Âm Sương tự mình đưa bình ngọc tới trong tay của Xuất Vân đại sư, đối với người có thể luyện chế ra Thiên Mạch đan, đương nhiên nàng phải có tâm muốn kết giao rồi.
Xuất Vân đại sư nhìn qua rất thận trọng, thế nhưng cũng không có cái giá gì cả, mở miệng nói chuyện rất bất phàm.
- Đại sư, lẽ nào ngươi biết công dụng của cái bình ngọc này sao?
Âm Sương suy nghĩ một chút, hỏi rất gọn gàng dứt khoát.
Nhưng mà chuyện này lại làm cho Lâm Vinh sợ hết hồn.
Có điều Âm Sương lại nở nụ cười nhợt nhạt, mắt ngọc mày ngài, ngữ khí ôn nhu, rất giống như muội muội hàng xóm xinh đẹp, dù là ai cũng không tức giận được nàng.
- Còn cần phải nghiên cứu sâu hơn chút nữa.
Giang Thần nói.
- Đại sư trẻ tuổi như vậy đã có thể nghiên cứu chế tạo ra Thiên Mạch đan, có thể nói là tài năng kinh thiên động địa, một cái bình ngọc nhỏ, nhất định sẽ không làm khó được đại sư.
- Ha ha ha ha, Âm Sương cô nương thật biết nói chuyện, không hổ là thủ tịch đấu giá sư.
- Đại sư khách khí rồi, không cần khách khí như vậy, cư gọi ta là Âm Sương đi.
- Được.
Lâm Vinh ở bên cạnh cười khổ lắc đầu, nghĩ thầm thân là mỹ nhân, ưu thế thực sự là mạnh mẽ.
Giang Thần tiếp nhận bình ngọc, trực tiếp ném vào trong nạp giới.
- Đại sư đã có chỗ đặt chân chưa?
Âm Sương hỏi.
- Không có, ta mới tới, còn đang muốn tìm một nơi.
- Bất kể nói thế nào thì đại sư cũng phải ở đây nửa năm, không biết đại sư có yêu cầu gì đối với nơi ở không? Âm Sương sẽ sắp xếp thay đại sư.
Giang Thần tỉ mỉ ngẫm nghĩ, nói:
- Tốt nhất là một ngọn núi không người ở, dù sao chờ ở trong thành, luyện đan cũng có rất nhiều chỗ bất tiện.
- Quả thực, vậy đại sư cứ nghỉ ngơi trước một đêm, ta sẽ đi sắp xếp, nhanh nhất là ngày mai có thể làm được chuyện này.
- Vậy thì làm phiền Âm Sương cô nương.
- Đại sư, đã nói không cần phải khách khí như vậy rồi mà.
Con ngươi đen nhánh của Âm Sương nhìn về phía hắn, để lộ ra một mảng lớn lòng trắng mắt.
Tâm thần của Giang Thần rung động, một ánh mắt cũng có thể gợi cảm như vậy, vị Âm Sương cô nương này thực sự không đơn giản.
Sau đó lại là một phen trò chuyện, Âm Sương không nỡ rời khỏi đây.
Giang Thần thì lại vào ở trong phòng khách thương hội, vừa vào cửa hắn đã bày cấm chế ngăn cách thần thức xuống, lại lấy ra bình ngọc.
- Quả nhiên!
Nhìn ở khoảng cách gần, Giang Thần vui mừng ra mặt, bình ngọc này chính là bảo vật mà lúc mới nhìn thấy hắn đã nghĩ tới.
Ngọc Tịnh bình!
Có thể dùng để đựng nước.
Đương nhiên, nếu chỉ là như vậy thì Giang Thần cũng sẽ không tốn ngàn vạn mua lại.
Trên lý thuyết mà nói, dung lượng của bình ngọc là vô cùng tận.
Có thần hiệu như vậy là bởi vì bình ngọc là pháp khí!
Pháp khí, pháp lực vô biên.
Người nắm giữ pháp khí, có thể không để ý tới võ học ở một mức độ nào đó, dù là Thần Du cảnh đánh giết Thông thiên cảnh cũng không tính là chuyện đáng ngạc nhiên gì cả.
Điểm đáng tiếc chính là, món pháp khí trên tay của Giang Thần không phải là loại hình công kích.
Chỉ dựa vào nước cũng có thể làm cho Thông thiên cảnh ngập chết.
Ngọc Tịnh bình còn có một cái hiệu quả đó là ngưng tụ ra linh thủy, có hiệu quả như là cây khô gặp mùa xuân vậy.
Giang Thần cẩn thận từng li từng tí một cẩn thận thu lại, hắn có thể tưởng tượng ra được trong tương lai, Ngọc Tịnh bình sẽ mang đến trợ lực lớn bao nhiêu cho hắn.
Ngày thứ hai, Âm Sương đi tới thương hội, nói cho Giang Thần biết nàng đã tìm được một ngọn núi.
Khi hắn đi tới ngọn núi, chỉ thấy núi quang nước sắc, linh khí nồng nặc.
Đồng thời hắn cũng tâm phục khẩu phục đối với hiệu suất làm việc của Âm Sương.
- Nơi này gọi là Chung Linh sơn, là tài sản của Thánh Thành tiền trang, hiện tại tặng cho đại sư, kính xin đại sư không nên ghét bỏ.
Giang Thần gật gật đầu, lấy ra một viên linh đan rồi đưa tới, nói:
- Đây là Trú Nhan đan, tuy rằng không thể nói là vĩnh trú thanh xuân, nhưng trước năm mươi tuổi, dung mạo của nàng sẽ không có dấu vết già yếu rõ ràng.
Nhìn thấy đại sư lấy ra linh đan, Âm Sương muốn cự tuyệt, thế nhưng sau khi nghe thấy hiệu quả của Trú Nhan đan, nàng hít thở dồn dập, hai mắt sáng lên.
Bất kỳ nữ nhân nào cũng không chống cự được linh đan như vậy dụ hoặc.
Trú Nhan đan, không phải là Thánh Thành không có.
Nhưng mà Âm Sương biết, mặc dù nói những linh đan kia có thể làm cho da thịt thay đổi, thế nhưng vẫn khó nén dấu vết của năm tháng.
Hiện tại đại sư lại nói Trú Nhan đan của hắn có thể làm cho dung mạo của nàng không biết đổi trước năm mươi tuổi, điều này sao có thể làm cho nàng không kinh hãi được chứ?
Có Thiên Mạch đan làm chứng, đương nhiên nàng sẽ không hoài nghi về tính xác thực của nó.
- Đại sư, thứ này quá quý giá.
Cho dù hận không thể ăn linh đan tại chỗ, thế nhưng Âm Sương vẫn duy trì vẻ rụt rè.
- Dùng ở trên người ngươi, cái Trú Nhan đan này mới có thể phát huy ra giá trị của nó, dù sao, thứ xinh đẹp, lẽ ra nên trường tồn mới đúng.
Giang Thần nói.
Âm Sương sững sờ, vẻ mặt thành thật của đại sư như nói ra tiếng lòng vậy. Làm cho người thường thường giao thiệp với người khác như nàng, gò má cũng không khỏi ửng hồng.
- Đại sư thật biết nói chuyện.
Sau một lát, Âm Sương đắc ý nhận lấy Trú Nhan đan.
Sau đó chính là tạo nhà, có con rối thuê từ thương hội, quá trình này rất nhanh.
Mặt khác, Giang Thần còn muốn bày trận pháp ở xung quanh ngọn núi, chế tạo Chung Linh sơn thành một cái thùng sắt.
Sau khi hoàn thành tất cả những thứ này, Giang Thần để Âm Sương hỗ trợ phân tán tin tức, nói trong một quãng thời gian sau đó hắn sẽ hành y tế thế, có bệnh trạng vướng tay chân gì thì có thể tìm tới hắn.
Thu phí, đương nhiên sẽ không thấp.
Linh đan sư hiểu y thuật, Âm Sương cũng không quá ngạc nhiên, nàng chỉ bất ngờ là dường như Xuất Vân đại sư rất thiếu tiền vậy.
- Không phải hôm qua mới thu vài vài chục ức sao?
Âm Sương thầm nghĩ ở trong lòng.
Rất nhanh, nàng đã biết Xuất Vân đại sư đã chọn mua rất nhiều khí tài đắt giá ở trong Thánh Phong thương hội.
Lò luyện đan thì không nói, cái khí tài khác nàng phát hiện ra đều không có quan hệ gì với linh đan cả.
Nàng tìm người dò hỏi, từ trong miệng của một đại sư con rối mới biết được, các khí tài mà Xuất Vân đại sư mua lại là thứ mà bất kỳ thế lực con rối nào cũng muốn dùng đến, đồng thời tất cả đều là siêu nhất lưu.
Lúc đại sư con rối nói lời này, ngữ khí chấn động, điều này làm cho Âm Sương có chút không rõ, vì vậy mới hiếu kỳ hỏi:
- Khí tài siêu nhất lưu có cái gì đó không đúng sao?
- Âm Sương tiểu thư, thuật điều khiển con rối, cấp độ khí tài là kỹ thuật móc nối, phần danh sách mà ngươi cho ta xem, coi như là đại sư con rối đứng đầu Long vực dùng cũng là lãng phí.
- Sao?
Đây là chuyện mà Âm Sương ngàn vạn lần không nghĩ tới, chẳng lẽ vị linh đan đại sư này cò là đại sư về con rối hay sao?
Qua mấy ngày, Âm Sương lại đi tới Chung Linh sơn.
Cả ngọn núi đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, thảm thực vật màu xanh lục đã biến mất quá nửa, bị dòng lũ bằng sắt thép thay thế.
Các loại con rối loại hình kiến trúc bận bịu không nghỉ, tiếng vang không ngừng vang lên.
Âm Sương xuất phát từ sự hiếu kỳ, muốn lén lút lên tìm tòi hư thực, kết quả nàng lại phát hiện ra cả ngọn núi đã bị trận pháp bao phủ.
Sau đó, Âm Sương lại đi tới tiền trang nhà mình, mời đại sư trận pháp đứng đầu tới đây.
Đại sư trận pháp cầm trận bàn đi vòng quanh Chung Linh sơn một vòng, sau đó như bị sét đánh, miệng không tự chủ được mở lớn ra.
- Lưu đại sư, sao thế?
Âm Sương như đã dự liệu được cái gì đó, thế nhưng lại không dám khẳng định.
- Tiểu thư, người vừa mới nói với ta, trận pháp này được bố trí từ mấy ngày trước thật sao?
Lưu đại sư hỏi.
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
- Đáng sợ, thật đáng sợ, có thể nói người bày trận là đại sư! Không! Hẳn là tông sư!
Lưu đại sư nói năng lộn xộn, kích động không thôi.
- Lưu đại sư?
Âm Sương tăng thêm ngữ khí hỏi.
- Tiểu thư à, coi như mang tất cả trận pháp đại sư của Long vực tới đây thì cũng không có cách nào phá giải được trận này! Nếu như dựa vào man lực, phải điều động đến Đại tôn giả thì mới được.
Lưu đại sư nói.
- Chuyện này...
Âm Sương ngây người như phỗng, nàng có thể xác định được trận pháp là do Xuất Vân đại sư tự mình bố trí.
Bởi vì khi bố trí, nàng cũng ở đây, nhìn đại sư cầm trận bàn ở trong tay, đi tới đi lui ở trong núi.
Thế nhưng nàng lại không nghĩ rằng, một môn trận pháp nghịch thiên lại được hoàn thành ở ngay dưới mắt của nàng.
- Linh đan, con rối, trận pháp, hắn còn có cái gì không biết nữa không?