Thần Võ Chiến Vương

Chương 314: Hai tấm thẻ kim long




Lại qua mấy ngày, rốt cục Giang Thần đã hết bận về kế hoạch huyền binh, sau đó chỉ cần chờ đợi Chung Linh sơn tự mình cuồn cuộn không ngừng sinh ra binh khí chiến tranh mà thôi.

Tất cả đều là tự động, mỗi mấy ngày qua nhìn một lần là được.

Hắn tính toán hôm nay chính là ngày Anh Hùng Điện trắc nghiệm, cho nên hắn khôi phục hình dáng cũ, mượn trận pháp, rời khỏi Chung Linh sơn không để lại dấu vết.

Cùng lúc đó, ở Anh Hùng Điện.

Mấy vị Đại trưởng lão đi tới nơi ở của Giang Thần, nhìn vẻ mặt của bọn họ, dường như là đến hưng binh vấn tội.

- Có trận pháp?

Vốn bọn họ định trực tiếp xông vào, lại bị trận pháp ngăn cản, cho nên bọn họ không khỏi chần chờ.

Lúc này, Ứng Vô Song từ bên trong đi ra, có chút không hiểu nói:

- Các vị trưởng lão, có chuyện gì vậy?

- Vô Song, sao ngươi lại ở nơi ở của Giang Thần vậy?

Các Đại trưởng lão rất là bất ngờ, mặc dù nói Ứng Vô Song có nhiệm vụ trên người, nhưng cũng không làm cho cho hai người ở cùng một chỗ như vậy được.

Bọn họ nghĩ đến một nguyên nhân, không khỏi nghĩ đến một chuyện rất có khả năng.

Một vị Đại trưởng lão hỏi:

- Vô Song, Giang Thần không ở đây sao?

- Hừm, mấy ngày qua không biết hắn đã đi nơi nào rồi.

Ứng Vô Song đáp.

Lần này, vẻ mặt của mấy Đại trưởng lão có chút quái lạ.

Bản thân Giang Thần không ở nhà, Ứng Vô Song lại ở trong nơi ở của hắn, rõ ràng quan hệ của hai người này không đơn giản.

- Vô Song, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không tới báo cáo chi tiêu của Giang Thần đúng lúc chứ?

Một vị Đại trưởng lão là nữ nhân hỏi, ngữ khí hùng hổ doạ người.

Ứng Vô Song đã đại khái đoán ra được cái gì đó, nàng thành thật trả lời:

- Những ngày qua ta bận bịu tu hành, không có đi theo bên người Giang Thần.

- Có thật không? Ứng Vô Song, ngươi vì Giang Thần mà thậm chí ngay cả trưởng lão cũng dám lừa gạt!

Không nghĩ tới vị trưởng lão này đột nhiên làm khó dễ, lớn tiếng quát hỏi.

- Tuyết Mi trưởng lão, lời này của ngươi là có ý gì?

Tuyết Mi Đại trưởng lão hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn chú trọng tới y phục như cũ, vật trang sức được chọn cẩn thận tỉ mỉ, tinh xảo mà lại hào phóng.

Thế nhưng trên mặt vẫn khó nén nổi dấu vết của năm tháng, vết chân chim ở khóe mắt khi nói chuyện cau mày hết sức rõ ràng.

Thân là nữ tử, nàng rất là căm ghét đối với việc Ứng Vô Song vào ở trong nơi ở của Giang Thần.

Tuyết Mi trưởng lão cười lạnh một tiếng, chỉ vào tiểu viện cách đó không xa, nói:

- Ngươi chưa từng gặp Giang Thần, thế nhưng ngươi ở bên cạnh Giang Thần, lẽ nào cái này cũng không nhìn thấy sao?

Ứng Vô Song nhìn sang, lập tức sợ hết hồn.

Một chiếc thuyền buồm đậu ở chỗ đó, trải qua con rối cải tạo, đã có biến hóa không giống trước đó nữa.

Giống như một người mặc vào khôi giáp võ trang đầy đủ, uy vũ bất phàm vậy.

Ở trong mắt của Đại trưởng lão và Ứng Vô Song, tất cả đều là tiền.

Ứng Vô Song thực sự không biết Giang Thần đã mua lại một chiếc thuyền từ lúc nào, trong khoảng thời gian này, nàng đang chuẩn bị vì trắc nghiệm khắp tới.

- Ứng Vô Song, ngươi còn lời gì để nói nữa không?

Tuyết Mi trưởng lão quát lên.

- Trưởng lão, ta không có gì để nói nhiều, Giang Thần mua cái gì là chuyện của hắn, đúng là ta không báo cáo đúng lúc, thế nhưng còn chưa hết tháng này mà.

Ứng Vô Song nói.

Nếu như chỉ là chỉ trích thất trách, như vậy Ứng Vô Song cũng không còn lời nào để nói, thế nhưng nàng đã nghe thấy vẻ châm chọc trong lời nói của Tuyết Mi Đại trưởng lão, giống như là mình cố ý che giấu, làm cho nàng rất là khó chịu.

- Lớn mật! Ứng Vô Song à Ứng Vô Song, trước đó ngươi rơi vào kết cục như vậy chính là có quan hệ với nam nhân, bây giờ lại là như vậy với Giang Thần, ngươi không thể rời bỏ nam nhân hay sao? Không biết giữ mình trong sạch sao?

Tuyết Mi trưởng lão nói.

- Ngươi!

Đây là vết sẹo chưa hoàn toàn khỏi hẳn của Ứng Vô Song, bây giờ lại bị nàng vô tình xé ra.

- Vô Song, trong mấy ngày nay Giang Thần đã tiêu hết hạn mức mười ngàn vạn, đồng thời tất cả đều là mua vật liệu.

- Ngươi còn nói mấy ngày nay hắn không ở trong Anh Hùng Điện, chúng ta hoài nghi hắn đã đi tới những nơi khác buôn bán những vật liệu này.

Các Đại trưởng lão khác lục tục mở miệng.

Ứng Vô Song không biết chuyện này, chỉ là nghĩ đến Thiên Hoàn Châu và các thiết bị tu hành khác, nàng lắc đầu nói:

- Giang Thần sẽ không làm như vậy.

- Hừ.

Tuyết Mi Đại trưởng lão bĩu môi, cười nhạo nói:

- Ứng Vô Song, xem ra quan hệ của ngươi và Giang Thần cũng rất là không bình thường, lại tín nhiệm đối với hắn như vậy.

- Trưởng lão, mong rằng ngươi không nên ngậm máu phun người.

Ứng Vô Song cả giận nói.

- Chẳng lẽ không đúng sao? Giang Thần không có ở nhà, ngươi lại ở trong tiểu viện của hắn, điều này nói rõ cái gì?

Ứng Vô Song nói:

- Ta ở đây chỉ là bởi vì tu hành, làm chuẩn bị vì trắc nghiệm.

- Ồ!

Tuyết Mi Đại trưởng lão cười quái dị một tiếng, nói:

- Ta nhớ ra rồi, lần trước ngươi đã nói Giang Thần mua một lượng lớn vật liệu là vì chế tạo thiết bị tu hành. Bây giờ nhìn lại, đây là chuyện mà ngươi đã nghĩ kỹ, phối hợp tới Giang Thần tư thông tiền tài của Anh Hùng Điện.

Ứng Vô Song tức giận, đồng thời cũng nghĩ thầm đồ vật mà Giang Thần làm ra, dù là cộng hạn mức một năm lại cũng không đủ.

Nghĩ vậy, Đại trưởng lão thường ngày cao không thể với tới ở trong mắt nàng lại không bằng được Giang Thần.

- Ta chỉ có thể nói, trưởng lão ngươi đã cả nghĩ quá rồi.

Ứng Vô Song nói.

- Còn chống chế! Nói thật đi, hiện tại Giang Thần ở đâu?

- Ta không biết, trưởng lão, sắp tới trắc nghiệm rồi, xin hãy cho ta đi qua đó.

Ứng Vô Song nói.

- Một năm qua ngươi cũng không đi tham dự trắc nghiệm một lần nòa, lần này nhất định phải đi sao? Ta thấy ngươi có tật giật mình!

Tuyết Mi trưởng lão lạnh lùng nói.

Ứng Vô Song cảm nhận được cảm giác lửa cháy đến nơi là cái gì, nàng khổ cực lâu như vậy là vì đã từng hứa hẹn qua với Giang Thần.

- Không nói ra hiện tại Giang Thần đang ở đâu, không cho phép ngươi đi!

Tuyết Mi Đại trưởng lão quát lên.

Các Đại trưởng lão khác không lên tiếng.

- Không cho phép đi? Thực sự là uy phong rất lớn.

Đột nhiên, âm thanh của Giang Thần truyền đến, chỉ thấy hắn chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy hắn, chính Ứng Vô Song cũng không nhận ra được trên mặt mình lại lộ ra nụ cười nhạt, giống như một đạo ánh mặt trời sáng rực xuyên thủng mây đen vậy.

- Giang Thần!

Các Đại trưởng lão nhìn nhau, không nghĩ tới hắn lại chủ động xuất hiện.

- Những ngày qua ngươi đi đâu vậy? Những tài liệu mua được kia đâu?

Một vị Đại trưởng lão hỏi.

- Trưởng lão có chuyện cứ việc nói thẳng đi.

Giang Thần nhún vai một cái, nói:

- Không phải các ngươi muốn biết có phải ta dùng hạn mức đi buôn vật liệu hay sao?

Thấy hắn thẳng thắn như vậy, chư vị Đại trưởng lão khá là bất ngờ.

- Giang Thần, mười ngàn vạn nguyên thạch thượng cấp này là phần thưởng Anh Hùng Điện cho ngươi...

- Nghiêm ngặt mà nói, quả thực ta đã biến những tài liệu này thành tiền.

Giang Thần ngắt lời của Đại trưởng lão, trả lời gọn gàng mà dứt khoát.

- Ha ha, những người nghèo như các ngươi, một có cơ hội sẽ bại lộ thói hư tật xấu của các ngươi. Ta vẫn không đồng ý đưa cho ngươi hạn mức lớn như vậy, không thể tùy tiện cho ngươi, bây giờ nhìn lại quả thực không sai.

Tuyết Mi Đại trưởng lão châm chọc nói.

- Trưởng lão, hạn mức này ta dùng cũng rất bất mãn, không bằng thủ tiêu đi thì hơn.

Giang Thần nói:

- Có thể làm cho Thông thiên cảnh không khai phá qua kinh mạch khai phá ra được hai cái kỳ mạch, hai mươi ngàn vạn là hạn mức rất lớn sao?

- Như vậy trước kia ngươi không có tiền tại sao lại không nói chứ? Hiện tại đã kiếm lời được ít tiền, lưng đã cứng rồi sao?

Tuyết Mi Đại trưởng lão nói.

- Đã như vậy, ta trả lại là được.

- Ha ha ha, hạn mức hai mươi ngàn vạn đã bị ngươi dùng hết sạch rồi...

- Ta không chỉ trả lại, mặt khác còn cảm ơn Anh Hùng Điện hào phóng hùng hồn, ta trả lại gấp mười lần, không, ta sẽ trả lại gấp trăm lần.

Nói xong, Giang Thần lấy ra hai tấm thẻ Kim Long.

- Làm sao lại vậy chứ?

Mọi người giật nảy cả mình, nửa ngày cũng không phản ứng lại được.

Hạn mức của thẻ Kim Long này không phải là mười ngàn vạn, mà là hơn trăm ngàn vạn mới có thể nắm giữ được.