Nói đến nói đi là vẫn phải nhìn xem quả đấm của người nào lớn, đây chính là đạo lý trên cõi đời này.
Người bình thường, dù cho là anh dũng hi sinh thì cũng sẽ không có người nào đứng ra ủng hộ cả, thế nhưng kẻ ác giống như Mộ Dung Diên, chỉ vì sinh ở Mộ Dung gia cho nên mới gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Bọn họ thậm chí còn không tiếc làm cho máu chảy nhiều hơn nữa.
Như vậy, Giang Thần chỉ có tiếp tới cùng, nói cho những người này biết, dù cho ngươi có quyền thế ngập trời, sai chính là sai, đúng chính là đúng.
Sau khi nói với Nam Công một câu, Giang Thần nhìn về phía bốn người muốn khiêu chiến vị trí đầu bảng.
Ba người Đường Hoa, Lưu Bân tạm thời không nói tới, Ninh Hạo Thiên mang theo khí thế hùng hổ, ánh mắt hung ác, vừa nhìn đã biết rất không đơn giản.
- Nếu là tranh giành đầu bảng, ai lại cùng tiến lên cơ chứ? Bớt nói láo ở chỗ này cho ta! Để ta tới giáo huấn ngươi!
Đường Hoa xếp hạng thứ tư trên Thăng Long bảng là người thứ nhất đứng ra, nói năng rất lỗ mãng, hắn tràn ngập địch ý với Giang Thần.
Nghĩ đến cũng đúng thôi, hắn thân là người đứng thứ bốn, sau khi Mộ Dung Long, Lệ Nam Tinh trở thành tôn giả, Tô Hình chết đi, hắn mới là kẻ đứng đầu bảng.
Giang Thần không thể đánh bại được hắn thì dựa vào cái gì mà xếp ở trước mặt hắn, trở thành người đứng đầu bảng phong quang vô hạn cơ chứ?
Ngày hôm nay, hắn muốn để thế nhân biết người đứng đầu bảng chân chính là ai!
Ninh Hạo Thiên không muốn đàng hoàng xếp hàng, nhưng hắn lại bị Mộ Dung Hùng kéo lại, nói:
- Ngươi động thủ cuối cùng, chuyện này đối với ngươi là chuyện tốt.
- Ta không muốn chiếm tiện nghi.
Ninh Hạo Thiên muốn quang minh chính đại chiến thắng Giang Thần, sau đó lại chém giết đối phương.
- Ngươi có trăm phần trăm tự tin đánh bại được Giang Thần hay không?
Mộ Dung Hùng lạnh lùng nói.
Lời này làm cho lửa giận của Ninh Hạo Thiên lắng lại không ít.
Nghĩ lại trước đây, hắn cũng không coi Giang Thần là chuyện đáng kể gì cả, không nghĩ tới tiện dân đến từ đại sơn lại dùng tốc độ khủng khiếp như vậy để quật khởi, làm cho hắn thua rối tinh rối mù.
Bây giờ, hắn được Mộ Dung gia và Tô gia dùng toàn lực bồi dưỡng, trải qua tu hành mà người thường không thể nào tưởng tượng ra được, cho nên mới thu được thành tựu như ngày hôm nay.
Nhưng, nếu nói có trăm phần trăm tự tin đánh bại Giang Thần, Ninh Hạo Thiên không dám cam đoan.
Bởi vì so với người của Long vực, hắn càng rõ chuyện trong cơ thể của Giang Thần có nắm giữ Thần mạch.
Kết quả là, Ninh Hạo Thiên và những người khác lui về phía sau, nhường ra không gian cần để chiến đấu.
Đường Hoa cầm trường kiếm cấp bậc pháp bảo trong tay, ánh kiếm ở dưới ánh sáng ban ngày vẫn vô cùng chói mắt như cũ, để lộ hết ra sự sắc bén.
Đường Hoa nhìn sang chỗ Giang Thần, ánh mắt ngưng lại, lạnh lùng nói:
- Vì sao ngươi không rút kiếm?
Hai tay của Giang Thần trống trơn, bên hông cũng không thấy đao kiếm đâu cả.
- Đối phó với một đứa ngốc bị người ta coi là công cụ, không cần phải dùng kiếm.
Giang Thần nói.
- Ha ha ha!
Chẳng biết vì sao Đường Hoa lại cười lớn một tiếng, chỉ nghe hắn nói:
- Nhất định là trình độ Chiến đạo của ngươi vẫn chỉ có thể dùng quyền chưởng, mà không phải là đao kiếm. Thế nhưng trận chiến giữa ngươi và Tô Hình, rõ ràng là sử dụng kiếm, chuyện này nói rõ cái gì? Nói rõ đúng như Thánh thành nhật báo đã nói, Tô Hình đã bị thương, cho nên mới diễn kịch cùng ngươi!
Lời này của hắn đã trải qua suy nghĩ, cũng không phải là không có lý, người Thánh Viện ở phía dưới nghị luận sôi nổi.
Miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, một kiện chuyện rõ rõ ràng ràng như vậy, sau khi Mộ Dung Long đổ thêm dầu vào lửa đã làm cho không biết bao nhiêu người dao động.
- Những đứa ngốc đều có một cái đặc điểm chung, đó là tự cho là đúng.
Giang Thần dửng dưng như không, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
- Mạnh miệng, xem kiếm!
Đường Hoa muốn dùng thắng bại để làm cho Giang Thần không còn lời nào để nói, vạch trần bộ mặt thật của tên lừa gạt này.
- Vãn hà hồi thiên!
Một thức kiếm chiêu cũng có phong thái của mười vị trí đầu Thăng Long bảng, sắc bén khó chặn, nhanh như chớp giật.
Người và kiếm hợp làm một, như một vệt sáng bắn về phía trước.
Hầu như là trong chớp mắt đã đến trước người của Giang Thần.
Đường Hoa chính là khoái kiếm, lấy nhanh làm chủ.
Phanh!
Nhưng Giang Thần càng nhanh hơn, khi mũi kiếm của trường kiếm đến trước mặt hắn thì lập tức trì trệ không tiến, bị hai ngón tay giống như sắt kẹp lấy.
Giang Thần vẫn hững hờ như cũ, không có một chút hứng thú nào cả, ngón tay kẹp lấy mũi kiếm ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, ánh sáng nhảy lên gắt gao hút thân kiếm lại.
- Ngươi!
Vẻ tự cho là đúng của Đường Hoa lập tức biến mất, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn đã dùng tới toàn lực, thế nhưng trường kiếm vẫn không nhúc nhích.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Giang Thần hỏi một câu, ngón tay đột nhiên phát lực, thân kiếm của trường kiếm lập tức bị uốn cong đến cực hạn.
Nhìn thấy tình cảnh này, mỗi người đều hít sâu một hơi, đó là pháp khí đó, độ cứng rắn không kém hơn so với lồng khí hộ thể của Thông thiên cảnh.
Ngón tay của Giang Thần ngoại trừ sấm gió ra, đột nhiên bắn ra ánh sáng trong suốt, giống như ngón tay được đúc thành từ vàng ròng vậy.
Đồng thời, thân kiếm của trường kiếm trên tay Đường Hoa đang dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được rạn nứt ra.
- Mau buông ra!
Đường Hoa cực kỳ đau lòng, một kiện pháp khí không rẻ chút nào, hắn bán mình cũng không mua nổi, là chỗ tốt mà Mộ Dung gia cho hắn.
- Ngươi nói năng lỗ mãng, ra tay với ta, chẳng lẽ không muốn trả giá sao? Hay là nói, ta thả kiếm của ngươi ra thì ta được giết ngươi sao?
Giang Thần lạnh lùng nói.
Cũng chỉ trong nháy mắt này, cả người Giang Thần bắt đầu trở nên sắc bén.
Đối mặt với sự khiêu khích của Mộ Dung gia, bọn họ không có chút rung động nào, cũng như thần kiếm vào vỏ.
Hiện giờ, thần kiếm mới chỉ được rút ra một chút, sắp đâm bị thương con mắt của Đường Hoa.
Phanh!
Một tiếng vang giòn giã vang lên, trường kiếm pháp bảo không chống đỡ được, đã triệt để vỡ nát, cũng biến thành vô số mảnh vỡ.
Đường Hoa bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra máu tươi.
- Chuyện này...
Đám người chung quanh đang mong một hồi trò hay cũng không ngờ tới mọi chuyện lại thành như vậy.
Đây không phải là một chiêu đánh bại, Đường Hoa không phải là đối thủ của hắn, hai người không phải cùng một cấp bậc.
- Đây không phải thực lực đầu bảng thì là cái gì chứ?
Người bên Giang Thần vung tay hô to, nhìn về phía Mộ Dung gia rồi khiêu khích.
Sắc mặt đám người Mộ Dung gia lúng túng.
- Rất hiển nhiên, đây là tăng trưởng mấy ngày qua mà Giang Thần có được!
Lão bản của Thánh thành nhật báo lập tức mở miệng nói.
- Nếu Giang Thần có thể thu được thành tựu lớn như vậy trong vòng hai ngày, vậy tại sao nhật báo lại nói chắc như đinh đóng cột, nói Giang Thần không thể đuổi kịp được vị trí đầu bảng trong vòng một tháng chứ? Đây không phải là tự đánh vào mặt của mình hay sao?
Âm Sương cười gằn giễu cợt nói.
Bên Cao gia, nụ cười của Cao Nguyệt rất xán lạn, nói:
- Đứa nhỏ này ngay cả lực lượng phượng huyết còn chưa dùng, thực sự là vượt ra ngoài dự liệu của ta.
- Đúng vậy, coi như không có phượng huyết, thành tựu mà nó đạt được cũng đã rất bất phàm rồi.
Cao Kha gật đầu nói.
Đương nhiên, nếu như không có phượng huyết, ở trong tiểu thế giới Giang Thần sẽ không thể chịu đựng được nhiệt độ cao do trận pháp tu luyện được tạo thành từ Viêm Long tinh thạch mang đến, cũng không hấp thu được Viêm Long bản nguyên.
- Thực sự là rác rưởi!
Người thứ nhất lên tiếng trào phúng không ngờ lại là Ninh Hạo Thiên.
Vốn hắn còn muốn nhìn xem Giang Thần có lá bài tẩy gì, kết quả lại nhìn thấy một màn nhạt nhẽo như vậy, hắn khinh thường nói:
- Cái gì mà Thăng Long bảng cơ chứ, ta thấy không đáng được nhắc tới.
Lời này của hắn đã gần như đắc tội với tất cả mọi người, phải biết rằng Thăng Long bảng là tượng trưng của thanh niên tuấn kiệt trong Long vực.
Có điều nhìn dáng vẻ của Ninh Hạo Thiên là cố ý nói như vậy, hắn muốn thông qua hành động như vậy nổi danh, nếu như hắn có thể đánh bại được Giang Thần, vậy quả thật hắn có tư cách để nói ra lời này.
- Tiểu tử tới từ đâu mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như vậy?
Lưu Bân đứng bên kia giật mình về thực lực của Giang Thần, trong lúc hắn đang do dự có muốn lên hay không thì đã nghe được lời này của Ninh Hạo Thiên, hắn không nhịn được nổi trận lôi đình.
Hai người đồng thời ra tay, không ngờ lại bắt đầu nội chiến.
- Rác rưởi!
Ninh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không đặt hai người vào trong mắt.