Thần Võ Chiến Vương

Chương 426: Một trận truy sát




Thông thiên cảnh phi hành là thông qua Thiên chi hoàn ở khí hải vận chuyển, làm cho bản thân có thể bay lên.

Thiên chi hoàn càng nhiều thì tự nhiên tốc độ phi hành sẽ càng nhanh hơn.

Quỷ Thương hơn Giang Thần ba tầng, cho nên tốc độ phi hành cũng hơn Giang Thần mấy lần. 

Nhưng mà, Giang Thần không phải thông qua Thiên chi hoàn mà bay lượn, ở sau lưng hắn có một đôi cánh.

Hai loại phương thức phi hành tương đương với cá trong nước và chim ở trong không trung.

Cá ở bên trong nước, Quỷ Thương như một con cá mập lớn vậy. 

Giang Thần thì lại như một con hùng ưng, tốc độ không bằng Quỷ Thương, thế nhưng khi lao xuống và tăng lên trên lại linh hoạt hơn rất nhiều.

Thí dụ như hiện tại vậy, tốc độ rơi tự do của Giang Thần so với toàn lực phi hành còn nhanh hơn.

Quỷ Thương cần điều chỉnh tư thế mới có thể đuổi theo được, mà khi cách mặt đất chỉ có mười mấy thước, Giang Thần giương cánh vung lên, lại bay trở về không trung. 

Thế nhưng Quỷ Thương thì lại không thắng được mà lao xuống mặt đất, tạo ra một cái rãnh sâu mấy chục thước, trong ống quần đều là bùn đất.

Ngẩng đầu nhìn lên, Giang Thần lại kéo dài khoảng cách một không nhỏ với hắn.

- Giang Thần, ngươi đã thực sự diễn giải hoàn mỹ cái gì gọi là giãy dụa trước khi chết! 

Quỷ Thương phẫn nộ quát một tiếng, tám vòng Thiên chi hoàn trong khí hải toàn lực mở ra, mặt đất dưới bàn chân bị đánh nổ tạo ra một cái hố sâu, người giống như đạn pháo bay ra.

Lần này hắn không chờ tiến vào phạm vi công kích thì đã từ xa xa đánh ra một chưởng.

Thủ ấn to lớn nhằm về phía Giang Thần, muốn trấn áp hắn. 

- Lực lượng thần long!

Đối mặt với một chưởng này, Giang Thần xoay người lại, xuất chưởng đấu, tiếp theo trước khi Quỷ Thương tới trước, hắn lại mượn phản chấn kéo dài thêm một khoảng cách lớn.

Vẻ mặt của Quỷ Thương có chút quái lạ, hắn đột nhiên ý thức được trận truy sát này sẽ không dễ dàng kết thúc như thế. 

- Tầng năm mà lại có thể chịu đựng được một chưởng của ta!

Đây cũng là chuyện mà Quỷ Thương không nghĩ ra, mặc dù nói cách không ra chiêu, nhưng một chưởng kia cũng đã có bảy phần mười công lực của hắn, không ngờ lại không đả thương được Giang Thần mảy may.

Chợt, một trận truy sát chính thức bắt đầu. 

Đúng như Quỷ Thương suy nghĩ vậy, Giang Thần dùng hết tất cả biện pháp giữ mạng sống, thí dụ như lợi dụng chuyện từ trên không lao xuống, hay là qua lại ở bên trong quần sơn địa thế phức tạp.

Một ít biện pháp Quỷ Thương nhìn thấy lập tức cảm thấy rất buồn cười, thế nhưng lại có thể đưa đến tác dụng.

Ban ngày qua đi, Quỷ Thương không khỏi kính nể ý chí cầu sinh của Giang Thần. 

Động tĩnh mà hai người gây ra cũng bị những người khác bên trong bí tàng phát hiện ra, dù sao bí tàng không phải là quá lớn.

Cũng có người phân biệt nhận ra Giang Thần và Quỷ Thương.

Một người của Anh Hùng điện, một của Tà Vân điện đã đủ để giải thích hợp lý vì sao lại như vậy. 

Không ít người cảm thấy bi ai thay cho Giang Thần.

Đúng là hắn có thể tiếp tục thể hiện tài năng, thế nhưng mà Quỷ Thương là nhân vật mà Tà Vân điện đã bồi dưỡng thành tài, hai người không phải cùng một cấp bậc.

Một khi Giang Thần bị đuổi kịp, chắc chắn sẽ phải chết. 

Mà đây cũng là kết quả tất yếu.

Những người tận mắt thấy trận truy sát này cũng không rõ ràng Quỷ Thương đã đuổi được bao lâu, tất cả đều cho rằng chỉ là vừa mới bắt đầu, không bao lâu sẽ kết thúc.

Có mấy người còn muốn theo sau xem trò vui, chỉ là nghĩ đến tính cách của Quỷ Thương này, bọn họ lập tức bỏ đi ý nghĩ ngu xuẩn này. 

Mãi đến khi một ngày một đêm trôi qua.

Đám người vào ban ngày nhìn thấy truy sát và buổi tối nhìn thấy tụ tập lại với nhau, tán gẫu thì mới phát hiện ra sự thực kinh người mới phát hiện ra lúc thức dậy này.

Người ban ngày không có cách nào tin được Giang Thần có thể kiên trì đến tối ở dưới sự đuổi giết của Quỷ Thương. 

Người buổi tối cũng không chịu nhận trận truy sát này bắt đầu từ sáng sớm.

Nhưng dù có ra sao, tin tức truyền ra, người trong bí tàng ngoại trừ thăm dò bảo vật ra, tất cả đều bắt đầu nghị luận chuyện này.

Có người nói Giang Thần đã bị đuổi kịp và giết chết, cũng có người nói Quỷ Thương từ bỏ, Giang Thần đắc ý đào mạng. 

Mỗi người đều nói một kiểu, không ai biết tin tức nào mới là thật, chỉ có người trong cuộc mới biết được.

- Ngươi muốn chạy đến tận cùng bí tàng sao?

Quỷ Thương đuổi hai ngày ba ban đêm, thở hổn hển như trâu, ngừng ở trên một ngọn núi nghỉ ngơi. 

- À, há! Ngươi, ngươi không đuổi ta, không phải là không sao hay sao?

Giang Thần cũng nhân cơ hội dừng lại, hắn còn mệt hơn so với Quỷ Thương.

Thừa cơ hội này, hai người đều ăn vào linh đan khôi phục. 

- Ngươi nói xem, bảo vật ở cung điện dưới lòng đất kia rất có khả năng đều bị người khác cướp đoạt hết sạch, ngươi còn ở đây đuổi ta thì có ích lợi gì chứ?

Giang Thần lại nói.

- Bảo vật có thể đoạt về được, nhưng mạng của ngươi, ta nhất định phải lấy được! 

Nghị lực của Quỷ Thương cũng rất là kinh người, nếu không sẽ không thể đuổi lâu được như vậy.

- Vậy ngươi cứ nằm mơ đi.

Giang Thần bĩu môi, không để lại dấu vết cầm trong tay một đồ vật vào ngọn núi bên dưới, sau đó lại lần nữa cất cánh. 

Quỷ Thương làm bộ không nhìn thấy, sau khi hắn đi rồi mới tìm được đồ vật Giang Thần vứt bỏ ở dưới chân núi.

Thần Long Châu!

Thần Long Châu đã được dùng qua chẳng khác nào pha lê trong suốt, chẳng là cái gì cả. 

Quỷ Thương từ hình dạng và độ to nhỏ đã nhìn ra đây chính là Thần Long Châu.

- Chẳng lẽ hắn cũng có thể nắm giữ được lực lượng thần long hay sao?

Quỷ Thương đang nghi hoặc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện kinh khủng, đó là hai ngày ba ban đêm kia, Giang Thần đã tiêu hao bao nhiêu Thần Long Châu chứ? 

- Tên này còn muốn giết ngược lại ta?

Quỷ Thương nắm chặt năm ngón tay, Thần Long Châu bị bóp nát thành tro, cho dù đã thấy rõ mờ ám của Giang Thần, thế nhưng hắn vẫn không để ở trong lòng.

Trận truy đuổi này rốt cuộc đã có kết quả vào bốn ngày sau. 

Giang Thần mồ hôi đầm đìa, y phục trên người đều bị ướt nhẹp, dường như đã dùng hết khí lực cuối cùng mà rơi xuống trên bờ cát.

Không sai, chính là bãi cát, tiến lên chút nữa chính là đại dương mênh mông.

Cân nhắc tới việc đây là tiểu thế giới, kết quả bay ra ngoài rất có khả năng sẽ không về được. 

- Chạy đi, tiếp tục chạy đi.

Quỷ Thương rơi xuống bờ cát, cũng không biết là đạp ở trên hạt cát hay là sao mà hai chân hắn như nhũn ra.

Ở bên trong bí tàng, phương thức phi hành của hắn so với Giang Thần còn vất vả hơn, thế nhưng lúc Giang Thần lực kiệt, hắn vẫn còn dư lực. 

- Kẻ không biết, còn tưởng rằng trên người ta có bảo bối gì, đáng giá để ngươi đuổi lâu như vậy chứ?

Giang Thần nói.

- Đây chính là kết cục của người làm kẻ địch của ta! 

- Ha ha ha, chúng ta quyết chiến một chút, một phút sau bắt đầu.

Giang Thần khoát tay áo một cái, rất bất đắc dĩ nói.

- Hừ. 

Nếu như Giang Thần muốn nghỉ ngơi nửa giờ hoặc là một canh giờ, hắn sẽ không đồng ý.

Nhưng một chút, cũng chính là 15 phút, không thay đổi được tình huống bây giờ.

Hắn ngồi xuống dưới đất, dùng một lượng lớn linh đan khôi phục. 

Mấy phút sau, Quỷ Thương phát hiện ra mình đã đưa ra quyết định làm cho hắn hối hận cả đời.

Hắn nhìn chằm chằm vào Giang Thần, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin tưởng được.

Chỉ thấy trong cơ thể của Giang Thần bùng nổ ra động tĩnh không nhỏ, là dấu hiệu đột phá cảnh giới mà hắn không thể quen thuộc hơn được nữa. 

Thân thể được tăng lên, khí hải có thêm một vòng Thiên chi hoàn, Giang Thần quét qua uể oải vừa nãy.

Quỷ Thương mau chóng đứng lên, vẻ mặt về phòng.

Giang Thần nói: 

- Thật ngại quá, vẫn để ngươi luôn dồn ép mấy ngày qua.

Bay liên tục không ngừng bốn ngày, lại là ở bên trong bí tàng trọng lực không giống bên ngoài, lại có sinh tử uy hiếp đã bức ra tiềm năng bên trong thân thể của hắn.

Cộng thêm lúc trước cảnh giới của hắn đã ở tầng năm đỉnh phong, truy sát đã trở thành thời cơ đột phá. 

- Như vậy thì sao chứ, coi như ta đuổi ngươi đến lúc bí tàng kết thúc cũng được cả!

Quỷ Thương tức giận nói.

- Ta đã nói ta muốn chạy trốn chưa? 

Giang Thần nói.

- Ồ? Ngươi muốn chiến sao?

Quỷ Thương thở phào một hơi, đúng là hắn đang sợ lại đuổi thêm mấy ngày mấy đêm nữa. 

Giang Thần hừ lạnh một tiếng, phản ứng ung dung của đối phương thực sự là khiến cho người ta khó chịu.