Thần Võ Chiến Vương

Chương 441: Bồ Đề Diệp




Giang Thần lặng lẽ rời đi, sát cục tử sĩ tiên phong bị phá, đã không có gì đáng để lo lắng nữa.

Coi như là có, dùng thực lực bây giờ của hắn cũng không làm nên được trò trống gì cả.

Huống hồ vừa nãy hắn đã mở cửa, không chừng đã bị Mộ Dung Long phát hiện ra.

Còn không bằng đi trước tất cả mọi người, nhìn xem những nơi khác còn có bảo vật gì khác nữa hay không.

Hắn vừa rời khỏi cung điện thì đã nhìn thấy linh hầu xông tới trước mặt hắn, lại nhảy lên trên bả vai của hắn.

- Mang ta đi tới những nơi khác.

Giang Thần linh cơ khẽ động, lập tức mở miệng thăm dò.

Không nghĩ tới linh hầu lại thật sự nghe hiểu, nó thả người nhảy một cái, rơi xuống cách đó mấy chục thước, sau đó ra hiệu Giang Thần đuổi theo mình, kế tiếp thân thể của nó lập tức lao nhanh đi.

Giang Thần đuổi theo sát, khi đi ngang qua tinh trụ, vẻ mặt hắn rất không nỡ, những Viêm Long tinh thạch này to gấp mấy chục lần thứ mà trước đó hắn có được, đáng tiếc không có thời gian để cho hắn móc ra.

Ở dưới sự dẫn dắt của linh hầu, Giang Thần lại phát hiện ra một cái mật đạo ẩn giấu ở trong bóng tối, so với mật đạo vừa nãy còn chật hẹp hơn nhiều.

Chỗ hẹp nhất cần phải bò qua mới được.

Phần cuối mật đạo không còn là quáng động bao la nữa, trái lại là nhà đá đóng kín, điều này làm cho Giang Thần có chút bận tâm.

Vạn nhất bị người ta nhốt vào bên trong, như vậy chắc chắn hắn sẽ phải chết.

Có điều hắn nghĩ nếu như không có linh hầu chỉ dẫn, nơi bí mật như vậy đối phương không thể tìm tới được.

Sau đó, Giang Thần lại mượn quả cầu lửa để bắt đầu quan sát mật thất.

Bảo vật thì hắn không nhìn thấy, chỉ là đã phát hiện ra một cái giá sách và một cái bàn.

Nơi này lại giống như là cái thư phòng bí mật vậy.

Đầu tiên là Giang Thần đi tới bên cạnh giá sách, thư tịch ở nơi này rực rỡ muôn màu, có mấy ngàn cuốn sách, nội dung bên trong cũng rất rộng.

- Lẽ nào những thứ này là tàng thư của Thần Long hoàng triều hay sao?

Một hoàng triều muốn kéo dài không thể thoát khỏi sử sách cùng với các loại bí sử cần phải ghi nhớ.

Giang Thần không có thời gian xem những thứ này, cho dù hắn trời sinh đã có hảo cảm đối với thư tịch.

Hắn đi đến trước bàn, lập tức phát hiện ra ở nơi đó có bày một quyển sách nhỏ đã được mở ra, hắn tò mò cầm lấy, vừa nhìn qua thì hai mắt tức thì sáng lên.

Thông qua nội dung trên sách hắn đã biết cái mật thất này là do một gã hộ vệ trông coi cung điện để lại, tên hộ vệ kia rất có thể chính là tử sĩ đã chết ở trong tay Mộ Dung Long vừa nãy.

Điểm quan trọng chính là, trên mặt quyển sách này có ghi chép bảy loại võ học.

Là do tên thủ vệ này thẩm vấn từ trong miệng bảy đại tiên phong mà ra.

Những tiên phong kia ở bên trong phản loạn đều là tướng sĩ thân mang hoàng huyết, võ học mà họ nắm giữ đương nhiên đã làm cho những thủ vệ này nổi lên lòng tham, cuối cùng tiện nghi cho Giang Thần.

Những võ học Thần long này, chỉ có người mang hoàng huyết, hoặc là nắm giữ lực lượng thần long thì mới có khả năng thi triển ra.

Giang Thần không có hoàng huyết, nhưng hắn có lực lượng thần long.

Hắn đang lo lắng lực lượng thần long nên phát huy ra hiệu quả như thế nào thì lại có được bảy loại võ học thần long, không thể không nói là ý trời.

Hơn nữa những thứ này không phải là loại võ học tiến lên dần dần, cần luyện tập rất nhiều kia mà cũng có thể đơn độc thi triển, đánh ra tuyệt thức có uy lực vô cùng.

Nắm giữ chúng nó, tương đương với Giang Thần có thêm lá bài tẩy tương tự với Sát na kiếm pháp.

Đặc biệt là khi Giang Thần lật đến tờ cuối cùng lại phát hiện ra thủ vệ này cũng là kỳ tài khoáng thế, không ngờ lại thông hiểu đạo lí của bảy loại võ học này, sau đó lại hợp thành một chiêu.

Chiêu này có uy lực rất lớn, dùng lực lượng thần long của Giang Thần hiện tại còn chưa đủ tư cách thi triển ra, ít nhất cần phải đạt đến tứ long tứ tượng, cũng chính là tầng thứ tư của Long Tượng công mới được.

- Thứ tốt.

Giang Thần cẩn thận từng li từng tí một cẩn thận thu lại, lại liếc mắt nhìn các thư tịch khác, vẻ mặt rất tiếc nuối, chỉ có thể vĩnh viễn để chúng ở lại lòng đất mà thôi.

Linh hầu đột nhiên cầm lấy một quyển sách lắc lư ở trước mặt Giang Thần, dùng sức ném về phía hắn.

Sau khi tiếp được, Giang Thần mở ra, rất nhanh đã nhíu mày, đây chỉ là bản du hí tầm thường, giới thiệu rất nhiều phong cảnh và danh địa của Long vực.

Có điều khi lật tới tờ nào đó, có một mảnh lá cây được kẹp ở bên trong sách rớt xuống.

Đây là một mảnh lá cây ố vàng, nhìn qua sinh cơ đã trôi đi, thế nhưng Giang Thần lại nhìn ra nó rất không đơn giản.

Ngưng mắt nhìn lên trên hoa văn của lá, nơi đó cất giấu vô số huyền bí, hút thần hồn của hắn vào trong đó, du lịch ở bên trong biển tri thức mênh mông.

Bởi vì không chuẩn bị cho nên rất nhanh Giang Thần đã từ trong trạng thái này khôi phục lại như cũ.

- Đây là...

Trong mắt hắn hiện lên vẻ không thể tin tưởng được, lại mang mảnh lá cây này đến trước mắt, tỉ mỉ đánh giá, tiếp theo lập tức mừng như điên.

Giang Thần có thể khẳng định, đây là một mảnh Bồ Đề Diệp!

Nghe đồn Phật đà đã ngộ đạo ở dưới gốc cây bồ đề, thành lập ra phật quốc.

Mà cây bồ đề được ghi chép ở trong kinh thư cũng có ý nghĩa ngộ đạo, vì vậy vô số người muốn tìm được vị trí của cây bồ đề, nhưng tất cả đều không làm được.

Bởi vì Bồ Đề Diệp có xuất thân thần bí khó lường, phàm là người có được nó đều có thể có được thành tựu bất phàm.

Đây là báu vật chỉ có thể gặp mà không thể cầu, năm đó Lăng Vân Điện cũng chưa từng có qua, mà Giang Thần cũng vẫn hiếu kỳ xem hiệu quả cụ thể của Bồ Đề Diệp là cái gì.

Hiện giờ có được một lá, như nhìn thấy được một điểm nhỏ của tảng băng chìm.

Cái gọi là ngộ đạo chi diệp kỳ thực là bảo vật có thể tăng cao thiên phú của một người.

Tên hộ vệ kia hóa bảy loại võ học vào làm một thể, cũng là mượn Bồ Đề Diệp mà làm được.

- Ta nói một người có thiên phú kinh khủng như thế, làm sao có khả năng là một gã hộ vệ ở đây được chứ?

Giang Thần thầm nói:

- Xem ra hắn cũng có được kỳ ngộ không nhỏ, nếu như Thần Long hoàng triều không bị diệt, không gian cho hắn trưởng thành dài hơn, khi đó nhất định hắn sẽ là tuyệt thế cường giả.

Cảm thán thì cảm thán, thế nhưng Giang Thần vẫn nhanh nhẹn cẩn thận thu nó lại.

- Đa tạ ngươi, linh hầu.

Giang Thần sờ sờ đầu của linh hầu, lại lấy ra một quả đào rồi đưa tới.

Linh hầu rất cao hứng, giơ quả đào nhảy lên một lúc rồi mới nhét vào trong miệng, dùng miệng lớn cắn.

- Ngươi đúng là, không ngờ lại tham ăn giống như Bạch Linh vậy.

Giang Thần nở nụ cười, sau khi xác định nhà đá không có những bảo vật khác, hắn định rời đi.

Thế nhưng vừa mới bò được một nửa mật đạo thì hắn phát hiện ra bên ngoài có người đang khai thác Viêm Long tinh thạch.

- Tinh thạch chi nguyên đã bị người ta đào đi, nhất định là do Giang Thần kia làm.

- Tên này đúng là có chút bản lãnh, có thể sống sót ở dưới tay của Long ca.

- Đâu chỉ có vậy mà còn gan to bằng trời, còn dám tầm bảo, Long ca đã nói rồi, một khi nhìn thấy hắn thì Long ca sẽ chém hắn thành muôn mảnh.

Những người bên ngoài là đội ngũ của Mộ Dung gia, cũng không biết Mộ Dung Long sao lại thu hoạch Viêm Long tinh thạch này làm gì.

Hơn nữa, khi Giang Thần ở ngục giam đã mở miệng, quả thực đã bại lộ chính mình, làm cho Mộ Dung Long nhận ra được sự tồn tại của hắn.

Giang Thần rất muốn đi ra ngoài giáo huấn những người này, chỉ là nghĩ đến một đao kia của Mộ Dung Long, vì vậy hắn mới coi như thôi.

- Ta vẫn còn cách ba vị trí đầu một khoảng cách lớn, không cần phải lo lắng.

Giang Thần trở lại trong mật thất, hơi suy nghĩ, thầm nói:

- Nơi này không chỉ có bí mật, hơn nữa còn ngăn cách thần thức, ta lại có Bồ Đề Diệp, lại có tinh thạch chi nguyên, không cần thiết phải đi ra ngoài làm gì cả.

Sau đó, Giang Thần bắt đầu bố trí trận pháp tu luyện, lại dùng một chút sách để chặn mật đạo, để tránh khỏi sóng nhiệt bị người bên ngoài phát hiện ra.

- Khỉ con, ngươi cũng đi ra ngoài đi, nếu không một lúc nữa sẽ thiêu sống ngươi đó.

Linh hầu bất đắc dĩ rời đi, trước khi xoay người, nó đưa móng vuốt đầy lông đến trước mặt của Giang Thần.

Giang Thần lấy ra một loại trái cây, nhưng tay của linh hầu vẫn còn không thu lại.

- Tham lam.

Cuối cùng, linh hầu ôm hai quả trái cây rời đi, lúc đi loạng choà loạng choạng, nhưng trái cây lại không rơi xuống.

Giang Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, bắt đầu tu hành.