Thần Võ Chiến Vương

Chương 393: Ngông cuồng tự đại




Thiên Húc cũng nhìn sang rất đúng lúc, mặt mày hớn hở, khi ánh mắt rơi vào trên người Giang Thần, tràn ngập vẻ khiêu khích.

Hắn vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp của Thông thiên cảnh, thế nhưng thông qua thử thách của lớp Thiên cấp đã đủ để chứng minh thành tựu của hắn ở trên phương diện võ học.

- Âu Dương Na, đây là vị hôn phu thứ mấy của ngươi vậy? Ta đoán phí báo danh hôn thê cũng là do ngươi đề ra đúng không?

Sắc mặt Cao Thiên Ái rất khác thường, không khó để nhìn ra được Thiên Húc ưu tú thế nào, có điều vừa nghĩ tới biểu ca của nàng, nàng đã không coi là chuyện gì đáng kể nữa.

- Cái này gọi là đầu tư, hiểu không? Dù sao cũng hơn người nào đó ngay cả tiền ghi danh cũng không có.

Âu Dương Na và Cao Thiên Ái đã đấu khí nhiều năm, công phu ngoài miệng cũng không kém.

- Cao tiểu thư, ánh mắt của ngươi thực sự không ra sao cả.

Thiên Húc rất là bất mãn, nhưng không dám trút giận lên trên người Cao Thiên Ái, mà là công kích Giang Thần.

- Vậy ngươi cảm thấy, ánh mắt của ta nên như thế nào mới đúng chứ?

Cao Thiên Ái rất buồn cười nói.

- Sao? Dùng sự cao quý của Thiên Phượng Cao gia, muốn xứng với Cao tiểu thư ngươi thì ít nhất cũng phải là tuấn kiệt trên Thăng long bảng hạng nhất.

Thiên Húc chăm chú suy nghĩ một lúc, nói:

- Lại dùng Giang Thần gần đây đã làm náo động lớn để nói đi, ở Phong Nguyệt thành vô tình chém giết Liễu Sát Dương, trong Anh Hùng điện dùng một kiếm đánh bại Mặc Kiếm Phi, nhân vật như vậy thì mới được.

Có thể thấy hắn thật sự sùng bái với Giang Thần.

Hai tay kéo Giang Thần của Cao Thiên Ái gia tăng sức mạnh, đang cô gắng khắc chế, làm cho mình nhịn cười.

- Thiên Húc, ngươi đã quá để mắt tới nàng rồi, nếu như nàng không phải là tiểu thư Cao gia thì cái gì cũng không cần phải nói nữa. Giang Thần đối với nàng mà nói, chính là chuyện nằm mộng giữa ban ngày!

Âu Dương Na nói.

- Vậy ngươi ngoại trừ là tiểu thư của Âu Dương gia ra thì còn có cái gì đem ra được nữa chứ?

- Ít nhất ánh mắt của ta so với ngươi còn tốt hơn.

Ngày hôm nay Âu Dương Na cắn chặt điểm ấy không tha, có điều Cao Thiên Ái cũng không để ý chút nào.

- Mấy người các ngươi, giữ yên lặng.

Nhị nữ đấu miệng lưỡi rất lợi hại, có không ít người liếc mắt nhìn thấy, mấy người phụ trách thử thách của Võ Phường cũng không nhịn được mở miệng.

Bọn họ đã nhìn ra được thân phận của Âu Dương Na và Cao Thiên Ái không đơn giản, cho nên ngữ khí cũng không có vẻ gì là răn dạy cả.

- Tiền bối, thực sự ngại quá.

Sắc mặt của Âu Dương Na lập tức thay đổi, nói:

- Chỉ là bằng hữu này của ta cho rằng trình độ thử thách của Võ Phường không đủ, cho nên ta mới không nhịn được tranh luận với hắn.

Nàng vừa nói, người trong cả căn phòng ồ lên một tiếng.

Cao Thiên Ái biến sắc, lớn tiếng nói:

- Ngươi nói bậy! Âu Dương Na, ngươi đừng có quá đáng!

- Là hắn nói ra lời này, vừa nãy khi ta đến đã nghe hắn nói qua, mộ danh mà đến, nhưng trong lòng lại có nghi ngờ đối với Võ Phường.

- Thật sao? Hừ, thực sự là không biết trời cao đất rộng, ý nghĩa của Võ Phường đã công nhận, hắn tính là thứ gì cơ chứ?

- Chỉ là Thông thiên cảnh tầng ba mà cũng dám nói mạnh miệng.

Chính Âu Dương Na cũng không nghĩ tới một câu vu hại của nàng đã đưa tới hiệu quả không sai.

Hóa ra cũng đã có người nhớ kỹ câu nói khoác không biết ngượng vừa nãy của Giang Thần, hiện tại lại nghe Âu Dương Na nói, mọi người đã tin tưởng không nghi ngờ.

Ánh mắt của người Võ Phường trở nên sắc bén.

- Ta chưa nói như vậy.

Giang Thần giải thích một câu, không phải vì tình thế bức bách, là bởi vì thực sự hắn chưa từng nói.

- Hiện giờ đã biết sợ rồi sao? Dám làm không dám nhận sao?

- Còn tưởng rằng ngươi rất ghê gớm chứ?

- Sao tiểu thư Cao gia lại coi trọng người như vậy chứ?

Người chung quanh cũng không bởi vì như vậy mà buông tha cho hắn.

Đố kỵ!

Bọn họ đã sớm đố kỵ không ngớt với Giang Thần, Cao Thiên Ái không chỉ có thân phận cao quý mà còn có một khuôn mặt như hoa như ngọc.

Tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng bộ ngực lại phát dục sớm, khá là đồ sộ.

Bây giờ kéo tay Giang Thần, ở sát nhau, làm cho bọn họ rất là khó chịu.

- Ngươi đến để báo danh sao?

Một người của Võ Phường hỏi Giang Thần.

- Đúng vậy.

Giang Thần gật đầu nói.

- Lên đây đi.

Người của Võ Phường trực tiếp để hắn chen ngang, mà những người khác cũng không có ý kiến, tất cả đều muốn nhìn một chút xem Giang Thần có bản lãnh gì.

Âu Dương Na nhìn về phía Cao Thiên Ái nở nụ cười, thầm nói:

- Chuyện này không liên quan tới ta.

Giang Thần nhún vai một cái, ở dưới ánh mắt của mọi người đi tới ngay chính giữa.

- Võ học của ngươi là cái gì vậy?

Người gọi Giang Thần tới là một hán tử trung niên, thân thể gầy gò, mặt vuông chữ điền rất nghiêm túc, con mắt hẹp dài chăm chú nhìn vào hắn.

- Kiếm.

Giang Thần đưa ra một đáp án cũng không quá khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Kiếm tu, vĩnh viễn là chức nghiệp thịnh hành nhất.

- Yêu cầu của lớp Thiên cấp là Thiên võ ý cảnh thuận buồm xuôi gió, tiếp đó, ngươi và ta đơn thuần dùng võ học để công kích, ngươi có thể chịu đựng được mười giây thì coi như đạt tiêu chuẩn.

Hắn nói.

Hóa ra, bản thân bọn họ chính là công cụ để thử thách.

- Mười giây sao?

Giang Thần có chút bất ngờ, không nghĩ tới sẽ ngắn như vậy, hắn gật gật đầu, biểu thị mình không có ý kiến.

- Hoặc là, ngươi công kích, hắn phòng ngự, trong mười giây phải phá tan phòng ngự của hắn.

Một người khác của Võ Phường đứng bên cạnh mở miệng nói, mặt mỉm cười, cặp mắt kia dường như đối với chuyện gì cũng có hứng thú rất dày vậy.

- Tu Nho, không được quấy rối.

Hán tử trung niên kia trợn mắt nhìn sang, nói.

- Vị thiếu niên này có nghi ngờ đối với Võ Phường chúng ta, nhất định bản lĩnh rất tốt, chúng ta cần phải cho người ta cơ hội biểu diễn thân thủ chứ?

Nam tử tên là Tu Nho kia khẽ cười nói.

Hán tử trung niên kia cau mày, mà những người khác trong phòng không tự chủ được gật đầu, đều cảm thấy nên như vậy.

- Ý của ngươi thế nào?

Hán tử trung niên hỏi Giang Thần.

- Tùy tiện.

Giang Thần ra vẻ không có vấn đề gì nói.

Theo hắn thấy chuyện này rất là bình thường, thế nhưng lại làm cho người khác cảm thấy càn rỡ.

Người chung quanh không thể chờ đợi được nữa mà muốn nhìn dáng vẻ một chút nữa của Giang Thần, nhìn thấy cuối cùng hắn phải chật vật rời đi.

Nếu như nói Giang Thần chỉ kiên trì được mười giây, như vậy thì vẫn còn có hi vọng, dù sao hắn có thể đến được phòng này, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh.

Nhưng muốn phá tan phòng ngự của hán tử trung niên ở trong vòng mười giây, khó càng thêm khó.

Đạo lý cũng giống như là thủ thành dễ dàng, công thành thì lại khó vậy.

- Được rồi, ngươi tới đi.

Hán tử trung niên thấy sức mạnh của hắn đủ như vậy cũng muốn nhìn một chút xem hắn có bản lãnh gì không, trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm.

Bởi vì không dùng tới sức mạnh cảnh giới vì vậy không gian nhỏ hẹp cũng đã hoàn toàn đầy đủ để giao thủ rồi.

- Xin mời chỉ giáo.

Giang Thần khẽ gật đầu, tay trái nhấc lên Xích Tiêu kiếm.

- Ồ?

Võ Phường người thấy hắn như thế bỗng nhiên ý thức được cũng không phải là Giang Thần cuồng ngạo, mà là bọn họ đã quen thuộc với ánh mắt mang theo sự kính nể và ngóng trông đối xử với Võ Phường của người khác rồi.

Chỉ tiếc, Giang Thần lễ phép, ở trong mắt của những người đứng xem lại biến thành làm bộ làm tịch.

- Thanh kiếm kia?

Ánh mắt của Thiên Húc trong lúc vô tình rơi vào trên Xích Tiêu kiếm, không khỏi sững sờ.

- Làm sao thế?

Âu Dương Na hiếu kỳ hỏi.

- Không, không có gì.

Sắc mặt của Thiên Húc biến hóa bất định, là một người coi Giang Thần làm thần tượng, hắn cũng có hiểu rõ nhất định về bội kiếm của thần tượng mình.

Ở trong miêu tả của người khác, gần như giống như người trước mặt này.

Thế nhưng, dù sao hắn cũng chưa từng thấy tận mắt, hắn cũng không chắc chắn cho lắm.

- Đến rồi.

Thời gian mười giây, một giây cũng không thể nhiều hơn, lúc bắt đầu, một cái đồng hồ cát nho nhỏ tự động đảo ngược lại, cát mịn nhanh chóng chảy xuống.

Điểm kỳ quái chính là, Giang Thần không nhúc nhích, không có chút lo lắng nào cả.

Một giây, hai giây, ba giây...

Hắn cứ đứng ở đó, Xích Tiêu kiếm cũng buông xuống, chỉ có hai con ngươi đen kịt là không giống bình thường mà thôi.