Giang Thần đã từng chết qua một lần, vì lẽ đó cảm giác của cái chết cũng không xa lạ gì đối với hắn.
Khi tất cả Hủy Thiên nộ liên nổ tung ở trong vùng trời này, hắn và người đánh lén thân ở trong đó phải chịu xung kích to lớn nhất.
Gân cốt của hắn bị gãy, nội tạng bị phá nát, thế nhưng cảm giác đau chỉ trong nháy mắt mà thôi, tiếp theo hắn đã rơi vào trong bóng đêm vô biên vô hạn.
Chẳng khác nào cây nến bị đốt hầu như không còn, sau khi lửa tắt cái gì cũng không còn sót lại nữa.
Thân thể hắn lại từ bên trong trời cao rớt xuống, rơi vào bên trong một cánh rừng, đụng gãy tất cả cành cây của một gốc đại thụ.
Có điều có bước đệm này cho nên thân thể hắn mới không chia năm xẻ bảy, coi như giữ được toàn thây.
Hắn nghĩ tới khoảng thời gian vui sướng ở Lăng Vân Điện kiếp trước, sau đó là các cảnh tượng từ khi sống lại tới nay.
Cuối cùng, giống như hắn đang nằm ở trên giường không biết ngủ từ lúc nào, ý thức kết thúc ở chỗ này.
Giang Thần vừa trở thành nhân vật huyền thoại của Hỏa vực thì đã ngã xuống như vậy, hơn nữa cũng không ai biết.
Một con sói đói lặng lẽ kéo tới, nó bị động tĩnh rớt xuống vừa nãy của Giang Thần hấp dẫn.
Ở bên trong hố đất kia, con sói đói này nhìn thấy Giang Thần.
Bản năng dã tính của con sói đói này làm nó biết nhân loại này đã chết.
Sau đó, tự nhiên sói đói xem Giang Thần là bữa tối, nó đi tới bên cạnh hố đất.
Giữa lúc này, nhiệt độ bên trong hố đất đột nhiên tăng vọt, sói đói vội vàng lùi về sau, nhưng cũng không tránh thoát được nữa.
Lửa màu da cam trào ra, không chỉ xông về phía chân trời mà càng nhanh chóng khuếch tán ra, tất cả mọi thứ bị lan đến gần đều bị đốt cháy.
Sói đói chỉ kịp hét thảm một tiếng thì đã trở thành than đen.
Cũng không lâu sau, ánh lửa đã sáng toàn bộ rừng rậm, chu vi trăm dặm chung quanh cũng có thể nhìn thấy được.
Ở bên trong cột lửa thô to kia có một con thần phượng, đang tắm ở bên trong ánh lửa cuồn cuộn.
Đột nhiên, tất cả lửa đều bị thần phượng hấp thu, thể tích của nó lớn mạnh hơn trước đó gấp mấy chục lần, không chỉ có như vậy, đường nét phượng thân được phác hoạ ra, càng tỏa ra ánh bạc chói mắt hơn trước.
Giống như đó là khung xương của thần phượng, lửa là máu thịt, đây là một con Hỏa Phượng chân chính.
Một tiếng phượng hót to rõ vang lên, thần phượng giương cánh vung lên, sau đó đã bay đến phần cuối rừng rậm, mà một đường này, lá cây bị thiêu đốt, rất nhanh đã lan tràn ra toàn bộ rừng rậm.
Chợt, thần phượng lại bắt đầu bay lên cao, không ngừng cố gắng bay lên trên không trung, như muốn bay lên trên mặt trăng.
Sau khi đạt đến độ cao vạn trượng, thần phượng lại lao thẳng xuống, mà điểm rơi xuống đất chính là Giang Thần.
Tốc độ của thần phượng rất nhanh, nhìn qua rất giống như là một vệt cầu vồng, bắn trúng Giang Thần.
Nhưng mà thi thể của Giang Thần cũng không bị xuyên thủng, trái lại con thần phượng này còn tiến vào trong thân thể của hắn.
Trong nháy mắt này, thương thế trên người hắn khôi phục, vết thương ở trái tim cũng khỏi hẳn.
Đôi mắt vốn đã nhắm lại kia lần nữa mở ra, để lộ ra con ngươi màu đen kịt.
- Xảy ra chuyện gì?
Giang Thần ngồi dậy, phát hiện ra mình không chỉ không chết mà hơn nữa tất cả thương thế đều khỏi hẳn.
Đặc biệt là khi hắn ý thức được thân thể của mình ở bên trong rừng rậm bị thiêu đốt, đầu tiên là biến sắc, muốn rời khỏi, nhưng rất nhanh hắn đã chần chờ.
Sóng nhiệt hừng hực do ngọn lửa kia mang đến là thứ mà ai cũng không chịu được, nhưng hắn không chỉ không bị ảnh hưởng, trái lại còn có cảm giác rất thoải mái.
Hắn đánh bạo đưa bàn tay vào bên trong lửa, thế nhưng lại không bị thiêu đốt, lúc hắn lấy tay ra, bàn tay hoàn hảo không có chút tổn hại nào cả.
- Chuyện này?
Giang Thần không biết tại sao, hắn liếc mắt nhìn vùng rừng rậm đang bị đốt cháy, trong đầu có một suy nghĩ như là một loại bản năng, hắn giơ tay lên, hét lớn một tiếng.
- Thu!
Trong phút chốc, tất cả lửa bị bàn tay hắn hấp thu, thế lửa ở trong rừng rậm không còn tồn tại nữa, chỉ có mùi cháy khét là chứng minh tất cả mọi chuyện vừa nãy đã từng xảy ra, rất chân thực.
- Ha ha ha.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Thần vẫn không nhịn được bật cười.
- Đại nạn không chết, tất có hậu phúc.
Giang Thần đang cao hứng lại nhận ra được cách đó không xa có một đạo khí tức yếu ớt, hắn lập tức đi tới.
Bóng đen vừa nãy đánh lén mình đang sống dở chết dở nằm trên mặt đất, cách lúc tắt thở đã không còn bao lâu nữa.
Tên này cũng là Tôn giả, cho nên mới có thể cùng Giang Thần mạnh mẽ chống đỡ tất cả uy lực của Hủy Thiên nộ liên.
Giang Thần đi tới, nhanh chóng đâm mấy châm ở trên người hắn, bảo đảm hắn không tắt thở.
- Hiện tại ta rất hiếu kỳ, ngươi là ai?
Giang Thần hỏi.
- Ngươi...
Bóng đen ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập vẻ ngoài ý muốn.
Nghĩ đến cũng lạ, một Tôn giả như hắn cũng bị nổ thành bộ dáng này, chứ đừng nói chi là một Thông thiên cảnh như Giang Thần.
Kết quả thì tốt rồi, Giang Thần lại chẳng có chuyện gì cả.
- Ngươi là người của Thiên Linh hoàng triều sao? Nghe nói năng lực của hoàng tộc có quan hệ với bóng, quả nhiên không sai.
Giang Thần lại nói.
Đối phương không mở miệng không sao, thế nhưng có lúc không trả lời cũng là một loại trả lời.
- Các ngươi chân trước định ra hôn ước, chân sau đã muốn đến giết ta, chẳng lẽ khí độ của chủ nhân ngươi nhỏ vậy sao?
Giang Thần lại nói.
- Phi tử của hoàng tử không cho phép người khác động vào, dù là nhớ cũng không được, ngươi, đáng tội chết.
Rốt cục bóng đen đã mở miệng nói chuyện.
- Thật sao?
Giang Thần nở nụ cười, cũng không phản bác.
- Bởi vì ngươi mà nữ nhân Băng Linh tộc chỉ có thể trở thành Trắc phi, nữ nhân của hoàng tử điện hạ, một đầu ngón tay cũng không thể để người ta chạm vào được.
- Vì lẽ đó, sau khi hoàng tử điện hạ dùng qua thì nữ nhân Băng Linh tộc kia sẽ bị đày vào lãnh cung, mà ngươi, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này xảy ra mà thôi.
Lần này bóng đen nói rất nhiều.
- Ồ? Ý của ngươi là sẽ lại có thêm người đến để giết ta sao?
Giang Thần từ trong lời của đối phương đã nghe ra được tình báo quan trọng, hắn không khỏi mỉm cười.
Bóng đen sửng sốt, không nghĩ tới Giang Thần lại thông minh như vậy.
Hắn thông qua đại trận truyền tống mà Băng Linh tộc sắp đặt ở Cửu Thiên giới mà tới đây.
Cũng chính là ngọn núi đá kia, là khi Băng Linh tộc đưa Lý Tuyết Nhi tới đã bố trí ra, sau khi Lý Tuyết Nhi trở về sẽ biến mất.
Một khi không có đại trận truyền tống, từ Linh Vực giới đến Cửu Thiên giới, lộ phí cũng là một con số kinh người.
Vì lẽ đó bóng đen biết Giang Thần sẽ an toàn, trừ phi chính hắn điếc không sợ súng chạy đi tìm chết mà thôi.
- Ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?
Giang Thần đã có được tình báo hắn muốn, hắn đứng dậy, rút hắc đao ra.
Tuy rằng bóng đen không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng rõ ràng bắp thịt trên người vẫn có chút căng thẳng, một lát sau, hắn nói:
- Xuất kiếm sau lưng, là kiếm đạo của ta, không phải là đánh lén.
- Không, chính là đánh lén.
- Ngươi...
Bóng đen đang muốn tranh luận với hắn thì lại bị Xích tiêu kiếm đâm thủng trái tim, không nói ra lời được nữa.
- Hoàng tử điện hạ sao? Linh tộc, ta sẽ làm cho các ngươi biết, tại sao Linh tộc ngông cuồng tự đại chỉ có thể ở Linh Vực giới, mà không phải trở thành chủ nhân của Thánh vực.
- Phàm nhân mới là chủng tộc có tiềm lực vô cùng!
Cửu giới chia làm hạ tam giới, trung tam giới và thượng tam giới.
Phân chia này là căn cứ vào tài nguyên cùng với thực lực của vị diện thế giới mà phân ra.
Đương nhiên, vị diện thế giới có tài nguyên phong phú, thực lực cũng sẽ không kém.
Thượng tam giới, lấy Thánh vực làm chủ, vẫn dùng phàm nhân làm chủ, Linh tộc chỉ là tồn tại ở chính giữa mà thôi.
Điểm thú vị chính là, hắn đã từng làm đệ nhất công tử của Thánh vực, cũng đã tiếp xúc qua với người Linh tộc.
Thái độ mà bọn họ biểu hiện ra, không phải cao cao tại thượng như vậy.
Lúc đó đối mặt với hắn, linh hoàng của hoàng tộc cũng không dám cao cao tại thượng với hắn.
Cho nên ấn tượng của hắn đối với Linh tộc vẫn rất tốt.
Bây giờ hắn mới biết, đối mặt với đám người hạ tam giới, Linh tộc lại có một gương mặt khác.