Khúc nhạc đệm đột nhiên xuất hiện khiến cho toàn trường điên cuồng, không ít người đố kỵ đến mức đỏ cả mắt.
Mạnh Phi vốn dự định tranh tài cùng Giang Thần thì lại trở lại bàn của mình, hắn cũng không có hứng thú với Vấn Kiếm môn a.
Kim Khiết ở bên cạnh Giang Thần không biết nên nói cái gì, hận không thể tìm một khe nứt để chui xuống.
- Để cho ta suy nghĩ một chút, chuyện này quá đột nhiên.
Giang Thần nghĩ ngợi, đáp lại một câu rất đơn giản.
- Không thành vấn đề.
Mộ Dung Phong vì phản ứng này của hắn mà đánh giá đối với hắn lại cao thêm mấy phần.
- Hiện tại, ngươi còn muốn so gì với ta nữa?
Giang Thần nhìn về phía Kim Khiết đã không thể lên tiếng được nữa.
- Ngươi đừng có đắc ý!
- Sao vậy? Chẳng lẽ công cụ kiểm tra của Vấn Kiếm môn ngươi cũng cho rằng có vấn đề sao?
Giang Thần cười nói.
Một câu hỏi khiến cho Kim Khiết không có gì để nói, nàng không dám nói lời gì quá đáng với đệ tử Vấn Kiếm môn.
Sau đó, chính là tỷ thí phân đoạn mà tất cả mọi người trên đại lục thích xem xét.
Ly hồn cung kiểm tra thiên phú, tỷ thí thì lại có thể nhìn ra sự trưởng thành qua mỗi một năm của một đệ tử.
Mạnh Phi không thể chờ đợi được nữa mà đứng ra, nhìn về phía các đệ tử Giang phủ rồi nói:
- Ta cùng tuổi với chư vị, ta có thể tham dự không?
- Tết đến quan trọng là náo nhiệt, đương nhiên không có vấn đề.
Kim Khiết đang rầu rĩ khôn vui đột nhiên sáng mắt lên, lập tức đứng ra, nói:
- Ta cũng tới tham gia.
Nàng trước sau đều vô lễ như một, không quan tâm tới bất kỳ người nào, có đồng ý hay không thì người đã đứng ở trong đám đệ tử Giang phủ.
Không ít người đã quen với hành động này của nàng, cho nên cũng không nói gì.
Chỉ có điều, làm cho Kim Khiết thất vọng chính là, tỷ thí giữa các đệ tử Giang phủ chỉ kiểm tra độ trưởng thành, không nhất định phải phân ra cao thấp, vì lẽ đó quy củ rất đơn giản.
Võ đài chỉ có một, người thắng cần thủ lôi đài ba vòng, thành công thì sẽ được thưởng.
Điều này làm cho nguyện vọng muốn khiêu chiến Giang Thần của Kim Khiết thất bại, mà những người khác lúc này đã không thể chờ đợi được nữa.
Người đi lên đầu tiên chính là Giang Kiến, trước sau vẫn thích lộ liễu như một.
Sau khi đánh bại một đối thủ cùng tuổi, hắn càng không nhịn được kêu to.
Giang Lộ nhìn hắn không hợp mắt, nhảy lên võ đài, Tụ nguyên cảnh đối chiến với Ngưng khí cảnh.
- Ngươi đang bắt nạt người khác đó!
Giang Kiến hét lớn.
- Vừa nãy không phải ngươi trào phúng thời gian ta đột phá Tụ nguyên cảnh lâu hay sa? Huống chi ta đánh bại ngươi, ca ca ngươi cũng sẽ xuất thủ, hắn là sơ kỳ đỉnh cao, còn không phải đang bắt nạt ta hay sao?
Giang Lộ cười lạnh nói.
- Vậy ta không so nữa, chịu thua!
Giang Kiến tức giận nói.
Ngưng khí cảnh khiêu chiến Tụ nguyên cảnh, chuyện này không thể nghi ngờ là muốn chết.
- Để ta tới.
Kim Khiết nghĩ quan hệ giữa Giang Thần và Giang Lộ không tệ, cho nên muốn giáo huấn nữ nhân này một chút.
- Ồ?
Giang Lộ cũng nhìn nàng không hợp mắt.
Chỉ có điều Kim Khiết là Tụ nguyên cảnh sơ kỳ viên mãn, cảnh giới so với nàng còn cao hơn.
Giang Lộ không định chịu thua, bởi vì nàng có sức đánh một trận.
- Để cho ta dạy dỗ đám nhà quê như các ngươi cái gì mới gọi là thiên tài!
Kim Khiết cực kỳ bất mãn đối với kết quả của hai lần kiểm tra thiên phú, lửa giận trong lòng đang bị trong lòng.
Nàng rút kiếm của mình ra, là một thanh bảo kiếm, lưỡi kiếm được đúc từ tinh thiết tốt nhất, trải qua vô số công đoạn để lại hoa văn, vô cùng có mị lực, trên chuôi kiếm có khảm nạm một viên hồng bảo thạch.
- Tử Trúc phi tiên!
Ánh kiếm của nàng màu tím, hơn nữa còn sinh trưởng từng đoạn từng đoạn, đúng như gậy trúc vậy, theo động tác trong tay mà quấn về phía Giang Lộ.
Cũng giống như lần trước nhìn Lý Hoành và Phạm Đồ chiến đấu, Giang Thần lập tức nhìn ra Giang Lộ sẽ thất bại.
Chỉ có điều đây là võ đài luận võ, hắn không thể đi tới trước rồi nói cái gì cả.
Biểu hiện của Giang Lộ rất xuất sắc, không hoang mang, trong tay cầm một thanh loan đao, đao kình hùng hồn, hung mãnh chém ra.
- Ấu trĩ.
Nhìn thấy Giang Lộ xuất đao, trong lòng Kim Khiết vui vẻ. Bởi vì nàng biết kiếm pháp của mình vừa vặn khắc chế loại đao pháp mãnh liệt này.
Bảo kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, kiếm khí màu tím phóng lên trời.
- Đáng chết.
Giang Thần thấy rõ ý đồ của Kim Khiết này, nàng ta muốn trêu đùa Giang Lộ, làm cho nàng mệt chết.
Quả nhiên, từng đao từng đao của Giang Lộ dường như chém vào trên cục bông, căn bản không tới gần được Kim Khiết.
- Ngốc chết rồi, ngốc chết rồi.
Ngoài miệng Kim Khiết còn đang lớn tiếng trào phúng, khi Giang Lộ kiệt lực, bảo kiếm không hề có dấu hiệu báo trước đánh vào trên mặt của Giang Lộ, như một cái bạt tai.
Lần này, hầu như đã khiến cho tất cả mọi người giận dữ, đặc biệt là đệ tử của Giang phủ.
Rõ ràng kiếm pháp của Kim Khiết này cao minh như vậy, nhưng còn cố ý muốn chỉnh người.
Ngay cả các trưởng bối cũng rất tức giận, nhưng lại không tiện ra mặt giáo huấn Kim Khiết, dù sao đều là người trẻ tuổi, nếu như ra tay trừng phạt Kim Khiết, chuyện này truyền đi sẽ làm cho người ta chê cười.
Nhưng mà, nếu như không có người nào có thể ép được Kim Khiết, như vậy mặt mũi của đệ tử Giang phủ sẽ mất hết.
- Đáng chết!
Giang Lộ là người tức giận nhất, hận không thể xé rách nữ nhân này.
- Ngươi đến đây.
Kim Khiết kêu gào nói.
Giang Thần ở phía dưới lôi đài vội nói:
- Giang Lộ tỷ, đao pháp của tỷ bị kiếm pháp của nàng ta khắc chế, cảnh giới lại không bằng, không đủ để chiến thắng.
- Được.
Giang Lộ cắn răng, chủ động chịu thua nhảy xuống lôi đài.
- Thực sự là rác rưởi a.
Kim Khiết khinh thường mắng.
Lần này, ngay cả Giang Phong mang người đến cũng không nhịn được nói:
- Kim Khiết, ngươi như vậy không tốt lắm đâu...
- Tỷ thí luận bàn, cường giả không có nghĩa vụ phải chăm sóc người yếu. Nếu như ngươi không phục thì cũng có thể tới tỷ thí một chút với ta nha.
Cảnh giới của Giang Phong là sơ kỳ đỉnh cao, chỉ có điều hắn không muốn đắc tội với đối phương.
- Ta đến!
Nhưng mà Giang Thần đã nhảy lên võ đài.
Mọi người cả kinh, Kim Khiết đã biểu hiện ra thực lực như vậy. Rõ ràng chỉ có tuổi tác như Giang Phong thì mới có thể chiến thắng được, bởi vì hắn đại diện cho cảnh giới đạt đến sơ kỳ đỉnh cao.
Giang Thần mới mười sáu tuổi, vừa mới trở thành Tụ nguyên cảnh không được bao lâu. Không lớn bằng Giang Lộ thì làm sao có thể là đối thủ của Kim Khiết được chứ?
Ngay cả Mộ Dung Phong và Lý Liệt cũng có vẻ không hiểu.
- Ha ha ha, vốn ta còn đang tiếc nuối, dùng phương thức này chỉ cần ngươi không lên đài thì ta không thể đối phó được ngươi. Chỉ có điều, nếu như ngươi chủ động muốn chết thì tốt quá.
Nhìn thấy Giang Thần lên đài, Kim Khiết cực kỳ hưng phấn.
- Thiên phú tốt thì có ích lợi gì chứ? Nếu như không trưởng thành được thì vẫn là một phế vật như cũ. Nếu thiếu tài nguyên và kỳ ngộ, chung quy ngươi vẫn không bằng ta.
Kim Khiết lại nói.
- Ngươi đã bị đánh hai lần, không sợ bị đánh thêm lần nữa sao? Lần này nếu như ngươi lại thua, ngươi định nói gì nữa?
Kim giận dữ cười, nói:
- Hai lần trước là bất ngờ, hiện giờ ta sẽ dạy cho ngươi cái gì là chênh lệch.
- Tử Vân trùng thiên!
Sau khi Kim Khiết xuất kiếm, quả nhiên mọi người thấy kết quả hoàn toàn tương tự như vừa nãy.
Dựa vào kiếm pháp cao siêu, Kim Khiết cơ hồ đùa bỡn Giang Thần ở trong lòng bàn tay của mình.
Kiếm của Giang Thần bị khắc chế khắp nơi, kiếm thuật biểu hiện ra cũng không quá cao minh.
- Bằng vào trình độ như ngươi mà còn muốn đánh bại ta, ngươi không cảm thấy ngây thơ sao?
Kim Khiết đùa cợt nói.
Dưới đài, trong lòng Phạm Đồ không khỏi sinh lòng nghi hoặc, nói:
- Tại sao thiếu chủ lại muốn dùng kiếm ở tay phải chứ?
Hắn chú ý tới sắc mặt lo lắng của chủ mẫu cho nên muốn tiến lên nói rõ mọi việc. Chỉ là không nghĩ tới hán tử trung niên tên là Tô Quần của Tô gia lại phát ra tiếng cười chói tai.
- Trải qua ròng rã một năm, Giang Thần đã trở thành kẻ bình thường, năng lực trình độ thực chiến kém như vậy, coi như được Vấn Kiếm môn thu làm đệ tử, ai biết được trong lúc hắn trưởng thành sẽ gặp phải chuyện gì chứ?
Tô Quần nói xong, lại nhìn về phía Cao Nguyệt:
- Phu nhân, ngươi vẫn nên kí giấy từ hôn đi, nếu không sẽ xé rách mặt mũi giữa hai nhà, khi đó cũng không dễ nhìn mặt nhau a.