Thần Võ Chiến Vương

Chương 267: Mở ra kỳ mạch




Một đao đánh bại Y Tình?

Đám người Phi Nguyệt công chúa, đám người kia kịp phản ứng lại, mà đám người Thánh thành chờ chế giễu lại đang tập thể há hốc mồm.

Chợt, vô số đôi mắt cùng nhìn về phía một phương hướng, rơi vào trên người một trung niên.

Không bởi vì nguyên nhân gì khác mà bởi vì người này là gia chủ Mạc gia, chủ sự của Thánh thành nhật báo.

Thông thiên cảnh không đáng một văn là danh hiệu mà nhật báo ban cho Giang Thần, cũng là nguyên nhân mà người của Thánh thành cười nhạo Giang Thần.

Hiện tại, tất cả mọi người đều bị nhật báo lừa dối cho nên rất là mất mặt, đặc biệt là những người lúc trước đã từng trào phúng Giang Thần.

Gia chủ Mạc gia mím môi, vẻ mặt cũng rất phức tạp.

- Trời ạ! Chẳng lẽ là hắn nói thật hay sao?

Trên ghế ngồi, Y Nguyệt Xuyên của Tây viện biến sắc, miệng thất thanh kêu to một tiếng.

Cao tầng Thánh Viện đều biết chuyện của Giang Thần, cũng biết lời mà ngày đó hắn đã nói.

Đương nhiên, bọn họ không tin, nhưng dù cho có một phần vạn độ khả thi thì bọn họ cũng phải đi kiểm chứng, cho nên mới có chuyện hôm nay Phong Kỷ đội tới mang Giang Thần đến đây tham dự tỷ thí.

- Ha ha ha ha!

Thạch Cảm Đương cười to, tảng đá nặng trong lòng người Đông viện rốt cục cũng đã rớt xuống.

- Đánh bại Y Tình, không có nghĩa là hắn có thể khai phá kỳ mạch ở Thông thiên cảnh.

Viện trưởng Nam viện không muốn tin tưởng cho nên mới nói ra một câu phản đối.

- Khi Y Tình đột phá Thông thiên cảnh chỉ khai phá đến một nửa cái kỳ mạch thứ ba, so với Giang Thần còn trở thành Thông thiên cảnh lâu hơn nhiều, nếu như không phải, ngươi giải thích như thế nào về chuyện vừa nãy?

Y Nguyệt Xuyên bất mãn nói.

Y Tình là đệ tử Tây viện của nàng, kết quả bị thua cũng không phải là chuyện mà nàng muốn thấy, thế nhưng lời này của viện trưởng Nam viện đã hạ thấp đi thực lực của Y Tình.

Nếu Giang Thần ngay cả kỳ mạch cũng không khai phá mà lại dùng một đao đánh bại Y Tình, há không phải nói thực lực của người sau không đủ tư cách để đứng trên đài hay sao?

- Đều là Thông thiên cảnh giai đoạn sơ cấp, trước khi không bước ra được thì dù chênh lệch có to lớn hơn nữa thì cũng không quá lớn, còn nữa, đừng quên Giang Thần có Thần mạch.

Viện trưởng Nam viện phản bác.

Thạch Cảm Đương nghe không lọt tai cho nên nói:

- Coi như là như vậy thì cũng nói dù cho Giang Thần không khai phá kỳ mạch thì cũng có thể dựa vào Thần mạch để bù đắp thiếu sót.

- Kỳ mạch và Thần mạch hỗ trợ lẫn nhau chẳng phải sẽ càng nghịch thiên hơn hay sao?

- Nhưng cũng không có thể phủ nhận Giang Thần đáng giá để bồi dưỡng.

Thạch Cảm Đương nói.

- Hai người các ngươi, yên tĩnh.

Lão viện trưởng giơ tay lên, lập tức làm cho tiếng cãi vã ngừng lại, sau đó chỉ nghe thấy hắn nói:

- Thần mạch của Giang Thần vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hiện tại chỉ có hiệu quả tu hành, mà một đao vừa nãy lại không có quan hệ với Thần mạch.

- Như vậy chẳng phải là nói?

Y Nguyệt Xuyên không cần nói rõ lời nói vừa rồi, mỗi người đều hiểu ý tứ của nàng.

- Cần phải nhìn thêm đã, chúng ta vừa ý kỳ mạch, nhưng đừng quên phải phân thắng thua, còn có các phương diện khác nữa. Mới chỉ là một đao, không nhận biết ra được quá nhiều chuyện.

Lão viện trưởng nói.

Sau đó, người của bốn viện lần nữa đưa mắt tụ tập lên trên bình đài.

- Ngươi!

Cầm trong tay đoạn kiếm, khuôn mặt cười của Y Tình vặn vẹo, một đao bị thua đã triệt để phá vỡ niềm tin của nàng.

Nàng không phục, lúc ánh mắt nhìn về phía dưới đài thì lập tức có đệ tử Tây viện ném tới một cái linh đao cho nàng dùng.

- Không nên lãng phí thời gian, Y Tình, không nghĩ tới thực lực của ngươi lại yếu như vậy.

Ngay khi nàng muốn động thủ, Tô Lệ mở miệng trào phúng, không cho nàng cơ hội nào nữa.

Y Tình không phục, nhưng lại không có gì để nói.

- Để ta lên đi?

Tô Lệ không để ý tới nàng mà nhìn về phía Cao Thiên Ca.

Cao Thiên Ca cau mày, liếc mắt nhìn Phương Di bên trong Cao gia.

- Như vậy ta không khách khí nữa.

Tô Lệ đạp bước lên phía trước, cầm trường mâu trong tay, cũng không bởi vì Giang Thần dùng một đao đánh bại Y Tình mà sự tự tin của hắn bị dao động.

- Y Tình khai phá đến cái kỳ mạch thứ ba thì mới đột phá, mà ta khai phá đến cái thứ tư, khác nhau những một cái, điểm khác nhau thứ hai là võ học của ta mạnh hơn.

Hắn ngạo nghễ nói.

- Còn có điểm khác biệt thứ ba nữa không?

Giang Thần nói.

- Ồ?

Tô Lệ biết hắn sẽ không có lời gì tốt cho nên cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

- Ngươi phí lời hơi nhiều rồi đó.

Tô Lệ đã có chuẩn bị tâm lý cho nên trên mặt cũng không hiện lên vẻ giận dữ, chỉ là ánh mắt của hắn lại càng thêm lạnh lẽo mà thôi.

Tô Lệ tự tin như vậy không phải là không có đạo lý.

Khi mọi người đều là Thần du cảnh, Y Tình đã không phải là đối thủ của hắn, sau đó Y Tình đạt đến Thông thiên cảnh trước hắn cũng là bởi vì không kìm nén được lực lượng mà đột phá.

Hắn xem thường Y Tình, đương nhiên cũng sẽ xem thường Giang Thần.

- Thiên Ki vạn biến!

Trường mâu bắt đầu múa, đấu đá lung tung, không chút lưu tình, hoàn toàn không có ý định giữ lại thực lực.

- Vô hình nhất đao!

Giang Thần rút đao ra khỏi vỏ, lại là một đường đao khó có thể cân nhắc được, hai người giao chiến với nhau, tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên.

Hai, ba giây sau, Giang Thần đã vọt tới một đầu khác.

- Ồ?

Nhìn Giang Thần thu đao vào trong vỏ, hai hàng lông mày đen của Tô Lệ nhướng lên, đắc ý nói:

- Đao pháp của ngươi là kết hợp từ thuật rút đao, từ lúc rút đao đến thu đao là một chiêu, một đao của ngươi không phá được chiêu thức của ta, trái lại còn kéo dài khoảng cách, đúng là tự mình biết mình!

Giang Thần không thể không thừa nhận đối phương nói không sai, thực lực của đối phương cũng không giống như là Y Tình.

- Nắm giữ Kim chi tiểu đạo, mâu pháp tinh xảo, nhưng mà con đường côn pháp, đạt đến côn ý hoàn chỉnh, có thể luyện binh khí dài đến mức này quả thật không tệ.

Giang Thần không cam lòng yếu thế, cũng nói ra tin tức của đối phương.

- Đó là đương nhiên, mà ta vẫn chưa hoàn toàn dùng tới hiệu quả của kỳ mạch, thế nhưng chẳng lẽ lúc này ngươi đã không xong rồi sao?

Nói tới chỗ này, trường mâu của Tô Lệ ép xuống một chút, không cho Giang Thần cơ hội mở miệng chịu thua.

Sống lưng của Giang Thần thẳng tắp, không duy trì tư thế rút đao bất cứ lúc nào nữa mà tay trái lấy ra Xích tiêu kiếm, hắn nói:

- Như vậy thì ta sẽ không chơi với ngươi nữa.

Đệ tử Thánh Viện bất chợt nhớ tới tay trái của Giang Thần dùng kiếm, chỉ là người của Thánh thành biết được tin tức này rất ít, vì vậy tiếng kinh hô không ngừng vang lên.

- Suýt chút nữa đã quên.

Tô Lệ ngẩn ra, hắn cũng đã từng nghe nói tới điểm ấy, chỉ là trước đó hắn vẫn không để Giang Thần vào trong mắt cho nên cũng không để ý.

- Như vậy ta sẽ để ngươi xem một chút, xem ta khai phá đến cái kỳ mạch thứ tư có chỗ nào không giống với ngươi!

Vừa dứt lời, hắn vận chuyển ba cái kỳ mạch, hắn đột phá khi đang khai phá cái kỳ mạch thứ tư, vì vậy không dùng được cái thứ tư.

Có điều, coi như là ba cái thì cũng không thể khinh thường được.

Trong cơ thể hắn như có ba con hung thú đang gầm thét, lực lượng kinh khủng từ bên trong mỗi một lỗ chân lông tản mát ra ngoài, hình thành một luồng gió mạnh, làm cho mái tóc đen của hắn tung bay.

Khi lần nữa giơ trường mâu lên thì bắp thịt trên cánh tay ẩn chứa lực lượng bàng bạc, trường mâu trong tay hắn cũng phát sáng.

Trước đó đã nói, Thông thiên cảnh là lực lượng toàn thân, mỗi một cái kỳ mạch đều sẽ khiến cho lực lượng của bản thân tăng lên.

Thông thiên cảnh khai phá tám cái kỳ mạch so với người không khai phá kỳ mạch cũng giống như là ba đầu sáu tay đối mặt người phàm vậy.

Tô Lệ còn chưa đạt đến trình độ ba đầu sáu tay, nhưng cũng không kém chút nào.

- Phi long tại thiên!

Tô Lệ bỗng dưng bay lên, chẳng khác nào một con Giao Long, sau khi đạt đến độ cao nhất định, hắn cầm trường mâu trong tay lao xuống, mũi mâu có khí mang màu đỏ đậm phân tán ra, biến ảo thành một đầu thần long vờn quanh ở quanh người hắn.

- Kỳ mạch, nói giống như là chỉ có mình ngươi mới biết khai phá vậy.

Đối mặt với một chiêu đáng sợ như thế mà Giang Thần vẫn mặt không đổi sắc, giống như Tô Lệ vừa nãy vậy, mở ra kỳ mạch, lực lượng điên cuồng tăng lên.

- Cái gì?

Lần này, cao tầng Thánh Viện đã đứng ngồi không yên.

- Thật sự không ngờ lại là thật!

Thạch Cảm Đương đứng ở bên của Giang Thần, thế nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh này hắn vẫn khó có thể tin được, trong lòng vừa mừng vừa sợ.