Cao Kha không biết tình huống, không yên lòng, bởi vì một khi đồng ý phán quyết, hậu quả khó mà lường được.
Tranh luận chuyện của Giang Thần là nhỏ, làm khó Cao Nguyệt lấy này để ép hắn đi vào khuôn phép mới là chuyện lớn.
Nhưng mà ánh mắt của Cao Diễm như kiếm, không cho hắn không đồng ý.
- Được.
Bất đắc dĩ, Cao Kha không thể làm gì khác hơn là đồng ý phán quyết.
- Đáng thương.
Giang Thần liếc nhìn Cao Lệ trên đất, thầm nói:
- Còn nhỏ tuổi mà không cố gắng tu hành, tham dự vào chuyện như vậy, trở thành quân cờ của người khác.
Có người muốn nhờ tay Cao Lệ giết chính mình, đương nhiên, cũng nghĩ tới việc Cao Lệ sẽ bị hắn giết chết, nhưng người sau lưng kia căn bản không để ý tới nàng.
Có điều, Giang Thần cảm giác mình là mèo khóc chuột, lắc đầu một cái, hắn dứt bỏ suy nghĩ này trong đầu.
Bởi vì đối tượng phán quyết là Giang Thần, cho nên sự tự do của hắn lập tức bị hạn chế, hắn và Cao Nguyệt đồng thời bị mang tới một ngọn núi ngoài Hỏa Phượng thành.
Trong ngọn núi bị đào rỗng, có một mảnh không gian rất rộng rãi.
Giang Thần đi vào theo những người khác, nhìn thấy bên trong không thấy ánh mặt trời giống như trong tưởng tượng của hắn, ở phía dưới cùng, có dung nham đang cuồn cuộn, ánh sáng nương theo nhiệt độ cao mà xua tan bóng đêm.
- Bắt đầu đi.
Người tiến vào đây đều là đại nhân vật của Cao gia, người xem náo nhiệt chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Phía sau Cao Diễm là tam thúc Cao gia, đám người Cao Ly.
Nhân số đội ngũ của Cao Kha nhiều hơn, thế nhưng sắc mặt của mỗi người đều rất khó coi.
Trong tay Cao Kha chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối lệnh bài bằng gỗ, không chờ người khác thấy rõ hắn đã ném ra ngoài.
Lệnh bài bằng gỗ rơi lên trên dung nham, lập tức nổi lửa, cháy hừng hực.
Trong vẻ mặt nghi hoặc của Giang Thần, cả ngọn núi truyền đến chấn động, bàn chân có thể cảm nhận được mặt đất đang rung động, cũng không lâu sau, từ dưới đáy dung nham có từng đầu Hỏa Phượng bay ra. Khi vọt tới trước mặt chúng nhân thì lại biến thành từng lão giả khí thế bức người.
Những người này, chính là tộc lão của Cao gia.
Bọn họ ngồi ở giữa không trung, thân thể bắn ra ánh sáng nhàn nhạt, đối mặt với đám người đứng ở lối vào, mặt không hề có chút cảm xúc, mi mắt hạ thấp xuống.
- Có chuyện gì?
Tổng cộng có năm người, người ngồi ở chính giữa chậm rãi mở miệng.
- Khởi bẩm tộc lão, một đệ tử dòng chính, trong lúc tỷ thí luận bàn đã có người lạnh lùng hạ sát thủ, tàn hại đồng môn.
Cao Ly là người thứ nhất nhảy ra nói.
Người bên Cao Kha rất bất mãn, nhưng ở trước mặt tộc lão, bọn họ không dám tranh luận.
- Rồi sao?
Phản ứng của tộc lão rất bình thản, Giang Thần thông qua sức quan sát sắc bén phát hiện ra, ở bên dưới sự bình thản này ẩn giấu đi vẻ không kiên nhẫn.
- Bởi vì người giết người là nhi tử của Cao Nguyệt.
Cao Diễm làm sao không biết được chứ, hắn lập tức nói ra trọng điểm.
Vừa nghe lời này, phản ứng của năm vị tộc lão rất lớn, mỗi người mở mắt ra, tinh mang bắn ra bốn phía.
Chợt, ánh mắt của bọn họ tụ tập lên trên người Cao Nguyệt, vẻ mặt rất phức tạp, khó có thể dùng lời để diễn tả ra được.
- Cao Nguyệt, ngươi trở về từ khi nào vậy?
- Tam gia gia, vừa ngày hôm nay.
Cao Nguyệt nhìn vị tộc lão ở giữa, nói.
- Chất độc trên người của ngươi đã được giải rồi sao?
Tộc lão ngồi đầu tiên nghiêm nghị nói.
- Đúng vậy, Phí lão.
- Là ai bảo ngươi giải? Ngươi cho rằng trải qua nhiều năm như vậy là có thể tự chủ trương giải độc sao? Là ai bảo ngươi làm như vậy?
Vị Phí lão kia rất tức giận nói.
Bốn vị tộc lão khác nghiêm mặt, chờ đợi Cao Nguyệt trả lời.
- Là ta giải độc, các ngươi hỏi dựa vào cái gì để giải độc, ta cũng muốn hỏi một chút, các ngươi dựa vào cái gì để hạ độc?
Giang Thần đứng dậy, đối mặt năm tên với Tôn giả, hắn vẫn rất đúng mức.
Thân là một vãn bối, lời nói của hắn làm cho người của Cao Kha và Cao Diễm rất bất ngờ.
- Ngươi chính là nhi tử của Cao Nguyệt?
- Mẫu thân ngươi không quan tâm tới lợi ích của gia tộc, chà đạp lên tâm huyết nhiều năm của gia tộc. Không để ý tới vinh dự của Thiên Phượng Cao gia, trốn tránh trách nhiệm thuộc về nàng, những chuyện này, chỉ hạ độc đã là một loại nhân từ rồi!
Phí lão kích động nói.
- Chỉ bởi vì lựa chọn người mình yêu thôi sao?
Giang Thần hỏi.
- Lợi ích của gia tộc lớn hơn tất cả!
Phí lão quát lên.
Mắt thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ biến thành ra sao, Cao Kha vội nói:
- Các vị tộc lão, phượng huyết trong cơ thể Giang Thần đạt đến trình độ tinh khiết.
- Ồ?
Lời này ngay cả Phí lão cũng rất bất ngờ, từng đôi mắt trên dưới đánh giá Giang Thần, muốn nhìn thấu hắn.
Cao Diễm nói:
- Đây không phải là nguyên nhân giúp hắn có thể tùy ý giết người, hơn nữa, ở với phàm nhân mà đã sinh ra tinh khiết, nếu là liên hôn, rất có thể sẽ ra cực phẩm, thậm chí là càng cao hơn.
Lời này vô cùng độc ác, sắc mặt của năm vị tộc lão lần nữa căng thẳng.
- Cứ tuỳ việc mà xét đi.
Tam gia gia trong miệng Cao Nguyệt nói.
- Các vị tộc lão.
Cao Ly lập tức nói:
- Ở dưới tình huống Giang Thần có thể không giết mà lại giết chết Cao Lệ, lòng dạ độc ác thế nào, từ việc này có thể thấy được.
- Tộc lão, là Cao Lệ có sát tâm trước!
Cao Nguyệt lập tức nói.
- Đó cũng là do nhi tử nhà ngươi không có tâm khoan dung, lòng dạ chật hẹp, Cao Lệ chỉ là hồ đồ nhất thời mà thôi!
Cao Ly rất vô liêm sỉ phản bác.
Cao Diễm tận dụng mọi thời cơ, nói:
- Tộc lão, trọng điểm của chuyện này là, Giang Thần cũng không phải là người Cao gia, bởi vì mẫu thân hắn cho nên tên của hắn không ở bên trên gia phả, hôm nay có thể đến đây là nể mặt tình huống của gia chủ mà có ngoại lệ, ta mới để hai người đến để vấn an gia chủ...
- Tình hình của Kinh Hồng thế nào rồi?
Một tên tộc lão ngắt lời hắn, hỏi.
- Sắp không xong rồi.
Cao Diễm tiếc hận một câu, nói tiếp:
- Chuyện này là Giang Thần dùng thân phận người bên ngoài giết chết đệ tử dòng chính Cao gia, phượng huyết trong cơ thể hắn lẽ ra không nên tồn tại! Còn Cao Nguyệt nữa, nàng đã mang đến tổn thất cho Cao gia, nhìn qua chỉ là một mình nàng, thế nhưng trên thực tế, ảnh hưởng rất là lớn, nếu không nghiêm trị, hậu nhân sẽ không tuân thủ liên hôn, Cao gia sẽ xong đời!
- Vậy ngươi nói xem nên làm gì?
Phản ứng của các tộc lão rất thống nhất, chờ Cao Diễm tiếp tục nói.
- Nếu như để cho người nhà lại uống thuốc độc, chuyện này nói ra thực sự khó nghe, dù sao Cao Nguyệt cũng là người có phượng huyết cực phẩm, nên kính dâng cho gia tộc, theo ta biết, Phó minh chủ Tuyết Phi Long của liên minh truyền thừa, thê tử hắn mới mất không lâu...
Cao Diễm nói ra kế hoạch độc ác của bản thân.
- Cao Diễm! Tuyết Phi Long kia so với ngươi còn già hơn, ngươi muốn tiểu muội ta gả cho hắn sao?
Cao Kha phẫn nộ ngắt lời hắn.
Cao Diễm thầm cười gằn ở trong lòng, thế nhưng mặt ngoài rất kích động, chỉ trích nói:
- Tất cả đều dùng lợi ích của gia tộc để làm chủ, ngươi thân là gia chủ tạm quyền, càng nên như vậy!
- Như vậy tôn nghiêm của thế gia truyền thừa ở đâu?
Cao Kha phản bác.
- Tuyết Phi Long là Phó minh chủ liên minh, có thể gả cho hắn là vinh hạnh.
Cao Diễm nói.
- Ngươi nói láo!
Cao Kha mắng.
- Cao Kha!
Hắn vừa dứt lời đã bị năm tộc lão la rầy.
Tức thì, sắc mặt của Cao Kha trắng bệch, ý thức được mình đã trúng kế.
- Chuyện của Kinh Hồng, người ngoài còn không biết, nhất định phải mau chóng chọn lựa gia chủ, tránh cho bị người khác thừa lúc vắng mà vào, còn Cao Nguyệt và nhi tử của ngươi, Cao Diễm nói cũng không sai, ảnh hưởng mang đến vô cùng lớn.
Phí lão nói.
- Ta sẽ không tái giá, huống chi phu quân ta vẫn còn đó.
Cao Nguyệt nói.
- Cao Nguyệt! Ngươi không có lựa chọn khác!
Phí lão cả giận nói.
- Phụ thân của ta đã sắp là Đại tôn giả, thực lực như vậy, ở Cao gia cũng không có.
Giang Thần nói.
- Đại tôn giả sao?
Tộc lão rất bất ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không xúc động được đến bọn họ.
- Giang Thần, ngươi vẫn không nắm được trọng điểm, trọng điểm không phải là phụ thân ngươi, là ngươi!
Cao Ly quát lên.
- Phượng huyết tinh khiết, cũng không đủ sao?
Giang Thần hỏi.
- Vẫn còn thiếu rất nhiều, bởi vì đời kế tiếp của ngươi, rất có khả năng ngay cả dày đặc cũng không đạt tới, đời kế tiếp kế tiếp của ngươi, e rằng ngay cả bình thường cũng không có, đây chính là cực hạn của một nửa phàm huyết!
- Như vậy, chân huyết có đủ hay không?