Thần Võ Chiến Vương

Chương 449: Ma thủ diệt tiên




Trước khi Giang Thần bắn tên, Quỷ Thương vội nói:

- Cao Hỏa Linh, ta nghĩ ngươi phải biết tới nàng chứ?

- Cao Hỏa Linh?

Giang Thần nhíu chặt mày, nghĩ một hồi lâu mới kịp nhớ ra là ai.

Ánh mắt nhìn xuống, rất nhanh thần thức đã khóa chặt lên trên người một người.

Thân thể của Cao Hỏa Linh cứng đờ, biết trọng lượng của mình ở trong tầm mắt của Giang Thần, sắc mặt trở nên không được tự nhiên.

Thực lực của Giang Thần làm cho người ta kinh người, thế nhưng quan hệ của hai người thì lại không tốt đẹp gì cả.

Nàng không biết rõ thái độ làm người của Giang Thần ra sao, có thể mượn đao giết người hay không, để mình chết ở trong tay của Quỷ Thương, như vậy, Giang Thần có thể vô tư lự, chờ kế thừa vị trí gia chủ.

- Nói cách khác, ngươi muốn mượn người này để áp chế ta, không cho phép ta dùng pháp khí, mà ngươi lại được sử dụng đúng không?

Một lát sau, Giang Thần thả Truy Tinh cung trong tay xuống, hắn đã hiểu rõ vấn đề.

- Khục khục, đó là bởi vì cung không được tính là tranh tài võ học, rất không công bằng.

Quỷ Thương nói.

- Tốt, ta sẽ cho ngươi công bằng.

Giang Thần bỏ Truy Tinh cung vào trong nạp giới, giơ Xích Tiêu kiếm lên, lực lượng kiếm đạo cuồn cuộn không ngừng truyền vào bên trong kiếm.

Thân kiếm bị kích thích của Xích Tiêu kiếm đang rung động, tiếng kiếm reo kéo dài không thôi chẳng khác nào nhạc khí tấu vang, tất cả kiếm khách ở đây đều chìm đắm vào trong đó, không thể tự thoát ra được.

Ý chí kiếm đạo phân không rõ, nói không hết phân tán ở trong trời đất, nếu như có kiếm khách có thể bình tĩnh lại, dùng tâm tình để lĩnh ngộ, tuyệt đối sẽ nhận được ích lợi không nhỏ.

Cũng không lâu sau, ánh sáng màu đỏ vạn trượng bay lên, bay thẳng tới chín tầng mây, có thể so với động tĩnh của bảo quang xuất thế.

Ầm ầm!

Giống như thời gian chảy ngược, ánh kiếm và ánh kiếm trong nháy mắt đã thu vào bên trong kiếm, tiếng kiếm reo kia cũng đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

Điểm duy nhất không giống chính là, thân kiếm của Xích Tiêu kiếm có ánh sáng bắn ra bốn phía, dưới tình huống không có công lực của Giang Thần truyền vào, nó đang tự mình phát sáng.

- Pháp khí!

Quỷ Thương cách rất gần vẻ mặt cay đắng, Xích Tiêu kiếm chẳng khác nào thần kiếm khoáng thế đã khiến cho hắn cảm nhận được áp lực rất lớn.

- Không đánh nữa.

Quỷ Thương phất phất tay, nói:

- Cứ như vậy đi, ngươi muốn dẫn ai đi cũng được.

Khi mọi người còn đang kinh ngạc với biến hóa của Xích Tiêu kiếm thì Quỷ Thương nói ra lời kinh người, định tránh né phong mang của Giang Thần.

- Ồ?

Giang Thần rất bất ngờ, vung vẩy Xích Tiêu kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn sang, không biết Quỷ Thương lại đang giở trò quỷ gì.

- Nơi này là tiểu thế giới, chúng ta không có bảo vật để tranh giành, nếu như lại đánh tới một mất một còn, như vậy sẽ vô cớ làm lợi cho những người khác.

Quỷ Thương thật sự không muốn đánh nữa, dù sao hắn đến tiểu thế giới này cũng là do tầm bảo.

- Ta có thể mang đi bất kỳ một người nào?

Giang Thần gật gật đầu, hắn đã hiểu rõ ý của Quỷ Thương, hắn đang do dự.

- Vâng.

Thần kinh của đám người phía dưới căng thẳng, ánh mắt khát vọng nhìn về phía Giang Thần, hy vọng có thể được mang đi, rời xa nơi quỷ quái này.

- Người bị ngươi nô dịch đều là người muốn cống hiến cho Anh Hùng điện, ta muốn mang đi toàn bộ.

Bỗng nhiên, Giang Thần cười lạnh nói.

Người ở bên trong vùng mỏ sửng sốt một chút, bọn họ không cao hứng, trái lại đầu óc còn rất mơ hồ.

Ở Long vực, tiêu chuẩn cống hiến cho Anh Hùng điện kỳ thực rất buồn cười, đó là giữ một khoảng cách với Tà Vân điện là được.

Quỷ Thương bĩu môi, bên trong con ngươi đen kịt tràn ngập hàn ý kinh người, nói:

- Ngươi nhất định phải chiến sao?

- Trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của thân là đệ tử Anh Hùng điện như ta.

Giang Thần đàng hoàng trịnh trọng nói, thế nhưng lời hắn nói ra lại vô cùng xốc nổi.

- Ngươi ghi hận chuyện ta đã từng truy sát ngươi sao?

Quỷ Thương nói.

- Không, giết ngươi, Chiến đạo của ta sẽ nâng cao một bước, còn có Viêm Long tinh thạch khắp nơi này nữa, ta cũng rất thèm thuồng.

Giang Thần ra vẻ mặc kệ ngươi nói cái gì thì ta cũng muốn chiến.

- Ha ha ha ha!

Quỷ Thương cười to ầm ĩ, như là nghe được lời của người vô tri vậy.

- Ta chỉ không muốn lãng phí tinh lực, bị người khác nhằm vào mà thôi. Thế nhưng ngươi lại nghĩ mình có năng lực chống lại ta!

Tiếng cười vừa dứt, Quỷ Thương không có bất kỳ một lời dông dài nào, hắn dùng sức giẫm một cái lên trên không trung, để lại một chuỗi tàn ảnh, giống như cơn gió lướt ra ngoài.

Hai tay ở trong quá trình kết ấn, cái găng tay màu đen kia có phù văn huyền diệu khó hiểu sáng lên, chưởng ấn so với trước đó còn mạnh và lớn hơn mấy lần.

Người phía dưới thậm chí còn cảm thấy coi như Giang Thần lần nữa đâm ra chiêu kiếm vừa nãy thì cũng không phá được một chưởng này.

- Trường Hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!

Thuần túy cứng đối cứng thì đương nhiên sẽ không được, Giang Thần vung tay chém ra một kiếm rực rỡ loá mắt, mang theo tất cả biến hóa nghênh đón một chưởng kia.

- Hả?

Quỷ Thương cảm nhận được sự đáng sợ của chiêu kiếm này, thế nhưng hắn cũng không vì vậy mà dao động, chưởng ấn cũng có biến hóa, hư hư thực thực, không cân nhắc ra được.

Trong nháy mắt giao chiến, chẳng khác nào sấm sét nổ vang, toàn bộ bầu trời tràn ngập khí lưu cuồn cuộn.

Quỷ Thương và Giang Thần như đã không còn là nhân loại nữa, mà là cự thú tiền sử đáng sợ vậy.

Kiếm ảnh thiên biến vạn hóa, chưởng ấn mờ ảo bất định, hai người đều dùng hết bản lĩnh, đánh cho khó phân thắng bại.

- Ma thủ huyết chưởng!

Quỷ Thương hầu như là toàn lực ứng phó đã thể hiện ra sự quyết tâm và điên cuồng của người Tà Vân điện.

Sau khi một chưởng khủng bố xuất hiện, bầu trời chẳng khác nào biển rộng, bị máu tươi nhiễm đỏ, cả trời đất trở nên cực kỳ yêu dị.

Chưởng ấn chẳng khác nào quỷ thủ, từ trên không rơi xuống, chụp vào Giang Thần.

Sau khi Giang Thần trốn đi, từ hướng khác cũng xuất hiện quỷ thủ mang theo vết máu, tiếp theo lại có càng ngày càng nhiều hơn nữa, tới từ bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng có.

- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!

Giang Thần bị bức ép tới mức vận dụng tuyệt thức, như đã trốn vào trong thời gian, né tránh quỷ thủ tràn ngập vết máu.

Không tới một giây sau, hắn đã xuất hiện ở bên người của Quỷ Thương.

Quỷ Thương lập tức phát giác ra, tất cả quỷ thủ chộp tới phía hắn.

Giang Thần dùng một kiếm phá nát một chưởng, thế nhưng quỷ thủ kia vẫn cuồn cuộn không ngừng kéo tới.

Mãi đến khi kiếm dừng, quỷ thủ vẫn còn, nhưng sau khi Giang Thần nhảy ra đã không có cách nào tạo thành thương tổn đối với hắn được nữa.

- Ma thủ diệt tiên!

Không ngờ, Quỷ Thương ra tay lại là trong chiêu có chiêu, khi Giang Thần bởi vì tuyệt thức mà điều tức thì lại đi tới trước người hắn, nhanh như tia chớp.

- Lôi Đình thần giáp!

Giang Thần lập tức gọi ra lồng khí hộ thể, tình huống như thế cũng là ý nghĩa tồn tại của lồng khí hộ thể.

Nhưng coi như là như vậy thì Giang Thần vẫn như là người bình thường bị xe ngựa lao nhanh va chạm, cả người giống như diều đứt dây bay ra ngoài.

- Đây chính là hậu quả của việc Chiến đạo và cảnh giới của ngươi yếu hơn ta.

Quỷ Thương đứng ở nơi mà Giang Thần đứng, chỉ là không xuất kích nữa, bởi vì hắn đã không làm được được, lúc này hô hấp của chính hắn cũng đã trở nên gấp gáp.

Có điều so với Giang Thần, ắt phải tốt hơn nhiều, mặt của hắn như tờ giấy vàng, máu tươi đang điên cuồng chảy ra.

- Ta đã cho ngươi cơ hội sống sót, thế nhưng ngươi lại không chấp nhận.

Đợi sau khi Quỷ Thương điều tức một chút lại đạp không mà đi, từng bước ép sát.

- Ngươi cho là mình nắm giữ Chiến đạo, tay cầm theo một thanh kiếm thì đã rất đáng sợ, rất uy phong sao? Không trải qua một quãng thời gian dài ma luyện thì ngươi cũng chỉ giống như một đứa trẻ tập đi mà thôi.

Quỷ Thương lại nói.

- Thật sao? Vậy thì lần này ta lại được ngươi chỉ điểm nữa rồi.

Giang Thần lau khô máu tươi ở khóe miệng, eo lưng lập tức thẳng tắp.

- Đáng tiếc lần này ngươi sẽ không có cách nào chạy trốn được nữa.

Quỷ Thương nói.

Người trong đội ngũ của hắn đã sớm hình thành phòng tuyến ở mỗi một cái phương vị, một khi Giang Thần chạy trốn thì sẽ có thể ngăn cản hắn, sau đó sẽ tới lượt hắn phát động ra một đòn trí mạng.

- Ta đã từng nói ta muốn chạy sao?

Cánh tay trái của Giang Thần giơ lên, Xích Tiêu kiếm đứng ở bằng nhau vai, tay phải nắm lấy nó, giơ lên, nói:

- Vậy ngươi nếm thử quyền của ta đi.

Nói đoạn, dù hắn đang bị trọng thương mà vẫn chủ động xuất kích như cũ, ở trong mắt của mọi người giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.