giữ gìn lẽ phải thay cho Ninh Hạo Thiên, giúp hắn báo huyết hải thâm cừu, chuyện này cũng không thể sao?

- Mộ Dung gia, không nên nói phí lời nữa, ta đã nói rồi, động thủ thì có thể, chỉ là lần này ta muốn đánh cuộc hơn. 

Giang Thần nói xong ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Long, nói:

- Nếu như lần này ta thắng, người nào đó vẫn nói năng lỗ mãng, sỉ nhục lão sư, bằng hữu, người thân của ta kia, ta muốn miệng hắn đầy răng!

Nghe vậy, Mộ Dung Long híp mắt lại, ra vẻ buồn cười nói: 

- Như vậy nếu như ta thua thì sao? Đến lúc đó ngươi sẽ chết, ta có thể nhận được cái gì chứ?

- Nếu như nhi tử của ta thua, ta sẽ đánh nát răng của mình.

Cao Nguyệt tiến lên phía trước một bước, lạnh lùng nói. 

Dùng thân phận của Cao Nguyệt, Mộ Dung Long không có cách nào tìm những lý do khác nữa, hắn chỉ có thể lựa chọn đồng ý hay không mà thôi.

Trên thực tế, trong hai lựa chọn này hắn cũng chỉ có thể lựa chọn một mà thôi.

- Tốt, ta đồng ý!