Ngày kế, Ninh lão gia tử thông qua Đại quản gia tuyên bố một tin, nhưng không phải là vấn đề liên quan tới thứ mà Ninh Thiên Hùng quan tâm, mà là đổi họ.
Ninh phủ đổi thành Giang phủ.
Họ Ninh đổi thành họ Giang.
Thì ra tổ tiên của Ninh phủ hiện tại đã từng là người ngoại tộc họ Giang cống hiến cho Ninh thị, bởi vì có công, cho nên mới ban cho cái họ này, mà người Ninh phủ vẫn dùng tới nay.
Bây giờ Ninh thị cướp đoạt Thần mạch của tôn tử hắn, lại nhốt nhi tử của hắn ở bên dưới Hắc Long uyên.
Cho nên cái họ này, không cần cũng được!
Trong phủ không ai có ý kiến, việc họ Ninh làm đối với Đông viện là một cái bạt tai mạnh mẽ với bọn họ, cũng làm suy yếu lực lượng trong phủ.
Chỉ có điều, nếu như vậy, cái tên Ninh Thần hiện tại sẽ lại trở thành Giang Thần!
- Chẳng lẽ là ý trời hay sao?
Giang Thần có chút bất ngờ, chỉ có điều hắn cũng không quá để ý, hắn đang suy nghĩ phương pháp để làm khôi phục kinh mạch của mình.
Đối với hắn mà nói, chuyện này không khó, trái lại còn rất dễ dàng.
Chỉ cần một phần Dưỡng thần kinh là có thể làm được, Dưỡng thần kinh là công pháp huyền bí làm kinh mạch trở nên mạnh mẽ, rất thông thường ở trong Thiên vực. Chỉ cần là thế lực hơi lớn hơn một chút đều sẽ có công pháp tương tự.
Thế nhưng ở Thập vạn đại sơn lại không có, Ninh phủ, không, phải nói là Giang phủ cũng không có.
Vì lẽ đó khi người trong phủ biết tình huống kinh mạch trong cơ thể của Giang Thần thì đã cho rằng hắn không đứng dậy được nữa.
- Thực sự là buồn cười.
Giang Thần cảm thán một tiếng, tầm quan trọng của kinh mạch không cần nói cũng biết, vì vậy chuyện có thể làm cho kinh mạch vững như thành đồng vách sắt hay không vô cùng quan trọng.
Nhưng ở đây, mọi người chỉ có thể thông qua cảnh giới tăng trưởng, khi thân thể thăng hoa thuận tiện tăng cường kinh mạch mà thôi.
Ở Thiên vực, chuyện này đã sớm giống như binh mã còn chưa động thì lương thảo đã đi đầu.
Thông qua tu luyện công pháp huyền bí, ôn dưỡng kinh mạch trong cơ thể, làm cho nó từ từ trở nên mạnh mẽ, khi tu hành sẽ làm chơi ăn thật.
Dù cho lúc tu hành xuất hiện tình huống không may, như vậy kinh mạch cũng có thể chịu đựng được, không cần cẩn thận từng li từng tí một như người ở nơi này.
- Bắt đầu đi.
Trong đầu Giang Thần xuất hiện tất cả nội dung Dưỡng thần kinh, tất cả nội dung. Hắn dặn dò nha hoàn không nên quấy nhiễu mình, hắn ngồi ở trên giường hai mắt khép hờ.
Nương theo hít thở càng ngày càng đều đều, ở quanh thân Giang Thần xuất hiện một tầng vầng sáng.
Những thứ này là linh khí thiên địa, không ngừng cuồn cuộn tràn vào trong kinh mạch.
Có thể tưởng tượng ra được người của Giang phủ hoàn toàn không hiểu được phải làm như thế nào để lợi dụng những linh khí này tu bổ kinh mạch.
Kỳ thực rất đơn giản, trước khi linh khí chuyển đổi thành chân khí phân giải ra thành vô số điểm nhỏ, rơi ra ở kinh mạch các nơi trên toàn thân.
Kinh mạch sẽ tự động hấp thu những linh khí này.
Bộ thân thể này của Giang Thần, Thần mạch từ trong cơ thể bị dịch chuyển ra ngoài, kinh mạch của hắn gần như giống người bình thường, nhưng khi cấy ghép thời điểm bị liên lụy, cho nên kinh mạch bình thường đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Kinh mạch ở ngực trái và vị trí chếch bụng hầu như đã vỡ nát.
Kinh mạch ở gần đan điền khí hải yếu đuối không thể tả, hơi vận chuyển chân khí sẽ cảm thấy hết sức thống khổ, nếu làm xằng làm bậy, kinh mạch kết nối với khí hải sẽ đứt rời. Như vậy coi như không khác gì là phế nhân cả.
Linh khí chuyển đổi thành chân khí thì phải chứa ở trong đan điền khí hải, vì vậy kinh mạch ở nơi này là quan trọng nhất.
Giang Thần cẩn thận vận chuyển Dưỡng thần kinh từng li từng tí một, trọng điểm là khôi phục kinh mạch ở gần khí hải.
Ở trong quá trình này, cả người Giang Thần cảm thấy ấm áp, dường như đang ngâm mình ở trong nước ấm vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, nửa ngày đã qua đi, kinh mạch ở phụ cận đan điền đã khôi phục được không ít, không đến nỗi vận chuyển chân khí sẽ đau tới mức muốn lăn lộn.
Cảnh giới cũng từ nhị trọng thiên biến thành tam trọng thiên.
- Tăng cảnh giới lên nhanh như vậy sao?
Giang Thần có chút bất ngờ, chỉ có điều ngẫm lại cũng đúng. Dù sao bộ thân thể này đã từng là cửu trọng thiên, nguyên nhân cảnh giới giảm mạnh là do kinh mạch bị hao tổn, Thần mạch bị đoạt. Nhưng trước đó, hắn cũng không hề dùng Thần mạch để tu luyện a.
- Thiếu gia, cơm nước được rồi, mang vào trong hay là đặt ngoài?
Nha hoàn ở ngoài cửa nói.
- Không cần đưa vào đây.
Giang Thần đi tới chính điện Đông viện, nhìn thấy mẫu thân Cao Nguyệt đang ngồi ở bên bàn cơm, phía sau có một loạt hạ nhân cúi đầu đứng mà không nói.
Bầu không khí rất là nặng nề, tâm tình của Cao Nguyệt rất thấpnặng, tay cầm bát cơm như cứng lại.
- Mẫu thân, người sao vậy?
Giang Thần hiếu kỳ nói.
- Tây viện bắt đầu trắng trợn đào góc tường của Đông viện chúng ta, trước đây Đông viện nhân tài đông đúc, rất chói mắt, hàng năm thu vào gấp mấy lần ba viện khác cộng lại, nhưng mà hiện giờ...
Cao Nguyệt theo bản năng nói, thế nhưng rất nhanh nàng đã cảm thấy những chuyện này nói cho Giang Thần nghe cũng vô dụng.
Giang Thần nghĩ tới việc lúc trước đi tới Hắc Long thành, không phải chỉ có hắn và phụ thân, còn có rất nhiều tùy tùng và thủ hạ trung tâm của Đông viện.
- Không có một người nào của Huyết vân vệ trở về hay sao?
Giang Thần căng thẳng hỏi.
Tuyết nhi không nói gì, biểu hiện của nàng đã trả lời.
Vẻ mặt của Giang Thần trở nên âm trầm, Huyết vân vệ là tùy tùng mà phụ thân hắn thu nhận khi lang bạt ở bên ngoài, bọn họ tuyệt đối trung thành, mỗi người đều nhìn Giang Thần lớn lên.
Sau khi tán thành thân phận của mình, Giang Thần chỉ cảm thấy lửa giận đang thiêu đốt ở trong lồng ngực.
- Chỉ có một mình Phạm Đồ trở về, cũng là hắn mang con về, dọc trên đường đi gặp phải truy sát, đã bị trọng thương.
Giang Thanh Vũ bị giam ở Hắc Long uyên, thế nhưng những người đi theo hắn sẽ không may mắn như vậy, những người này trung tâm có một không hai, cho dù chủ nhân của mình đi vuốt râu hùm thì bọn hắn cũng không hề có một chút chần chờ nào mà đi theo.
Kết cục là bọn họ đều bị Ninh thị xử tử, thi thể treo ở trên tường thành Hắc Long thành.
- Phu nhân, không xong rồitốt, sợ là Phạm quản sự không được rồi.
Nha hoàn Tuyết nhi khóc lóc từ ngoài cửa chạy vào.
Cao Nguyệt vội vàng đứng lên, đi theo Tuyết nhi đi ra ngoài, Giang Thần cũng không chần chờ mà đuổi theo.
Rất nhanh ba người đã đi tới bên ngoài một căn phòng ở Đông viện, còn chưa tiến vào thì đã có thể nghe thấy bên trong xuất hiện tiếng ồn ào.
Khi tới cửa, mùi máu tanh gaây mũi và mùi thuốc phả vào mặt.
Cao Nguyệt đẩy cửa đi vào, Giang Thần ở phía sau lập tức nhìn thấy mấy y sư đang bận rộn ở trước giường.
Trên giường có một tráng hán đang nằm đó, chỉ là bị đau đớn hành hạ làm cho biến dạng.
- Phu nhân, Phạm quản sự bị thương quá nặng, chúng ta không thể ra sức a.
Một vị y sư lớn tuổi bước lên đón, vẻ mặt tràn ngập xấu hổ và lúng túng.
- Thiếu chủ, chủ mẫu.
Hán tử trên giường nghe được tiếng này, hắn cố gắng muốn chống thân thể để đứng lên.
- Phạm Đồ, ngươi đừng dậy.
Cao Nguyệt khổ sở tiến lên, có chút không đành lòng nói:
- Là chúng ta đã làm hại ngươi như vậy...
- Chủ mẫu, người ngàn vạn lần không nên nói như vậy, năm đó nếu không phải có chủ nhân cứu mấy huynh đệ chúng ta ra thì chúng ta đã sớm chết ở trên tay đám hỗn đản Hỏa Vân bang rồi. Chỉ có điều... Huynh đệ của ta đều chết hết rồi.
Phạm Đồ thương cảm, dường như đã quên đi đau đớn.
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Sau khi Giang Thần vào trong phòng vẫn ở một bên giường quan sát, nhìn thấy mấy y sư đang thu dọn đồ đạc, hắn lại phát hiện ra dấu vết xử lý thương thế của bọn họ ở trên người Phạm Đồ, đột nhiên hắn giận dữ.
- Làm như các ngươi mà cũng gọi là y sư hay sao?
Hắn nổi giận làm khiến cho tất cả mọi người không rõ đầu đuôi ra sao.
Các y sư đều sửng sốt, không biết nên nói gì.
- Thần thiếu gia, chúng ta đã cố gắng rồi.
Một y sư lớn tuổi đi tới trước mặt hắn, khom người nói một câu, hắn cho rằng Giang Thần đang bắt bọn họ để hả giận.
- Mang cho ta một bộ châm bạc.
Giang Thần tức giận nói.
Các y sư nhìn nhau, không hiểu hắn định làm gì.
- Thần nhi, con đang làm gì vậy?
Cao Nguyệt không tin Giang Thần có năng lực chữa khỏi cho Phạm Đồ.
- Mẫu thân, Phạm thúc có nguy hiểm đến tính mạng, việc này không nên chậm trễ, sau đó hài nhi sẽ giải thích.
Giang Thần trực tiếp tìm được châm bạc ở trong rương gỗ của các y sư, lại vọt tới bên giường, mà còn Cao Nguyệt nửa tin nửa ngờ lùi qua một bên.
Phạm Đồ là một hán tử mạnh mẽ, coi sinh tử rất nhạt, không có tính tới việc Giang Thần có thể cứu mình hay không, hắn nhếch miệng cười nói:
- Thiếu chủ, cho tới bây giờ ta không biết thiếu chủ còn biết y thuật đó.a.
- Yên tâm đi, người ta muốn cứu, Diêm Vương đến đây đòi cũng vô dụng.
Giang Thần nói.
Câu nói này là câu mà kể là bệnh nhân nào trong Thiên vực bất cũng đều tha thiết ước mơ muốn nghe.