Thần Võ Chiến Vương

Chương 461: Gia chủ Cao gia đời tiếp theo




Khi Giang Thần lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người thì khí thế kinh người kia cũng đã biến mất.

Một thân trường y màu xám trắng, cũng không có chỗ nào đặc sắc cả, chỉ có khuôn mặt là bất phàm, còn có đôi mắt sâu xa như biển nữa mà thôi.

Mọi người nghĩ đến thực lực mà hắn thể hiện ra vừa nãy cho nên ngay cả việc hít thở cũng không dám dùng sức.

Ánh mắt khi nhìn về phía Giang Thần như là đang ngước nhìn ánh sao óng ánh vậy.

- Thực lực của hắn, có lẽ đã đứng vào mười vị trí đầu chứ?

Bỗng nhiên, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Lúc đi vào, bọn họ chỉ biết là Giang Thần đã giết chết Liễu Sát Dương, xếp hạng ở vị trí hơn chín mươi, bây giờ ở trong tiểu thế giới một tháng, đấu đá lung tung đã vọt tới mười vị trí đầu, có thể nói là xưa nay chưa từng có.

Có điều rốt cuộc có thể tiến vào mười vị trí đầu hay không, chuyện này khó mà nói được.

Lâm Kinh Vũ đả thương được Âm Tuyệt, mà Giang Thần lại có thể dễ dàng giết chết được Âm Tuyệt, cân nhắc đến xếp hạng của Âm Tuyệt trên Thăng Long bảng là vị trí thứ tám, có lẽ Giang Thần đủ để tiến vào mười vị trí đầu.

Nhưng mà, Lâm Kinh Vũ thông qua một ít thủ đoạn hèn hạ cho nên mới đả thương được Âm Tuyệt.

Đối với những tranh luận này, Giang Thần không để ý, hắn lấy linh khí chứa đồ của đám người Lâm Kinh Vũ.

Lần này không có người nào không có mắt tìm hắn yêu cầu tinh thạch.

Giang Thần chủ động phân cho thành viên Thần Kiếm hội của hắn một phần, từ đầu tới giờ, Thần Kiếm hội vẫn không có ai tử thương.

Thành viên Thần Kiếm hội nhìn thu hoạch của mình, từng người đều mừng rỡ như điên, vui mừng vì lựa chọn của mình lúc trước không sai.

Từ kết quả xem ra, Kiếm Minh và Thần Kiếm hội hoàn toàn không thể so sánh với nhau được.

- Không phải các ngươi đi cùng Lệ Nam Tinh sao?

Giang Thần hiếu kỳ nói.

- Hắn nói còn muốn đi tới một vài chỗ để xem, phải ngày cuối cùng mới tới đây.

Ứng Vô Song nói.

Giang Thần gật gật đầu, có bọn họ thực lực như vậy, không cần lo lắng tới nguy hiểm, cho nên mới sẽ tùy hứng như vậy.

Ngày hôm nay đã là ngày cuối cùng, ngày mai lối ra sẽ mở ra.

- Giang Thần, Mộ Dung Long nói muốn giết ngươi, ngày mai ngươi phải làm sao đây?

Ứng Vô Song nói.

Tà Vân điện có một lối ra, Anh Hùng điện cũng có một lối ra.

Đương nhiên Mộ Dung Long sẽ đi về phía Anh Hùng điện, đến lúc đó hai người sẽ gặp được nhau.

- Không cần lo lắng.

- Lẽ nào thực lực bây giờ của Giang Thần sư huynh không thua gì Mộ Dung Long sao?

Thành viên của Thần Kiếm hội kích động nói.

Biểu hiện vừa nãy của Giang Thần đã triệt để chinh phục bọn họ, nếu như Giang Thần nói là như vậy thì bọn họ cũng sẽ không chút do dự tin tưởng.

- Ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng, vẫn còn có một chút khoảng cách nữa.

Giang Thần nghĩ đến một đao giết chết tử sĩ của Mộ Dung Long, còn có luân hồi kiếm của Lệ Nam Tinh ra khỏi vỏ.

Có thể nói, ba người đứng đầu Thăng Long bảng ở trong một cấp độ khác.

- Có điều, không cần phải sợ hãi.

Mặc dù như thế, Giang Thần vẫn rất là bình tĩnh, sau đó hắn đi nói chuyện với Âm Sương.

- Ngươi đã giết Mộ Dung Diên sao?

Đây là lần đầu tiên Âm Sương nghe nói tới chuyện này, Âm Tuyệt cũng nhíu chặt mày, nói:

- Chuyện này không dễ xử lí, dùng tính tình của Mộ Dung Long sẽ không giảng hoà đâu.

- Bảo Lệ Nam Tinh của Anh Hùng điện các ngươi ra tay được không?

Âm Sương nói.

Giang Thần nhìn vào mắt của Âm Sương, nói:

- Tô Hình của Tà Vân điện nhìn chằm chằm vào hắn, ta không muốn để Lệ Nam Tinh và Mộ Dung Long nhân cơ hội đánh nhau, để Tô Hình thừa lúc vắng mà vào, ta định đối mặt với hắn. Ta báo cho ngươi trước cũng là hi vọng đến lúc đó ngươi không nên dễ dàng tham gia vào chuyện này, ta không muốn liên lụy tới ngươi.

Nói đoạn hắn lại trở về Thần Kiếm hội, nhỏ giọng nói gì đó với bọn họ.

- Muội muội, nếu như ta không nhìn lầm, dường như muội có ý định với hắn mà hắn không có ý với muội đúng không?

Âm Tuyệt nghe ra được trọng điểm, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Âm Sương đáp một tiếng, có chút mất mát gật gật đầu.

- Tên này, quá tự đại, ngay cả muội muội ta cũng không để vào mắt sao?

Âm Tuyệt rất là khó chịu, hắn rất muốn xem xem đối phương sẽ ứng phó Mộ Dung Long như thế nào.

Trong khoảng thời gian sau đó lại có không ít đội ngũ chạy tới nơi này để tập hợp, khi bọn họ phát hiện ra vùng mỏ này, cả đám hối hận không thôi, chỉ hận mình không sớm đến đây trước mấy ngày.

Vùng mỏ đã sụp đổ, đã không có cách nào khai thác được một lượng lớn Viêm Long tinh thạch nữa.

Các Thông thiên cảnh ở đây còn chưa có bản lĩnh dời non lấp biển, chỉ có thể tùy ý đào, hy vọng có thể có chút thu hoạch.

Cũng có chút đội ngũ biết được thu hoạch của người đến trước không nhỏ, bọn họ bắt đầu có mưu ma chước quỷ, ý đồ muốn cướp giật.

Có điều khi biết được người có thu hoạch to lớn nhất cũng chính là Giang Thần trước sau đánh chết Quỷ Thương, Lâm Kinh Vũ, bọn họ lập tức bỏ đi ý niệm này.

Lại đừng nói chi là Giang Thần còn có quan hệ không tệ với một đội ngũ có thực lực mạnh là Âm Sương.

Nhưng khi một nhánh đội ngũ khác đến, tình huống như thế đã có chút thay đổi.

Không chút nghi ngờ nào cả, đây là một nhánh đội ngũ rất mạnh, đội trưởng là người trong mười vị trí đầu trên Thăng Long bảng.

Sau khi hắn biết được vùng mỏ chuyện đã xảy ra, hắn đi tìm Giang Thần, nói:

- Một mình ngươi không ăn được nhiều Viêm Long tinh thạch như vậy đâu, ta muốn trao đổi với ngươi, ý của ngươi thế nào?

Mặc dù là hỏi ý kiến của Giang Thần, thế nhưng ngữ khí rất ngông cuồng, dường như chỉ cần Giang Thần không đồng ý thì hắn sẽ tức giận vậy.

- Cút.

Câu trả lời của Giang Thần chỉ có một chữ.

Sau khi Lâm Kinh Vũ chết, các đội ngũ mới tới nghe thấy tin tức như vậy đều cả kinh, những người kia nghĩ tới hình tượng người mặc Long giáp của hắn, lẫm liệt kiêu ngạo, tất cả đều ngừng thở.

- Ta tên là Lang Bình, đứng thứ bảy trên Thăng Long bảng hạng nhất. Ta cho ngươi một cơ hội trả lời lại lần nữa.

Người kia nói.

Giang Thần nhìn về phía hắn, câu trả lời vẫn là chữ kia.

- Cút!

- Thật là to gan! Không đổi thì không đổi, lại dám có thái độ ngông cuồng như vậy sao?

- Chẳng lẽ ngươi đã quên, ngoài trời có trời, trên người có người hay sao?

Người trong đội ngũ của Lang Bình dồn dập mở miệng.

- Ta biết ngươi sao?

Lang Bình cũng không hiểu ác ý của Giang Thần đến từ đâu.

- Vô Song.

Giang Thần liếc hắn một cái, gọi Ứng Vô Song tới rồi nói.

- Lang Bình, Tam Thiếu gia của Lang gia, dựa dẫm vào thân phận của mình mà lừa dối cảm tình của nữ đệ tử các vực đến Thánh Viện tiến tu.

Ứng Vô Song lạnh lùng nói.

Hóa ra, khi Lang Bình xuất hiện thì nàng đã thông qua truyền âm nói cho Giang Thần biết những thứ này.

- Chỉ bởi vì như vậy sao?

Lang Bình sững sờ, việc này đối hắn mà nói không bằng một cái rắm.

Đột nhiên, người của hắn cũng truyền âm nói một câu với hắn.

Vẻ mặt của Lang Bình toát ra vẻ hứng thú, nhìn Giang Thần, nói:

- Suýt chút nữa ta đã quên, ngươi cũng là người tới từ vực khác, thông qua tiến tu đi tới Long vực! Ha ha, nữ nhân đến từ nông thôn của các ngươi rất thấp kém, từng người đều chủ động dính sát ta, nằm mơ cũng muốn ở lại Long vực, chuyện này có thể trách ta sao?

- Thấp kém? Ngươi cho là mình rất cao quý sao?

Giang Thần hỏi.

- Chuyện này không đủ rõ ràng sao?

Lang Bình giang rộng hai tay, đắc ý cười nói:

- Người từ lúc vừa ra đời đã quyết định vận mệnh của mình, những người khác bên ngoài Long vực, đều là tồn tại cấp thấp!

- Coi như là ngươi thì cũng chỉ là phong quang nhất thời, nếu muốn đi tới đc tận cùng con đường, đừng có mơ!

Lang Bình chỉ vào Giang Thần, rất khinh thường nói.

- Vậy ngươi cảm thấy, Lang gia các ngươi là thế lực có thể cao cao tại thượng sao?

Giang Thần hỏi.

- Đương nhiên, muốn diệt ngươi chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Lang Bình đắc ý nói.

Lúc này, Cao Hỏa Linh đứng dậy, nói:

- Thật vậy sao? Nếu Lang gia ghê gớm như vậy, Cao gia sẽ cắt tất cả hợp tác với các ngươi.

Nàng đột nhiên xuất hiện làm cho Lang Bình không kịp ứng phó, hắn đứng tại chỗ há hốc mồm, dường như lúc này mới phát hiện ra Cao Hỏa Linh vậy.

- Cao tiểu thư... Tại sao lại vậy chứ?

Lang gia ở trước mặt thế gia truyền thừa như Cao gia, không đỡ nổi một đòn, gần như giun dế vậy.

- Bởi vì Giang Thần là gia chủ Cao gia đời tiếp theo.

Cao Hỏa Linh trầm giọng nói.