Thần Võ Chiến Vương

Chương 434: Đạo phòng tuyến thứ nhất




Chuẩn bị! Các ngươi chỉ có 3 phút!

Tô Hình ra lệnh một tiếng, cường giả trẻ tuổi các đội vội vã vọt xuống.

Ánh sáng tràn ra, kình khí cuồn cuộn, mỗi người kéo theo sức gió có thể thổi cho đại thụ che trời oằn xuống, cũng đã kinh động tới hung thú trên mặt đất. 

Cả ngọn núi phát ra động tĩnh khiến cho người ta tê cả da đầu, như có một nhánh quân đội đang tập kết.

Các hung thú quái dị, xấu xí cuồn cuộn không ngừng tràn ra, so với vừa nãy nhìn qua còn nhiều hơn.

Trái tim của đám người ở trên không trung co thắt lại, ngày hôm nay tất sẽ có người tử thương, chỉ là không biết có thể là bản thân mình hay không mà thôi. 

Giang Thần và Trương Vũ đáp xuống một ngọn đồi nhỏ, lập tức gặp phải hung thú công kích.

- Không nên làm liên lụy tới ta!

Trương Vũ hét dài một tiếng, chưởng lực ngập trời không ngừng bạo phát, đập chết từng con hung thú. 

- Ngươi cũng như thế.

Hai tay của Giang Thần cũng không nhàn rỗi, ánh đao bóng kiếm, hung thú chạm tới phong mang bị mất mạng tại chỗ.

Rất nhanh, hai con hung thú tướng cấp đã xuất hiện, thân thể giống trâu nước, đầu thì lại là sư tử, không có bộ lông rậm rạp, bắp thịt tràn ngập cảm giác sắc bén. 

Ở trên vị trí quan trọng và trên lưng sinh trưởng ra hoa văn màu đỏ như là bị người ta khắc lên vậy.

- Là dị thú biến chủng, cẩn thận!

Không ngờ Trương Vũ lại nhắc nhở Giang Thần một câu, tiếp theo hắn cũng tự lựa chọn một con dị thú biến chủng để giết tới. 

Giang Thần cũng có chút hiểu biết đối với dị thú biến chủng, đây là hung thú thân có hai loại huyết thống, bất kể là cấp bậc gì thì đều khó chơi hơn so với hung thú đồng cấp.

Đầu dị thú biến chủng kia vọt tới phía hắn, khí thế hùng hổ, dường như một chiếc chiến xa toàn thân làm bằng kim loại, ép cho mặt đất phát ra âm thanh không chịu nổi được gánh nặng.

Giang Thần nở nụ cười thần bí, đao kiếm ở hai tay ngưng tụ ra lửa và hình rồng lửa. 

Dị thú biến chủng vọt tới phía trước, đã không nhìn thấy tướng mạo trước đó của hắn nữa, mà đã bị ngọn lửa hừng hực nuốt chửng.

Thống khổ làm cho dị thú biến chủng càng điên cuồng hơn nữa, nó liều chút khí lực cuối cùng muốn đụng cho Giang Thần vỡ thành thịt nát.

Giang Thần thu hồi ngọn lửa hừng hực, cách không đâm ra một kiếm, mấy chục đạo ánh sáng màu tím đánh vào trên người dị thú biến chủng. 

Tức thì, dị thú biến chủng ngã xuống đất rồi co giật, thân thể cao lớn mượn quán tính trượt tới trước mặt Giang Thần.

Chờ đến lúc ngừng lại thì nó đã tắt thở.

- Gọn gàng nhanh chóng! 

Người ở trên không trung nhìn thấy rất rõ ràng, không nhịn được khen.

Những người khác đối mặt với hung thú tướng cấp sẽ không làm được nhanh như vậy, ví dụ như Trương Vũ vậy, hắn đang ác chiến với đầu dị thú biến chủng kia.

- Đối phó với hung thú, hiệu quả của ý cảnh võ học còn cao hơn với người. 

Giang Thần nhắc nhở.

Trương Vũ ngẩn ra, bĩu môi, mặc dù như thế hắn vẫn nghe kiến nghị, chưởng lực hùng hồn kéo theo cơn gió ác liệt lập tức đạt được kỳ hiệu.

Đầu dị thú biến chủng kia máu me đầm đìa, cuối cùng ngã vào trong vũng máu của chính mình. 

Thành viên của đội ngũ hai người lập tức hạ xuống, chiếm lấy ngọn núi nhỏ này.

- Đạo phòng tuyến thứ nhất đã được xây!

Âm thanh mang theo vẻ vui sướng cc Tô Hình vang lên ở trên không trung. 

Không tới một phút, chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của hắn.

Người ở bốn phương hướng khác bị kích thích, đã sử dụng bản lĩnh đáy hòm, quét sạch cản trở.

- Đạo phòng tuyến thứ hai, đã được xây! 

...

- Đạo phòng tuyến thứ năm, đã được xây!

Ở dưới biểu hiện đặc sắc của Giang Thần, kế hoạch so với trong dự tính còn thuận lợi hơn, không tới hai phút đã được hoàn thành toàn bộ. 

Chợt, Lệ Nam Tinh, Tô Hình, Mộ Dung Long mang theo mấy cường giả nhảy vào khu vực ở giữa dãy núi.

Lúc này có không ít người có chút bận tâm, sợ mình bị tính toán.

Có điều ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng, hơn nữa còn là trận doanh không giống nhau, cho nên không thể làm chuyện như vậy được. 

Quả thực cũng đúng là như vậy, rất nhanh vùng đất trung tâm đã truyền đến tiếng gầm rú kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, chim muông cả kinh bay lên trên trời.

- Thật là đáng sợ!

Người của năm đạo phòng tuyến cách đó bảy, tám dặm mà cũng có thể cảm nhận được khí tức khủng bố từ vùng đất trung tâm kia. 

- Chú ý!

Các phòng tuyến khác có người lớn tiếng báo động trước, sau khi ở vùng đất trung tâm xảy ra chiến đấu, các hung thú đầy khắp núi đồi đều chạy về phía bên này, mãnh thú được coi là hồng thủy chân chính.

Có điều vị trí của năm đạo phòng tuyến rất vừa vặn, giống như miệng cống, phân luồng hung thú, lại tiêu diệt. 

- Tô Hình này có chút lợi hại.

Giang Thần nghĩ thầm, có thể nói năm đạo phòng tuyến được bố trí rất hoàn mỹ.

Sở dĩ hành động vào hôm nay cũng là đang đợi số lượng người trong Võ Hoàng Thành đạt đến yêu cầu của kế hoạch. 

Chỉ là nghĩ đến hắn là người của Tà Vân điện, hơn nữa lại có Lãnh Xuy Huyết trước đó, Giang Thần không thể không đề phòng người này ở trong lòng.

Vùng đất trung tâm, bảy người mượn ưu thế tập kích, thuận lợi giết chết một con yêu thú vương cấp.

Bốn con yêu thú vương cấp còn lại tụ tập với nhau, bọn họ không chút hoang mang, thong dong đối mặt. 

- Ta nói này Lệ Nam Tinh, ngươi đã nghĩ ra được kế hoạch, tại sao còn cần chúng ta đến phát hiệu lệnh cơ chứ? Chẳng lẽ là sợ chịu oan hay sao?

Kế hoạch được tiến hành thuận lợi, tâm tình mọi người rất tốt, Mộ Dung Long trêu chọc hắn một câu.

Lệ Nam Tinh không hề trả lời, khuôn mặt có thể làm cho nữ tử đố kỵ kia lại rất chăm chú. 

- Không nên quấy rầy hắn.

Tô Hình rất không vui nói.

Lệ Nam Tinh không chỉ có thực lực cao siêu mà lại là cố vấn của mọi người. 

- Người không biết còn tưởng rằng các ngươi là huynh đệ tốt, mà không phải là đệ tử xuất sắc nhất của Anh Hùng điện và Tà Vân điện.

Mộ Dung Long cười nhạo nói.

Tô Hình nhíu nhíu mày, nhưng cũng không hề nói gì. 

- Đến rồi.

Thế nhưng hành động của bốn người bọn họ lại không được ung dung như vậy, khi bốn con hung thú vương cấp khác đến, trong lòng đều rất căng thẳng.

- Dựa theo kế hoạch mà làm việc. 

Lệ Nam Tinh lạnh nhạt nói.

- Được!

Một mặt khác, năm đạo phòng tuyến chống lại được đợt tấn công thứ nhất, áp lực đại giảm, mà đến hiện tại cũng không ai tử thương càng làm cho người ta phấn chấn hơn nữa. 

Nhưng mà, trong đạo phòng tuyến thứ ba lại có một người đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ.

Đạo thứ ba phòng tuyến là đội ngũ của Mộ Dung Long, Mộ Dung Diên cũng ở trong đó.

Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng nhìn về phía Giang Thần trong đạo phòng tuyến thứ nhất, trong lòng đang nghĩ âm mưu quỷ kế, ánh mắt oán độc mà lạnh lẽo. 

Nàng thông qua quan sát mà phát hiện ra, bên trái của đạo phòng tuyến thứ ba và đạo phòng tuyến thứ nhất có kẽ hở, đơn giản mà nói chính là ở thượng lưu, điều này làm cho nàng có rất nhiều không gian để phát huy.

Cuối cùng, nàng nói kế hoạch oán độc trong lòng, thông qua truyền âm mà dặn dò đội trưởng lâm thời ở trong đội ngũ.

- Tiểu thư? 

Người kia không thể tin được chuyện mà mình nghe được, vẻ mặt hắn rất nghi hoặc.

- Cứ dựa theo lời ta nói mà làm!

Mộ Dung Diên giận dữ, dùng giọng không thể nghi ngờ phân phó. 

Đội trưởng lâm thời là đệ tử bình thường của Mộ Dung gia, đương nhiên không dám chống lại tiểu thư, hắn cắn răng, chỉ đành đồng ý.

Trong đạo phòng tuyến thứ nhất, Ứng Vô Song vui mừng nói:

- So với dự liệu còn an toàn hơn nhiều. 

- Cũng là nhờ có kế hoạch này.

Giang Thần nói.

- Đã xảy ra chuyện gì! 

Đột nhiên, hắn nghe được trong đội ngũ của Trương Vũ có người sợ hãi quát to một tiếng.

Hắn còn chưa kịp hỏi thì đã nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, ở bên trái bọn họ có một đám hung thú vượt xa số lượng bình thường chạy tới, trong đó có năm con hung thú tướng cấp!

- Vì sao lại nhiều như vậy? Đạo phòng tuyến thứ ba đang làm cái gì vậy? 

Trương Vũ cũng nhịn không được mắng to, mà vào lúc này, đạo phòng tuyến thứ tư phía bên phải cũng có vài đám hung thú bình thường đánh tới.

Trong nháy mắt, đạo phòng tuyến thứ nhất đã tràn ngập nguy cơ.

- Đội trưởng, làm sao bây giờ! 

- Chúng ta lập tức rời khỏi đây!

Trương Vũ cau mày nhìn về phía đội viên, hét lớn:

- Không cần loạn! 

Tiếp đó, hắn nhìn về phía Giang Thần, nói:

- Giang Thần, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?

Vẻ mặt Giang Thần kiên định, không nhúc nhích và kinh hoảng, chỉ nói: 

- Thần Kiếm hội, bày trận!