Thần Võ Chiến Vương

Chương 477: Bôn lôi




Đúng như Âm Sương từng nói, tin tức giống như gió truyền khắp Long vực, đã gây ra sóng lớn mênh mông.

Trong giảng giải của đám người chạy thoát ra ngoài, Giang Thần này giống như nhân vật chính từ bên trong chuyện cũ đi ra vậy, không gì không làm được, xoay chuyển càn khôn.

Điều làm cho người ta cảm thán nhất chính là hắn một đường đấu đá lung tung từ vị trí thứ chín mươi tám trở thành đầu bảng Thăng Long bảng mấy năm cũng không xuất hiện. 

Cho dù có một số người hoài nghi lời này, thế nhưng ở dưới hành động vỗ bộ ngực bảo đảm của người giảng giải, sự hoài nghi của bọn họ không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người với tin tức liên quan tới Giang Thần.

Mặt khác, thông qua những người khác nhau, mọi người đã hiểu rõ được mỗi một trận chiến đấu của hắn ở tiểu thế giới.

Bởi vì mỗi lần đều có người đứng xem, cho dù không phải là cùng một người, thế nhưng hiện tại sau khi ra ngoài, tin tức tập hợp lại đã bị người thống kê ra. 

Đối thủ bình thường không có gì để nói nhiều, đặc sắc nhất chính là Giang Thần đại chiến Trương Vũ ở Võ Hoàng Thành, ác chiến làm cho hắn lĩnh ngộ Chiến đạo.

Trương Vũ đã tự đánh giá đối phương:

- Nhìn thấy hắn, ta mới biết cái gì gọi là thiên tài. 

Có thể làm cho người bại ở trong tay mình đánh giá như thế, cũng không dễ dàng.

Mặt khác, trận chiến với Quỷ Thương cũng mạo hiểm vạn phần, hầu như tất cả mọi người ở tiểu thế giới đều nhìn thấy Giang Thần bị Quỷ Thương truy sát mấy ngàn dặm.

Nhưng cũng không lâu sau, Giang Thần trải qua trưởng thành ở Võ Hoàng Thành đã chuyển bại thành thắng, đánh giết Quỷ Thương. 

Ngoài ra, chuyện đã xảy ra ở quáng động đã gây nên không ít tranh luận trong Long vực.

Cùng với việc Giang Thần chém giết đồng môn đệ tử ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho người ta rất hiếu kỳ Anh hùng điện sẽ xử trí hắn như thế nào.

Còn có thái độ của Mộ Dung gia nữa, nữ nhi của gia chủ Mộ Dung Diên chết vào trong tay Giang Thần, nhất định đối phương sẽ có hành động. 

Đương nhiên, còn có một việc khiến cho người ta rất kích động nữa.

Giang Thần không chỉ có thiên tư trác việt mà còn phong lưu phóng khoáng, ở bên trong tiểu thế giới có quan hệ ám muội với Âm Sương, từng bị người ta tậ mắt thấy hắn ôm Âm Sương.

Còn nữa, ngay cả Nguyệt Lam Thanh là tứ đại mỹ nhân, vì đi ra cũng đồng ý hiến thân cho Giang Thần. 

Lúc này, ở trong nội thành của Thánh thành có một toà phủ đệ có diện tích trăm mẫu, có thể có diện tích lớn như vậyở nơi tấc đất tấc vàng như nội thành, như vậy chắc hẳn chủ nhân của phủ đệ phải là một nhân vật phi phàm.

Chỗ cửa lớn có bảng hiệu treo cao đã cho thấy thân phận của chủ nhân nơi này.

Thánh thành tiền trang, Âm thị. 

Ở bên trong cung điện hùng vĩ tráng lệ trong phủ đệ, hai huynh uội Âm Sương và Âm Tuyệt đang giảng giải chuyện đã xảy ra trong tiểu thế giới.

- Xem ra Mộ Dung gia đang làm cái gì đó.

- Dã tâm của Mộ Dung gia đã sớm bại lộ, nhưng vẫn bị Anh Hùng điện đè lên, nhất định đang rất bất mãn. 

- Nếu như không phải có đủ loại biến cố, như vậy hành động của Mộ Dung gia chính là để Mộ Dung Long giết chết tất cả mọi người bên trong.

Sau khi câu nói sau cùng vừa dứt, cả đại điện rơi vào trong yên tĩnh rất quỷ dị.

- Nhưng chung quy hắn không làm được, cho nên chúng ta cũng không thể làm gì được hắn. 

Các nhân vật quan trọng của Thánh thành tiền trang thảo luận với nhau, sau đó trước sau rời khỏi đại điện, đến cuối cùng chỉ còn lại Âm Tuyệt và Âm Sương, cùng với phụ mẫu của hai người mà thôi.

- Âm Tuyệt, con đi xuống trước đi.

Phụ thân của hai người tên là Âm Bá nói. 

- Vâng.

Âm Tuyệt không dám vi phạm, lập tức lùi ra.

- Âm Sương, ở Võ Hoàng Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy khi nghe con nói còn ấp a ấp úng, còn nữa, người khác nói con và Giang Thần ôm nhau là sao vậy chứ? 

Âm phu nhân hỏi.

- Chuyện này...

Âm Sương hoa dung thất sắc, nàng biết rõ sau khi mình nói ra sẽ có hậu quả gì. 

- Con à, con không nói, chúng ta cũng có biện pháp biết rõ.

Âm Bá nói.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Âm Sương không trực tiếp phủ nhận, bất đắc dĩ, nàng nói chuyện mình tin sa người, dẫn đến bị bỏ thuốc ra. 

Trong quá trình giảng giải, đương nhiên Âm Sương sẽ cố gắng che chở Giang Thần.

Sau khi nghe xong, sắc mặt của Âm Bá và Âm phu nhân âm trầm tới mức đáng sợ.

- Đồ khốn kiếp kia lại dám làm như vậy đối với nữ nhi của ta! Còn có ý như vậy sao? Người ngu ngốc nằm mơ, ta muốn cả nhà của hắn bị diệt! 

Âm Bá cả giận nói.

Âm Sương cả kinh, có điều nàng kịp phản ứng lại đúng lúc, bởi vì người phụ thân nàng nói không phải là Giang Thần, mà là đồ vô liêm sỉ kia.

- Đừng nóng giận. 

Âm phu nhân an ủi phu quân mình vài câu, lại nhìn về phía Âm Sương, nói:

- Con gái, vậy con định làm như thế nào?

- Làm thế nào là làm thế nào? 

Âm Sương có chút không rõ hỏi.

- Nếu như chuyện ở Võ Hoàng Thành truyền đi, con hẳn phải biết nó sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với ngươi, khi đó gia gia con sẽ không cất nhắc ngươi nữa đâu.

Âm Bá đè lửa giận xuống, nghiêm nghị nói. 

- Nhưng chúng con chưa hề làm gì mà.

Âm Sương vội la lên.

- Lời đồn rất đáng sợ, con còn chưa chân chính hiểu rõ sự lợi hại của nó! Chỉ có Đường Quyên và Giang Thần kia chết đi thì ta mới yên tâm được. 

- Không được!

Âm Sương vẫn biểu hiện mềm yếu nghe thấy hắn nói như thế, rất cứng rắn từ chối.

- Như vậy thì để Giang Thần lấy con đi. 

Trong mắt của Âm Bá lóe lên vẻ đắc ý, đột nhiên nói.

- Thật sao?

Âm Sương sáng mắt lên, ngữ khí rất vui sướng, nhưng sau khi kịp phản ứng lại, nàng đỏ cả mặt. 

- Nhìn dáng vẻ này của con nào giống phong độ của đệ nhất đấu giá sư cơ chứ?

Nữ tử trung niên tức giận nói, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ cưng chiều.

- Giang Thần kia cũng là thiếu gia Cao gia, xứng với nữ nhi của chúng ta. 

Âm Bá cũng nói.

- Phụ thân, Giang Thần đã có người trong lòng.

Âm Sương nghĩ đến cái gì đó, nàng nở một nụ cười khổ sở. 

- Hừ! Đã nhìn hết nữ nhi của ta mà còn muốn đi sao? Nằm mơ!

Nhưng Âm Bá không quan tâm, hắn hung hăng nói.

Âm Sương lo lắng không thôi, nhưng nàng lại phát hiện ra trong lòng nàng lại có một tia chờ mong như vậy. 

...

Lúc này Giang Thần trở thành tiêu điểm đang hưởng thụ khen thưởng của Anh Hùng điện, thâm nhập trong biển sét tu hành.

Khi Giang Thần vẫn là Thông thiên cảnh sơ kỳ đã ở đây ngưng tụ lực lượng phong lôi, bây giờ hắn đã đạt đến trình độ hậu kỳ, lực lượng phong lôi cần phải tăng lên. 

Nương theo thông thạo Chiến đạo, lực lượng phong lôi đã có thể dùng vào bên trong kiếm đạo.

Lại nói tới lực lượng thần long, Giang Thần quyết định sẽ luyện võ học thần long kia thành một thức, khi bốn loại biến hóa hợp nhất sẽ có uy năng kinh người thể hiện ra.

Trong khí hải, bảy vòng Thiên chi hoàn ở dưới lôi hạch chiếu rọi bắn ra ánh sáng nhàn nhạt. 

Khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Giang Thần đều có lôi điện đang nhảy nhót, cho dù thân ở trong biển lôi điện thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy được rất rõ ràng.

- Thừa thế xông lên đạt đến Bôn Lôi đi.

Giang Thần thầm nói. 

Cường độ của lôi hạch cũng có phân chia đẳng cấp, lôi hạch trước kia của Giang Thần nhỏ đến mức đáng thương cho nên không nói tới mà thôi.

Bôn lôi, Nộ lôi, Kinh lôi, Thiên lôi, Thần lôi.

Là loại năng lượng có lực phá hoại kinh khủng nhất trong thiên địa, năm loại cấp bậc này hầu như chiếm toàn bộ cảnh giới tu luyện. 

Lôi hải của Anh Hùng điện, chỉ có thể làm cho Giang Thần bước vào Bôn lôi, nếu muốn tiến thêm một bước nữa, còn thiếu rất nhiều.

Vì lẽ đó Giang Thần rất khó tưởng tượng ra được mình phải làm như thế nào mới có thể tăng lên tới Kinh lôi, Thiên lôi thậm chí là trình độ thần lôi nữa.

Sau ba ngày, Bôn lôi không thành, cảnh giới lần nữa đột phá, đạt đến tầng tám. 

Đó là bởi vì công thân thể của hắn không ngừng bị lôi điện kích thích, kích thích ra năng lượng mà hắn đột phá quá nhanh ở bên trong tiểu thế giới, cho nên phần năng lượng trong cơ thể này vẫn chưa hoàn toàn phát huy ra được hiệu quả vốn có.

Sau năm ngày, lôi hạch ở bên trong khí hải đã sinh ra biến hóa rất mạnh mẽ, lôi điện chi lực rót vào bên trong Thiên chi hoàn, công lực chỉ cần hơi vận chuyển thì toàn thân sẽ vang lên tiếng sấm sét.

- Lúc này nên tới Cao gia một chuyến, tu luyện bảo điển, ngưng tụ tinh huyết, có lẽ có thể đi tới chiến trường Thiên vực.