Thần Võ Chiến Vương

Chương 415: Ba người đứng đầu trên chiến lực bảng




- Không sao, là ta hiểu lầm mà thôi.

Lãnh Xuy Huyết ném cho hắn một cái ánh mắt, ý nói là ngươi tự hiểu, mà địch ý đối với hắn dọc trên đường đi cũng bắt đầu giảm đi.

Chuyện Giang Thần muốn cũng là hiệu quả này, hắn cố ý hấp thu hết một rương Thần Long Châu ở trước mặt đối phương.

- Có thể một lần hấp thu mấy trăm viên Thần Long Châu, nhất định hoàng huyết trong cơ thể hắn rất thuần khiết!

Lãnh Xuy Huyết thấy cảnh này, càng tin tưởng không chút nghi ngờ, thầm nói:

- Không chừng hắn có hoàng huyết chính thống, cho nên mới được xếp vào trong Anh Hùng điện.

Điều mà hắn không biết chính là, Giang Thần có thể làm được chuyện này là bởi vì trong cơ thể có long châu, lực lượng thần long đang cuồn cuộn không ngừng hội tụ ở trong người hắn.

- Hiện tại dựa vào sức chiến đấu của ta có thể leo lên được đầu bảng Chiến Lực bảng rồi!

Dưới tình huống cảnh giới không thay đổi, thực lực của Giang Thần lại tăng nhanh như gió.

- Ngươi đi đi, ta sẽ không giết ngươi.

Chợt, Giang Thần cố ý nói với Lãnh Xuy Huyết.

Lãnh Xuy Huyết lẽ ra phải không nói hai lời, lập tức rời đi mới đúng. Thế nhưng lại không chuyển động bước chân, mà còn nói:

- Hoàng huyết bên trong cơ thể ngươi rất thuần khiết, ở bên trong bí tàng này rất quan trọng, không bằng chúng ta hợp tác đi, được chứ?

- Hóa ra ngươi còn biết có các bảo vật khác nữa.

Giang Thần cười lạnh nói.

- Khà khà, cũng không tính là vậy, ngươi trả lại ta chiếc chìa khóa kia đi.

Lãnh Xuy Huyết tiếp nhận chìa khoá, đưa đến trước mặt hắn, giải thích:

- Chìa khoá có thể chỉ dẫn ta tìm tới bảo vật bên trong bí tàng, mà khi ba chiếc chìa khóa chỉ dẫn phương hướng va vào nhau, sẽ chỉ dẫn chúng ta đi tới một chỗ rất quan trọng.

- Thật sao?

- Đúng, quy mô của chỗ đó so với nơi này còn lớn hơn gấp mấy lần, cũng rất nguy hiểm, nhưng nếu như nắm giữ hoàng huyết, sẽ rất thuận tiện.

Lãnh Xuy Huyết nói.

Giang Thần do dự một lúc, nói:

- Hợp tác với ngươi thì có thể, nhưng cần phải giữ kín bí mật.

- Đương nhiên không thành vấn đề.

Lãnh Xuy Huyết không có chút bất ngờ nào về việc hắn sẽ nói như vậy.

Hai người trở về theo đường cũ, trở lại không trung.

Nhưng khi đang xác định phương hướng mới, Giang Thần đột nhiên phát hiện ra có người đang áp sát về phía bên này, số lượng còn không ít.

Giang Thần đang muốn ẩn đi thì lại phát hiện ra mình đã bị thần thức của đối phương bao phủ.

- Là người của Anh Hùng điện các ngươi.

Lãnh Xuy Huyết cũng phát hiện ra, hắn ngưng mắt nhìn qua, bóng người phương xa vừa trở nên rõ ràng thì hắn đã nói:

- Ta sẽ không biết nhìn nhầm đâu, Anh Hùng điện các ngươi luôn đáng ghét như vậy.

Hắn không nói sai, một nhánh đội ngũ Anh Hùng điện đi tới nơi này.

- Giang Thần?

Người mà Mặc Kiếm Phi trong đội ngũ không muốn gặp lại nhất chính là Giang Thần, vì lẽ đó vẻ mặt của hắn vô cùng đặc sắc.

Khi nhìn thấy hắn, Giang Thần bắt đầu tìm kiếm bóng người của Lâm Kinh Vũ ở trong đội ngũ, nhưng cũng không phát hiện thấy đối phương, có lẽ bên này cũng bị phân tán ra.

Có điều, nhưng hắn đã nhìn thấy ba người mà hắn nhìn rất quen mắt.

Ba vị đệ tử truyền thừa ở trong ba vị trí đầu trên Chiến Lực Bảng!

Vận khí của bọn họ không tệ, lúc tiến vào thì vào cùng nhau, sau đó lại gặp phải đám người Mặc Kiếm Phi, tạo thành tổ đội hành động.

Những người này nhìn Giang Thần và Lãnh Xuy Huyết một chút, lập tức chú ý tới cửa sắt trên vách núi, hai mắt tức thì toả sáng.

- Các ngươi vừa từ bên trong đi ra sao?

Có điều, cửa sắt đã đóng lại, mà người của Giang Thần đang ở trên không trung, nói rõ không phải là vừa phát hiện ra, mà là đã thăm dò bảo vật trở về.

Tức thì, ánh mắt của bọn họ tràn ngập vẻ đố kỵ.

- Đúng thế.

Nể mặt đều là người của Anh Hùng điện, Giang Thần vẫn gật đầu một cái.

- Lấy được bảo bối gì? Mau lấy ra nhìn chút đi.

Một tên đệ tử truyền thừa trong đó rất xốc nổi nói, vẻ tươi cười để che dấu sự luyến tiếc của mình.

- Ta còn có việc, cáo từ.

Giang Thần nhíu nhíu mày, không thèm để ý tới hắn mà mang người rời khỏi nơi này.

- Đứng lại!

Lại có một tên đệ tử truyền thừa mở miệng, đồng thời còn là quát lên.

Giang Thần giấu diếm như vậy càng làm cho bọn họ ghi nhớ, đặc biệt là bọn họ lại phát hiện ra một chuyện.

Đó là nhận ra Lãnh Xuy Huyết!

- Hắn là Lãnh Xuy Huyết đứng thứ bảy Trừ Ma bảng, không ngờ ngươi lại đi cùng hắn?

Mặc Kiếm Phi mở miệng nói.

Lần này, mười mấy người kia đã vây Giang Thần lại.

Nắm lấy điểm yếu Lãnh Xuy Huyết này, bọn họ không cần che giấu mình giống vừa nãy nữa.

- Hắn bị ta bắt, khi ta ép hỏi hắn đã thu được một chút tin tức tình báo có tác dụng.

Giang Thần nói, lại nhìn Lãnh Xuy Huyết một chút, người sau bất đắc dĩ thở dài một hơi, giơ tay trái lên, bàn tay được băng bó lại còn đang không ngừng chảy máu.

- Nhưng mà vừa rồi ngươi đã có được bảo vật, tại sao không giết hắn chứ?

Đám người kia cũng không dễ quên chuyện này như vậy.

- Bởi vì hắn còn biết tin tức của nhiều bảo vật khác hơn nữa.

Giang Thần nói.

Lời nói của hắn làm cho sắc mặt của những người trước mắt này biến hóa, có thể nhìn ra được trong mắt bọn họ không che giấu nổi vẻ mừng rỡ.

- Như vậy chúng ta đồng thời hành động đi.

Mặc Kiếm Phi nói.

- Dựa vào cái gì chứ?

Giang Thần hỏi.

- Bởi vì chúng ta hoài nghi ngươi đã cấu kết với người Tà Vân điện!

Ba vị trí đầu trên Chiến Lực Bảng trăm miệng một lời nói.

- Như vậy ta chỉ có thể trả lời một chữ mà thôi.

Giang Thần quét mắt nhìn những người này một chút, trầm giọng nói:

- Cút!

Một chữ cút làm cho người ta biết sắc, tiếp theo chính là phẫn nộ.

Đệ tử truyền thừa sững sờ, mà người cầm đầu kia lại lạnh lùng nói:

- Được lắm Giang Thần, rõ ràng là ngươi có tật giật mình!

- Trước đây không lâu ta đã giết chết Liễu Sát Dương, đã xảy ra chuyện gì với Lãnh Xuy Huyết, cũng có không ít người nhìn thấy. Các ngươi chỉ dựa vào tưởng tượng và sự lưu luyến trong lòng đã muốn định tội cho ta, ngươi hi vọng ta nói gì chứ? Nuốt giận vào bụng mang bọn ngươi đi chia bảo vật của ta sao?

Giang Thần giễu cợt nói.

- Ở trước mặt chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nên nuốt giận vào bụng sao?

Tên đệ tử truyền thừa nửa đùa nửa thật lúc trước dùng vẻ mặt nghiêm túc, chất vấn.

- Ngươi tên là gì?

Giang Thần hỏi một đằng trả lời một nẻo.

- Dương Phi Phàm.

Hắn kiêu ngạo đáp lại.

- Đứng thứ ba Chiến Lực Bảng, có điều chỉ dẫn trước hơn so với ta một ngàn điểm sức chiến đấu, có tư cách gì để nói lời này chứ?

Giang Thần rất buồn cười nói.

- Làm càn!

Dương Phi Phàm nắm chặt nắm tay, cả giận nói:

- Giá trị sức chiến đấu không giống như thực chiến, chênh lệch một ngàn kia là khoảng cách mà ngươi mãi mãi cũng đuổi không kịp được.

- Trình độ nói chuyện của ngươi, quả thật ta vẫn còn kém một khoảng cách nhất định.

Giang Thần nói.

- Ngươi muốn chết!

Dương Phi Phàm đang muốn đi lên dạy dỗ hắn một chút, thế nhưng lại bị người ở bên cạnh ngăn cản.

- Vậy ta hỏi ngươi, ta đủ tư cách sao?

Người này là người phát ra hiệu lệnh ở trong đội ngũ, cũng là người có thực lực mạnh nhất.

- Hứa Nhất Minh, đầu bảng Chiến Lực Bảng sao?

- Là ta.

Giang Thần nhìn về phía tên đệ tử truyền thừa cuối cùng, nói:

- Vậy ngươi chính là Ngô Trung Tắc, thứ hai Chiến Lực Bảng rồi.

- Không sai.

Ngô Trung Tắc có chút bất ngờ không biết hắn hỏi mình làm gì, hai tên đệ tử truyền thừa khác cũng đầu óc mơ hồ nghĩ ngợi.

Khóe miệng của Giang Thần nhếch lên tạo thành một đường cong tà dị, dùng ánh mắt khiêu khích, nói:

- Ba người các ngươi cùng lên đi, nhìn xem rốt cuộc giá trị sức chiến đấu và thực chiến có chênh lệch lớn tới bao nhiêu.

Việc ngày hôm nay, chỉ có phân ra mạnh yếu thì mới xong.

- Giang Thần, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Muốn để ba vị sư huynh đồng thời đối phó ngươi sao? Ngươi cũng xứng sao?

Mặc Kiếm Phi ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, tạo ra mâu thuẫn xung đột.

- Lúc trước ngươi đứng ở trước mặt ta còn có thể nói chuyện, đáng tiếc sau khi thực lực thụt lùi lại bộc lộ ra bản tính của ngươi, giả vờ thanh cao và cao ngạo như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là giả, hiện tại chỉ có thể là một con chó sủa loạn mà thôi.

Giang Thần nói.

Một câu nói đã bên trúng chỗ đau của Mặc Kiếm Phi, hắn dùng sức mím chặt môi, gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn không tha.

- Đúng như trong lời đồn, trong mắt Giang Thần không có ai, quả thật đủ cuồng!