Giang Thần hận không thể dùng kiếm chém Lâm Kinh Vũ, nhưng hắn cũng biết hiện tại mình còn không làm được, đặc biệt là sau khi giao thủ cùng Quỷ Thương hắn lại càng xác định thêm được điểm ấy.
Năm mươi người đứng đầu bảng xếp hạng, chênh lệch của mỗi một thứ tự đều không chỉ nhỏ tí tẹo, chứ đám ngườiừg nói chi là hắn và Lâm Kinh Vũ cách xa nhau hơn mười vị trí.
Bốn phía quáng động thông thoáng, đồng thời rất sâu, vừa nãy lúc Giang Thần đi vào cũng đã để lại đánh dấu, cho nên mới có thể nhanh chóng chạy đi vào sâu bên trong được.
Hắn mang theo Cao Hỏa Linh dùng hết tốc lực lao nhanh, không quên xóa đi dấu vết.
- Giang Thần, tiến vào bên trong vùng mỏ chẳng khác nào ba ba trong rọ cả.
Cao Hỏa Linh vội la lên.
- Từ tình hình vừa nãy xem ra, ta sẽ không có cách nào chạy trốn được, ta lo lắng hắn sẽ bắt ngươi để uy hiếp ta, cho nên lúc này ta mới mang ngươi đi vào theo, chớ trách ta.
Giang Thần nói.
- Đều là người trong nhà, huống hồ ta lại trở thành gánh nặng của ngươi mà.
Đương nhiên Cao Hỏa Linh sẽ không trách hắn, nữ nhân này tính khí nóng nảy, yêu hận rõ ràng, rất rõ lí lẽ.
Lúc trước nàng có cái nhìn phiến diện đối với Giang Thần là bởi vì nàng cho là phụ thân mình nhọc nhằn khổ sở quản lý Cao gia nhiều năm như vậy, thế nhưng lại phải chắp tay nhường vị trí gia chủ cho đối phương.
Nếu như nàng không tức giận, như vậy mới là kỳ quái.
- Ngươi có kế hoạch gì không?
Cao Hỏa Linh hỏi.
- Ta định chạy trốn từ dưới lòng đất, thông qua lửa mà tạo ra một con đường.
Khi ở trên không trung sẽ rất dễ bị bại lộ, nhưng lòng đất thì lại không giống, thần thức sẽ bị bùn đất nham thạch ảnh hưởng.
Cao Hỏa Linh cũng cảm thấy chuyện này có thể được, có điều nàng lại nghĩ đến cái gì, nói:
- Kế hoạch này không được, nếu như ta nhớ không lầm, Lâm Kinh Vũ có một món pháp bảo, có thể khóa chặt bất kỳ khí tức nào trong một phạm vi nhất định.
- Hả?
Giang Thần ngừng lại, sắc mặt nghiêm túc, đây chính là hậu quả do tình báo thiếu sót, người thông minh đến đâu nếu như không biết được nội tình của kẻ địch thì cũng không có cách nào nghĩ ra được kế hoạch tinh diệu cả.
- Chẳng trách hắn không có chút lo lắng nào cả.
Giang Thần nhìn về phía sau, quáng động quanh co khúc khuỷu u ám tối tăm, không khí cũng rất vẩn đục.
- Đối với hắn, chuyện này chính là bắt ba ba trong rọ.
Giang Thần bất đắc dĩ nói.
- Đi ra ngoài liều mạng với hắn là được!
Trong mắt của Cao Hỏa Linh tuôn ra ánh sáng cực nóng, chiến ý ngập trời.
Giang Thần cười khổ một tiếng, nghĩ thầm vị đường muội của mình cũng thật là đáng yêu.
- Không đấu lại thì cũng chạy không thoát.
Tốc độ phi hành của Giang Thần đã tới gần cực hạn, dù sao cũng là công pháp huyền bí để Thần Du cảnh sử dụng mà thôi.
Trước đó hắn bị Quỷ Thương cắn chặt không tha, hắn không hy vọng xa vời có thể được Lâm Kinh Vũ bỏ qua.
- Ta có một kế hoạch, vô cùng nguy hiểm, có thể nói phải nhảy vào chỗ chết thì mới có thể trọng sinh được.
Giang Thần nói.
- Ta tin tưởng ngươi.
Cao Hỏa Linh không hỏi nhiều, càng không có chút nghi ngờ nào cả.
Giữa bầu trời, Lâm Kinh Vũ đáp xuống vách núi trên vùng mỏ, vừa vặn nhìn thấy thi thể của Quỷ Thương, hắn nhìn chăm chú trong chốc lát, lông mày nhíu chặt.
Hắn ngồi xổm ở bên cạnh thi thể, tay vươn ra ngoài, có chút không hiểu nói:
- Một chiêu giết chết hắn là do lực lượng thần long hùng hồn, chẳng lẽ Giang Thần thật sự là người của Tà Vân điện hay sao?
Lúc này, thủ hạ của hắn từ mỗi một phương hướng trở về.
- Sư huynh, nhiệm vụ đã hoàn thành.
- Ừm.
Lâm Kinh Vũ đứng lên rồi dùng ánh mắt lợi hại nhìn sang, nói:
- Người là ai giết?
- Là Giang Thần, Giang Thần có ý đồ muốn độc chiếm vùng mỏ, khiến cho mọi người bất mãn, nhưng chẳng ai nghĩ tới hắn lại lòng muông dạ thú, giết chết những người đưa ra lời dị nghị.
Các đội viên đều hiểu rất rõ, nói.
- Sư huynh.
Thế nhưng, một người trong đó đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, khi nói chuyện run run giọng, hắn nói:
- Có người chạy thoát khỏi tay ta.
Lời vừa nói ra, những người khác hoàn toàn biến sắc, cả đám liên tục mở miệng quở trách.
Sắc mặt của Lâm Kinh Vũ rất khó coi, ánh mắt thâm độc, làm cho trong lòng người kia sợ hãi.
- Vậy ngươi trở về làm gì?
Lâm Kinh Vũ hỏi.
Người kia ngẩn ra, sau khi hiểu rõ hàm nghĩa của lời này, hắn cắn răng một cái, bay về phía bầu trời.
- Sư huynh, có cần gọi nhiều người thêm hay không?
Mặc Kiếm Phi bất an nói.
Hắn chỉ muốn giết chết Giang Thần, không nghĩ tới chuyện lại phát triển đến một bước này, một khi bại lộ, hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Không cần, coi như người kia đào mạng thì có ai tin tưởng được hắn chứ?
Trọng tâm của Lâm Kinh Vũ không ở chỗ này, ánh mắt hắn tìm đến phía quáng động, nói:
- Các ngươi cầm chim nhỏ của ta xuống dưới, tìm tới vị trí của hắn, vây mà không giết, chờ ta đến.
Nói đoạn một con chim nhỏ được chế thành từ vàng từ trong ống tay áo của hắn phi ra, vỗ cánh thật nhanh, con mắt còn có thể chuyển động, trông rất sống động, giống như có linh hồn vậy.
- Hắn sợ bên trong có cạm bẫy.
Mặc Kiếm Phi nghĩ thầm, liếc mắt nhìn dáng người vĩ đại của Lâm Kinh Vũ, người này nhìn qua cao to uy vũ, quang minh lẫm liệt, trên thực tế, thâm tâm lại độc như bọ cạp vậy.
Hắn không dám có lời dị nghị, hắn định đi cùng những người khác bay về phía quáng động.
- Mặc Kiếm Phi, ngươi ở lại đây đi.
Lâm Kinh Vũ lạnh nhạt mở miệng.
Khắp cả người Mặc Kiếm Phi phát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Những người khác liếc mắt nhìn hắn, không quan tâm tới hắn.
Lúc chỉ còn lại hai người Lâm Kinh Vũ và Mặc Kiếm Phi, người trước nói:
- Vừa nãy ta đã chú ý tới ánh mắt của ngươi không đúng, ngươi đã nhìn ra được cái gì sao?
Một lời hai ý nghĩa, mang theo ám chỉ.
Mặc Kiếm Phi biết nếu như mình không trả lời tốt, chắc chắn sẽ phải chết.
- Sư huynh, nhiều chết người như vậy, ta sợ có chuyện.
Mặc Kiếm Phi vẫn rất thông minh, nửa thật nửa giả, chủ động đưa ra điểm ấy.
- Người là do giết Giang Thần, ngươi sợ cái gì chứ?
Lâm Kinh Vũ không dễ tin tưởng mà đi tới đi lui ở sau lưng hắn, ánh mắt có chút sắc bén.
- Vâng vâng, thế nhưng địa vị của Giang Thần ở Anh Hùng điện không thấp, lời của hắn có lực ảnh hưởng rất lớn, đây là chuyện mà ta đã được tự mình kiểm nghiệm.
Trái tim của Mặc Kiếm Phi kinh hoàng, chỉ cảm thấy dù là tình huống nguy hiểm nhất trước đây cũng không bằng hiện tại.
- Ngươi cho rằng hắn có thể sống sót mà đi ra khỏi tiểu thế giới hay sao?
Lâm Kinh Vũ lại nói, tay đã khoát lên trên bả vai của Mặc Kiếm Phi.
- Ầm ầm ầm...
Đột nhiên, bên trong vùng mỏ truyền ra động tĩnh đất rung núi chuyển, tất cả quáng động đều có khói đặc bay ra.
Tâm tư của Lâm Kinh Vũ cũng không ở trên người Mặc Kiếm Phinữa, người sau nặng nề thở phào một hơi.
Rất nhanh, đội viên của Lâm Kinh Vũ đã chạy ra, vô cùng chật vật.
- Sư huynh, tên kia đã cho bên trong nổ tung rồi!
Có người chửi ầm lên, trong miệng đều là bụi bặm.
- Nổ?
Lâm Kinh Vũ nghi hoặc nói.
- Đúng thế, toàn bộ tất cả quáng động đều sụp đổ, bên trong ngọn núi đã bị phá hỏng.
Một người khác nói.
- Như vậy... Vậy không phải hắn đã vây khốn mình vào trong tuyệt cảnh hay sao?
Mặc Kiếm Phi có chút không hiểu nói.
- Có thể hắn muốn đào tẩu từ trong lòng đất, trong cơ thể của Cao Hỏa Linh kia có phượng huyết, có thể dùng lửa để tạo ra một con đường.
Có người suy đoán nói.
- Nếu như đúng là như vậy, chỉ có thể nói hắn rất ngu xuẩn, ta sẽ để cho hắn nhận một cái chết uất ức nhất.
Lâm Kinh Vũ thả chim nhỏ bằng vàng ra, để cho chúng bay chung quanh vùng mỏ.
- Trong khoảng thời gian này, tự chúng ta sẽ đào ra một cái quáng động, khai thác Viêm Long tinh thạch, cho đến khi tiểu thế giới đóng thì thôi, ta rất muốn xem xem hắn sẽ đi ra thế nào.
Lâm Kinh Vũ muốn vây chết hai người ở chỗ này.
Trong thời gian mười ngày này sẽ không bởi vì hết nước cạn lương thực mà chết, thế nhưng đến khi tiểu thế giới đóng, chung quy vẫn phải đi ra.
Lâm Kinh Vũ ôm ý định này cho nên mới ở đây.
Ở nơi sâu xa nhất trong quáng động, Giang Thần và Cao Hỏa Linh đã đi tới trận pháp tu luyện mà hắn bố trí.
- Chúng ta lợi dụng Thiên Phượng huyết, cố gắng, sau đó lại đi đấu với hắn, đến lúc đó, sinh tử sẽ do mạng!
Đây chính là kế hoạch của Giang Thần, đơn giản mà lại trực tiếp.