- Câm miệng!
Phạm Đồ cũng không khách khí, quát lớn:
- Ngươi nếu như còn dám nói năng lỗ mãng, ta sẽ ném ra ngoài!
Tô Quần liếc mắt nhìn hắn một cái, mắng:
- Đạo đãi khách của Giang phủ như vậy sao? Một hạ nhân đã dám lớn tiếng ồn ào như vậy? Ta cũng muốn nghe lão gia tử sẽ nói thế nào một chút.
- Đối xử với khách mời, tự nhiên Giang phủ sẽ có phương pháp đối xử với khách mời. Thế nhưng, đối xử với người cố tình gây sự thì chúng ta cũng có biện pháp.
Cao Nguyệt từ tốn nói.
Lời này khiến cho Tô Quần không bộc phát được, chỉ có điều hắn cũng là người có miệng lưỡi sắc bén, nếu không cũng không được phái đi làm người hối hôn.
Hắn chỉ vào Kim Khiết, nói:
- Nữ oa này đang cố tình gây sự ra, sao không thấy người của các ngươi bắt nàng ta đi? Giang Thần sắp thảm bại rồi!
- Vậy cũng chưa chắc.
Phạm Đồ không chút suy nghĩ trả lời.
- Ồ?
Tô Quần nở nụ cười không tin tưởng, hắn muốn đợi tới lúc Giang Thần bị thua, để xem người này còn mạnh miệng được nữa không.
Trên võ đài, kiếm thế của Kim Khiết còn sắc bén hơn hồi nãy, có thể thấy được sự thù hận của nàng đối với Giang Thần sâu bao nhiêu.
- Được rồi, không đùa với ngươi nữa.
Chỉ có điều, ngay khi Kim Khiết ở cho rằng mình sẽ thắng lợi thì Giang Thần đã lùi lại phía sau, đổi trường kiếm trong tay sang tay trái.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, ngay khi tay trái của Giang Thần cầm kiếm, trong nháy mắt đó kiếm khí bàng bạc càn quét mỗi một góc của võ đài.
- Ngươi thuận tay trái?
Kim Khiết sửng sốt, nàng cảm giác mình phải chịu vũ nhục rất lớn, hoá ra mình đắc ý nửa ngày, người ta còn chưa thật tình giao thủ với nàng.
- Thì ra là như vậy, ta nói tại sao người rút ra Vấn thiên kiếm lại kém như vậy.
Mộ Dung Phong và Lý Liệt thở phào một hơi, biểu hiện vừa nãy của Giang Thần khiến cho bọn họ cho rằng Vấn thiên kiếm đã xảy ra vấn đề gì đó.
- Đã như vậy, là ngươi tự tìm!
Kim Khiết không muốn chơi tiếp, nàng muốn phân ra thắng bại.
- Tử quang vạn đạo!
Một thức kiếm chiêu, sắc bén khó chặn, tinh diệu tuyệt luân được đánh ra.
Kiếm khí và ánh kiếm hóa thành trường kiếm hư hư thật thật, nương theo động tác của Kim Khiết mà phát động thế công kích. Thân thể Giang Thần như đang ở trong bão táp, tràn ngập nguy cơ, không có chỗ nào có thể trốn.
- Rác rưởi!
Ai biết Giang Thần lại hét lớn một tiếng, đâm ra một kiếm chiêu, tất cả kiếm thế đều biến mất, ánh sáng màu tím biến mất không còn tăm hơi.
- Làm sao lại vậy? Làm sao ngươi biết kẽ hở trong kiếm chiêu này của ta?
Kim Khiết giật nảy cả mình, sắc mặt tái nhợt tới mức không có một chút máu nào.
- Bởi vì nó quá rõ ràng.
- Đáng chết!
Kim Khiết không tin, cho nên lại xuất kiếm.
Giang Thần thản nhiên nghênh đón, trình độ kiếm pháp hoa lệ không bằng Kim Khiết, nhưng kiếm của hắn vừa nhanh vừa chuẩn, trong nháy mắt đã thay đổi, từ đơn giản hóa thành phức tạp, lại từ phức tạp hóa đơn giản.
Cũng không lâu sau, Kim Khiết đã xuất hiện dấu hiệu thất bại.
Giang Thần không có nóng lòng đánh bại nàng, kiếm đưa đến trước người đối phương, không ngừng đánh vào gò má của nàng.
- Cái này là giáo huấn cho ngươi cái gì gọi là lễ nghi.
- Cái này là giáo huấn ngươi cái gì gọi là tôn trọng.
- Lần này là thay cho Giang Lộ!
Giang Thần không giống như Giang Phong, kiêng kỵ nữ nhân này. Cho nên hắn ra tay không chút lưu tình, hai lần đã đánh cho gò má của nàng sưng lên.
Ngay khi vẻ mặt Kim Khiết có chút hung tợn thì kiếm của Giang Thần đột nhiên vạch về mặt nàng, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng sẽ đâm trúng thì mũi kiếm đột nhiên dừng lại.
Cách cái cổ trắng ngần của nàng chỉ còn một chút, làm cho Kim Khiết sợ đến mức không dám tiến lên nửa bước nữa.
- Ngươi lại thất bại, lần này ngươi định nói cái gì nữa?
Giang Thần khẽ cười nói.
- Ngươi! Ngươi! Ngươi!
Kim Khiết không nói ra được lời nào, khuôn mặt cực kỳ khó coi, nhảy xuống lôi đài nghênh ngang rời đi. Ngay cả bắt chuyện cũng không, chỉ có điều cũng không ai đi ngăn cản nàng.
Giang Phong muốn tới khuyên, nhưng mà cảm nhận được sự phẫn nộ của đệ tử Giang phủ cho nên không dám manh động.
- Giang Thần, để ta tới tiếp ngươi!
Giang Phong nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy lên võ đài, cảnh giới của hắn là sơ kỳ đỉnh cao, so với Kim Khiết còn cao hơn.
Người ủng hộ Giang Thần không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho hắn.
- Ngươi thân là đệ tử Giang phủ, sao lại có biểu hiện như tên phản đồ vậy?
Giang Thần hỏi.
- Ngươi có biết phụ mẫu của nàng là ai không? Ngươi làm như vậy là hại ta!
Giang Phong cả giận nói.
- Đường đường là nam nhi bảy thước, lại muốn leo lên thông qua người nữ nhân, thật là buồn cười a.
Từ tận đáy lòng, Giang Thần rất khinh bỉ người này.
- Được! Ngày hôm nay ta sẽ tính toán cả một quyền ngươi đánh đệ đệ ta!
Giang Phong giống như Giang Lộ, đều dùng loan đao, đao và kiếm không giống nhau, đi theo con đường hùng hồn bá đạo, ở dưới tình huống chiếm ưu thế cảnh giới hầu như vô địch.
Vì lẽ đó Giang Phong không có tốn tâm tư mà nghênh ngang bổ một đao xuống.
Chỉ có điều, Giang Thần lại nâng kiếm đón đỡ, mà không phải là né tránh.
- Dù cho cảnh giới tương đồng, đối mặt với một đao này cũng nên tránh đi.
Mộ Dung Phong nhỏ giọng nói.
Không ngoài dự liệu, kiếm của Giang Thần bị đánh bay ra ngoài, người ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhưng mà, đám người có ánh mắt sắc bén chú ý tới trên lưỡi kiếm của Giang Thần xuất hiện ánh kiếm đang không ngừng ngưng tụ và cuồn cuộn.
Bộp một tiếng!
Loan đao chém tới phía trên, trường kiếm vẫn không nhúc nhích, chỉ là Giang Phong lại bị chấn bay ra ngoài.
- Sao có thể có chuyện đó?
Không có ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có bản thân Giang Thần là rõ ràng, chân khí hóa thành chân nguyên, vẫn có thể thi triển Loa toàn thức như cũ.
Lần này Giang Thần không so đấu kiếm pháp tinh diệu với đối phương, mà là lấy kiếm đề lực, vận chuyển lực lượng của bản thân để cứng đối cứng.
Hắn muốn triệt để đánh bại tên lớn lối này, đồng thời dùng ưu thế của Giang Phong, như vậy mới có thể tạo ra một màn kinh diễm cho mọi người xem.
- Ngươi không phải là sơ kỳ nhập môn hay sao?
Giang Phong ngàn vạn lần không nghĩ tới biểu hiện của mình lại còn không bằng Kim Khiết. Hắn không thể nào chấp nhận được việc này là thật, cho nên càng ngày càng ra sức, càng thêm điên cuồng.
Đao kiếm như hai người điên, uống rượu say va chạm với nhau.
Phanh!
Cuối cùng, loan đao của Giang Phong hóa thành mảnh vỡ, người lùi tới bên cạnh lôi đài, cái miệng lớn thở hổn hển.
- Kiếm pháp của ngươi còn không bằng Kim Khiết, chẳng trách nàng dám khiêu chiến ngươi a.
Giang Thần cười trêu nói.
- Đáng ghét!
Giang Phong không cam lòng, muốn đánh tiếp.
Giang Thần lắc lắc đầu, cười lạnh nói:
- Đi xuống đi, nếu đánh tiếp nữa, có thể ngươi sẽ thua càng khó coi hơn so với Kim Khiết.
Giang Phong nhớ tới dáng vẻ bị đánh thành đầu heo của Kim Khiết, trong lòng rùng mình, hắn nhanh chóng nhảy xuống lôi đài.
Giang Thần liên tiếp thắng hai trận, hơn nữa lại thêm biểu hiện ở Ly hồn cung và Vấn thiên kiếm, người Đông viện cực kỳ hưng phấn.
- Tô gia chủ, tiểu thư nhà các ngươi có thể làm được như vậy không?
Bên kia Phạm Đồ cười lạnh nói.
Vẻ mặt Tô Quần không hề có cảm xúc, trong lòng tức giận mắng Kim Khiết và Giang Phong vô dụng.
Bề ngoài, hắn không phản đối mà nở một nụ cười, nói:
- Nào có đạo lý nam nhân so với nữ nhân, ta vẫn luôn nói, Tô Thiến có lựa chọn tốt hơn a.
- Ngươi xem.
Tô Quần chỉ chỉ lên trên đài, nở nụ cười thần bí.
Cao Nguyệt và Phạm Đồ nhìn sang, chỉ thấy rốt cục Mạnh Phi cũng đã không kiềm chế nổi mà lên đài.
- Cũng chỉ là sơ kỳ đỉnh cao a.
- Các ngươi không biết rồi, Mạnh Phi là thiên tài đã nắm giữ kiếm điểm.
- Cái gì?
Mạnh Phi trên võ đài rút kiếm ra khỏi vỏ, tiếng kiếm reo vang thật lâu không tiêu tan, cực kỳ to rõ, làm cho tất cả mọi người đều há hốc mồm.
- Ở trong độ tuổi này mà có thể nắm giữ kiếm điểm, Mạnh Phi này thật sự có tài.
Lý Liệt nói.
Thân là đệ tử Vấn Kiếm môn, đương nhiên bọn họ biết rõ ràng kiếm điểm là cái gì. Bọn họ cũng nắm giữ kiếm điểm, chỉ là tuổi tác so với Mạnh Phi còn lớn hơn nhiều.
- Giang Thần, ngươi có thể lựa chọn không chiến, cảnh giới của ngươi so với hắn thấp hơn. Hơn nữa đã thắng liên tiếp hai trận, như vậy là được rồi.
Giang Lộ nói.
- Ngươi muốn không đánh mà chạy sao?
Mạnh Phi đùa cợt nói:
- Cũng được, chỉ có điều ngươi phải đồng ý một chuyện, ký tên lên giấy từ hôn.