Thần Võ Chiến Vương

Chương 467: Không ai có thể ngăn cản




Giang Thần ngang trời bước qua, kiếm chỉ về phía ngọn núi.

Gió mây biến sắc, lực áp bách vô hình cuồn cuộn kéo tới, thành viên Tà Vân điện ở các nơi trên núi cảm thấy ngực khó chịu, hô hấp không thông thuậ.

- Chuyện này... 

Tô Hình rất bất ngờ, cảm thấy lo lắng rất sâu, hắn thầm nói:

- Lẽ nào đây là một phần trong kế hoạch của Lệ Nam Tinh?

Chợt, hắn lại nhìn về phía Mộ Dung Long. 

Mộ Dung Long bảo hắn giết Giang Thần, dường như đã sớm dự liệu được điểm ấy.

- Chà chà, thực sự là thanh thế dọa người, người không biết, còn tưởng rằng là võ thần giáng lâm.

Cũng không lâu sau đã có người đáp lại Giang Thần, là tên đồng tử kia, bất mãn vì lời nói ngông cuồng của Giang Thần, trên mặt hắn mang theo vẻ châm biếm. 

- Huyết Thủ đồng tử, đứng thứ tư trên Trừ Ma bảng!

Đám người nương nhờ vào Tà Vân điện lập tức nhận ra nam nhân nhìn qua bên ngoài giống như đồng tử này.

- Tuyệt đối không nên coi thường Giang Thần, hắn có thể giao thủ bất bại với Mộ Dung Long! 

Đám người mắt thấy sự mạnh mẽ của Giang Thần kêu to lên, lúc này bọn họ mới phát hiện ra trong lòng mình kiêng kỵ Giang Thần bao nhiêu.

- Có thể giao thủ bất bại với Mộ Dung Long sao?

Nguyệt Lam Thanh không thể tin được chuyện chính tai mình nghe được, nàng trợn mắt há hốc mồm. 

Huyết Thủ đồng tử trên không trung nhún vai một cái, cũng không biết là không tin, hay là có chỗ dựa dẫm.

- Có khả năng hắn còn không biết nơi này có bày Tam Quỷ Tuyệt Trận, chúng ta phải báo cho hắn biết!

Trong ngọn núi, các đệ tử tinh anh của Anh Hùng điện nhìn thấy Giang Thần ra trận, tất cả đều nhìn thấy hi vọng. 

Chỉ là nghĩ đến trận pháp mà Tô Hình đã nói, bọn họ đều rất kích động hò hét, muốn nói cho Giang Thần phải cẩn thận.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Giang Thần, căn bản không nghe thấy tiếng hò hét của bọn họ.

Cùng lúc đó, Huyết Thủ đồng tử đã ra tay. 

Hắn là trận thứ nhất của Tam Quỷ Tuyệt Trận, tên là huyết quỷ!

Không cần người bày trận đồng thời đi với hắn, chỉ cần ở trong phạm vi nhất định thì sẽ có thể được trận pháp tăng phúc.

Chỉ thấy thân thể của hắn bắt đầu biến hóa, hoặc nói là vặn vẹo, tiếng giòn giã từ trong gân cốt không ngừng vang lên, bắt đầu bành trướng từ bên trong. 

Trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã từ một đứa trẻ năm, sáu tuổi trở nên không khác gì người trưởng thành cả.

Người mặc một bộ y phục màu đỏ, mái tóc dài cũng là màu đỏ, ngũ quan vô cùng tinh xảo, có thể xưng tụng là anh tuấn, không thể không khiến cho người ta cảm thán tà pháp này quả thực rất cao thâm.

Cũng giống như Giang Thần, hắn hóa thân thành huyết quỷ, sức chiến đấu tăng nhanh như gió, đạt đến trình độ rất khủng bố. 

Dù cho là ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng thì huyết quỷ cũng có sức đánh một trận.

- A!

Huyết quỷ phát ra một tiếng rít gào rồi bay vút qua, chỉ để lại một đạo huyết ảnh trên không trung. 

Một kích này không chỉ có uy lực kinh người, còn có ý như nhuộm đỏ cả bầu không khí, khiến cho người ta như đang đặt mình ở trong cảnh tượng thây chất thành núi, máu chảy thành sông

Mặt Giang Thần không biến sắc, bất động đứng lặng ở đó.

- Nhất Kiếm Vô Thường! 

Mãi đến khi huyết quỷ đi tới trước người, lúc này Giang Thần mới xuất kiếm.

Đầu tiên là khí tức kinh khủng bị một kiếm này tiêu diệt, tiếp theo chính là huyết quỷ.

Hắn xuất thủ trước lại có một loại cảm giác như là chủ động va vào mũi kiếm vậy. 

- Tại sao chiêu kiếm này lại đáng sợ như thế chứ?

Huyết quỷ không nghĩ ra vì sao lại như vậy, nhưng hắn biết mình không có sức chống cự, dù cho là có trận pháp giúp đỡ cũng thế.

Ánh kiếm vô tình lạnh lẽo xẹt qua thân thể hắn, chém cánh tay của hắn xuống. 

Sau đó kiếm đã đâm vào trái tim của hắn.

Tức thì, thân thể của huyết quỷ lại khôi phục thành dáng vẻ đồng tử như cũ, nhìn qua Xích Tiêu kiếm ở trong thân thể hắn cũng đã trở nên lớn hơn rất nhiều.

Giang Thần rút Xích Tiêu kiếm ra, không để ý tới thi thể của hắn mà tiếp tục đi về phía trước. 

- Một kiếm? Chỉ có một kiếm thôi sao?

Trên vách núi, Tô Hình đã mất đi bình tĩnh, đứng dậy gọi Mộ Dung Long tới đây.

- Hắn làm sao vậy? 

Mộ Dung Long cũng không ẩn giấu mà lập tức nói ra chuyện kiếm trận.

- Việc quan trọng như vậy, vì sao ngươi không nói?

- Hắn bày trận cũng không đánh lại được ta, ta cảm thấy không cần thiết phải nói, ai biết người của ngươi lại vô dụng như vậy chứ? 

Mộ Dung Long không quá quan tâm, nói.

- Mộ Dung Long, đừng quên ngươi muốn đi ra ngoài cần phải nhờ vào ta đó!

Mộ Dung Long bĩu môi, nói: 

- Đương nhiên ta biết, nhưng cũng đừng quên, ngươi chưa từng hỏi ta sức chiến đấu của Giang Thần ra sao, ta còn nói cho ngươi biết hắn là gia chủ Cao gia đời tiếp theo, phượng huyết trong cơ thể không bị Chiến đạo ảnh hưởng, rất là mạnh mẽ.

- Gia chủ Cao gia?

Nguyệt Lam Thanh chỉ cảm thấy đại não của mình sắp không vận chuyển được nữa, Giang Thần mạnh như thế, thân phận lại cao quý như vậy, đã vượt qua yêu cầu phối ngẫu của nàng. 

Lúc này, Giang Thần cách Vân Sơn càng ngày càng gần.

Mỗi một bước đi tới đều làm cho người ta cảm thấy áp lực rất lớn.

Hai người khác của Tam Quỷ Tuyệt Trận đi lên trên không trung ngăn cản, phân biệt là nữ tử yêu dị và tráng hán khôi ngô kia. 

Bọn họ tên là cô quỷ và ác quỷ, nếu so với huyết quỷ thì còn đáng sợ hơn nhiều.

Nhưng mà, hai người không dám có chút bất cẩn nào cả, thậm chí còn cảm thấy căng thẳng.

Lại nhìn hình tượng của Giang Thần, giống như là Thiên Thần lẫm liệt không thể phạm vào, chuyên môn khắc chế bọn họ vậy. 

- Các ngươi, ai muốn chết trước vậy?

Giang Thần nói.

- Đáng ghét! 

Thân thể của ác quỷ vẫn giống như là tháp sắt vậy, điểm không giống chính là, từng cái xương của hắn lộ ra bên ngoài cơ thể, sắc nhọn, da dẻ cũng đã biến thành đen kịt như mực.

Trên hai quyền của hắn có sấm sét lập lòe, nhưng không giống sấm gió của Giang Thần, càng giống như là sấm sét màu đen quỷ dị ở trong thời tiết khắc nghiệt vậy.

Nhưng khi tạo thành quyền ấn lại rất đáng sợ, đủ để phá hủy tất cả. 

Ầm một tiếng, Giang Thần không dùng kiếm, mà xòe bàn tay ra.

Quyền ấn đáng sợ bị bàn tay ngăn cản, cũng không có cách nào tiến lên phía trước nửa điểm nữa.

Ở trên cánh tay như sắt màu đen của hắn hiện ra sấm sét óng ánh, hình thành so sánh rõ ràng với sấm sét màu đen, một chính một tà. 

Đột nhiên, năm ngón tay của Giang Thần uốn lượn, nắm lấy nắm tay của hắn, nhẹ nhàng phát lực, lập tức vặn gãy cánh tay của ác quỷ.

Lúc này tính mạng của ác quỷ trở nên nguy cấp.

Cô quỷ tới cứu viện, đôi tay giống như xương trắng, có cảm xúc như là kim loại, tiếng xé gió sắc bén chói tai vang vọng. 

- Xem ra các ngươi muốn cùng chết, vậy ta sẽ tác thành cho các ngươi.

- Trường Hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!

Giang Thần dùng một cước đá ác quỷ về phía phương hướng cô quỷ, đồng thời lại nhấc kiếm giết tới. 

Dùng trạng thái hiện tại của hắn, một khi thi triển kiếm chiêu chẳnh khác nào Kiếm thần giáng lâm.

Ba đạo ánh kiếm xoẹt xoẹt di chuyển ở quanh thân hai người, chẳng khác nào đóa hoa tử vong nở rộ.

Cô quỷ và ác quỷ cũng không biết mình đã trúng vết thương trí mệnh, mãi đến khi thân thể truyền đến cảm giác vô lực thì lúc này bọn họ mới che vết thương tới từ kiếm của Giang Thần lại. 

- Còn có ai nữa không?

Giang Thần vẩy máu tươi trên Xích Tiêu kiếm một cái, ánh mắt đảo quanh ở bên trong núi, cuối cùng rơi vào trên vách núi.

- Tại sao hắn lại mạnh mẽ như vậy chứ? 

Cho dù là người bên kia cũng kinh ngạc liên tục thốt lên.

Đặc biệt là đám người Lệ Nam Tinh trong núi, từng người đều kích động hưng phấn, trong lòng dấy lên hi vọng.

Trên vách núi, Tô Hình cắn chặt răng. 

Tam Quỷ Tuyệt Trận, thứ mà hắn cho rằng là một lá vương bài lại tan tác ở dưới mũi kiếm của Giang Thần, sau đó sẽ đến phiên hắn và Mộ Dung Long ra trận.

Kết cục của bọn họ, có thể giống như ba quỷ hay không?

Đột nhiên, Tô Hình nghĩ tới điều gì đó, hắn nắm lấy cái cổ của Nguyệt Lam Thanh, giơ nàng lên trên không trung. 

- Giang Thần, nếu như ngươi muốn nàng sống sót thì giải trừ kiếm trận của ngươi!

Hóa ra hắn nghĩ đến lời mà vừa nãy Nguyệt Lam Thanh đã nói, mặc kệ thật giả ra sao, hắn đều muốn thử một lần.

Nếu như Giang Thần thật sự yêu thích Nguyệt Lam Thanh, không chừng sẽ có tác dụng. 

Cũng không biết tại sao, Nguyệt Lam Thanh lại ôm một phần hi vọng, chờ đợi Giang Thần mở miệng.

Có thể đượcnhân vật như Giang Thần yêu thích, đó cũng là một chuyện không tồi.

- Nàng? Ngươi cứ giết đi. 

Giang Thần nói.