Thần Võ Chiến Vương

Chương 196: Rốt Cuộc Đã Tới Lúc So Chiêu




Ngay cả bản thân Vân Hiểu cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, thật sự gặp phải đối phương.

Lúc vừa bắt đầu hắn đã chú ý tới Giang Thần ở trên đài, nhìn ra cảnh giới của Giang Thần là trung kỳ nhập môn, giống như hắn.

Như vậy thứ đáng giá để quan tâm chính là trình độ võ học.

Từ biểu hiện ra mà thấy, đao pháp rất là phổ thông.

Vì vậy, Vân Hiểu đã hoàn toàn tự tin, trước khi lên đài, hắn liếc mắt nhìn thuyền buồm ở trên không trung.

- Nhìn qua Vân Hiểu sư huynh rất tự tin đó.

Hương Hương công chúa chú ý tới chuyện này, nàng có chút bất ngờ, nếu đổi lại là nàng, ít nhiều sẽ có chút căng thẳng, dù sao trước đó đã xảy ra xung đột, nếu như thua, không cần phải nói cũng biết sẽ mất mặt bao nhiêu.

Tâm thái như vậy, võ giả sẽ không có, vì lẽ đó Hương Hương công chúa ẩn giấu rất tốt.

- Đó là chuyện đương nhiên, hiện tại không có con yêu thú kia giúp đỡ, Vân Hiểu sư huynh sẽ giáo huấn gia hỏa ngông cuồng này tới chết!

Lưu Bằng còn nhớ tới khuất nhục bị Giang Thần đánh bay ra ngoài, hắn hận không thể chém giết tại chỗ kẻ đó.

Trên đài, Vân Hiểu khẽ mỉm cười, đắc ý nói:

- Có phải ngươi rất không cam tâm hay không? Chỉ cần lại có thêm một trận thắng nữa là ngươi có thể thăng cấp, thế nhưng lại gặp phải ta.

- Ngươi cảm thấy, ngươi có thể thắng được ta sao?

Giang Thần cười nói.

- Không có tiền vốn mà lại dám ngông cuồng thì chỉ là ngu xuẩn mà thôi.

Nói xong, Vân Hiểu lấy ra linh kiếm của bản thân, kiếm khí dâng trào ra.

- Sở Lạc, đối thủ của nam nhân nhà ngươi rất mạnh đó, ít nhất cũng là trình độ mô hình kiếm ý.

Ngữ khí của Mộng Phi Phỉ mang theo nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

- Thật sao?

Sở Lạc không để ý tới chút nào, chỉ mỉm cười, nàng rất tin tưởng đối với Giang Thần.

- Rốt cuộc hắn có chỗ dựa gì vậy, đến hiện tại mà ta vẫn không nhìn ra được.

Trong lòng Mộng Phi Phỉ ngứa ngáy khó nhịn, bộ dáng này của Sở Lạc nhất định là nam nhân đeo mặt nạ kia thật sự có tài, thế nhưng rốt cuộc là cái gì, nàng lại không thấy được.

Khuôn mặt dưới mặt nạ của Giang Thần mỉm cười, chế giễu nói:

- Ai chà, linh kiếm cấp bốn đấy nhỉ.

- Ngươi chỉ đố kỵ mà thôi, cần gì phải che giấu chính mình chứ? Nhất định gương mặt dưới mặt nạ sẽ rất xấu xí, nếu không khi ở trên thuyền ngươi cũng sẽ thu được một kiện Linh khí rồi đó.

Vân Hiểu nhỏ giọng nói một câu, giữa hai hàng lông mày tràn ngập vẻ đắc ý.

Hắn biết Giang Thần khinh bỉ chính mình, thế nhưng hắn chỉ nghĩ vì Giang Thần đỏ mắt cho nên mới sẽ như vậy.

- Ngươi ở trên thuyền không dám giao thủ cùng ta, là không đánh lại được ta. Dựa vào một con súc sinh cũng không chiếm được niềm vui của công chúa, có phải như vậy hay không?

Vân Hiểu nói ra suy đoán của bản thân, trước đó Giang Thần cứng rắn tìm hắn để gây sự, tiếp theo lại quả đoán rời đi, chuyện này khiến cho hắn nghi hoặc đã lâu, rốt cục hắn đã nghĩ rõ ràng.

- Ngươi ấy, thực sự là đủ tự cho mình là đúng.

Giang Thần lắc lắc đầu, không biết nên nói cái gì cho phải.

- Hừ, không thừa nhận thật sao? Như vậy tiếp một kiếm của ta thử xem.

- Truy phong kiếm: Phong Lôi Hỏa pháo!

Hắn sử dụng kiếm chiêu lúc trước bị Giang Thần nói không ra gì, điều này nói rõ hắn không phục. Hắn muốn chứng minh chính mình với Hương Hương công chúa, đồng thời cũng nói hắn có bao nhiêu tự tin đối với việc giao thủ với Giang Thần.

Có linh kiếm cấp bốn ở trong tay, uy lực của kiếm thức ít nhất cũng sẽ tăng lên thêm một bậc thang.

Kiếm thức đánh ra, đồng thời người theo kiếm động, để lại một đạo ánh sáng màu hồng ở trong không trung, giống như kíp nổ, khi ánh sáng màu hồng tiêu tan, mũi kiếm đâm ra, lực lượng đáng sợ đột nhiên nổ tung.

Kình khí sinh ra tạo ra gió mạnh, thổi ra chung quanh.

- Hừ!

Một kiếm được thi triển ra rất hoàn mỹ, Vân Hiểu đắc ý cười, điều này nói rõ ngay cả năng lực so chiêu mà Giang Thần cũng không có.

Đương nhiên, còn có một khả năng là một kiếm này đã bị Giang Thần nhìn thấu, hắn né tránh.

Khả năng này đương nhiên hắn sẽ khịt mũi con thường.

- Ta đã nói rồi, kiếm pháp của ngươi chỉ xứng dùng linh kiếm cấp hai mà thôi.

Điều không nghĩ tới chính là, âm thanh của Giang Thần đột nhiên từ phía sau truyền đến.

- Cái gì?

Vân Hiểu cả kinh, định thần lại, vừa nhìn thì trước mắt nào còn có bóng người của Giang Thần đâu nữa, một kiếm này của hắn đã đánh vào trong không khí.

Hắn vội vàng quay đầu lại, vung kiếm đón đỡ, nhưng mà Giang Thần không có nhân cơ hội mà tấn công hắn.

- Tại sao lại như vậy? Dựa vào trình độ võ học của hắn không nên tránh thoát được kiếm của ta mới phải chứ, hắn có thân pháp gì hay sao? Không sai, nhất định là như vậy.

Vân Hiểu rất chắc chắn với phỏng đoán này của mình, bởi vì chỉ có như vậy thì mới có thể giải thích được một kiếm kia thất bại, càng có thể giải thích được biểu hiện trước đó của Giang Thần.

- Ngươi ỷ vào thân pháp có thể tránh thoát được công kích của ta, ta cho ngươi biết, chuyện này rất ngu xuẩn.

Vân Hiểu nói vô cùng lớn, người trên thuyền buồm ở không trung cũng nghe thấy lời này.

- Không sai, là như vậy!

Nhìn lông mi của Hương Hương công chúa nhíu lại, Lưu Bằng vội vàng nói:

- Võ học của tên kia không thể cao hơn so với Vân Hiểu sư huynh, có lẽ hắn đã luyện qua một loại thân pháp nào đó, nhưng hắn sẽ không nghĩ tới ngoại trừ chiêu kiếm này ra thì kiếm pháp của Vân Hiểu sư huynh còn cao minh hơn hắn.

Hương Hương công chúa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

- Đến đi.

Giang Thần nói.

- Cái gì?

Vân Hiểu ngẩn người.

- Để ta nhìn ngươi một chút xem một kiếm khác của ngươi có xứng với thanh linh kiếm cấp bốn này hay không.

Giang Thần cười nói.

- Đáng ghét!

- Truy phong kiếm: Thừa Phong Phá lãng!

Vân Hiểu phẫn nộ không thôi, hắn đã sử dụng bản lĩnh thực sự, kiếm thế như cầu vồng, linh kiếm cấp bốn bắn ra tinh mang mạnh mẽ.

Không hề có điềm báo trước, đây là một chiêu kiếm chiêu có phạm vi bao trùm tương đối rộng rãi.

Thêm vào đặc tính của đài dao, ngay khi hắn đánh về phía Giang Thần đã hầu như không cho Giang Thần chỗ trống để tránh né.

Sưu!

Theo người đẩy mảnh về phía trước, ánh kiếm như cuồng phong bao phủ về phía Giang Thần.

Phanh!

Sau khi mũi kiếm đâm ra, cuồng phong nhanh chóng co rút lại, khi đến cực hạn lại nổ tung.

Lần này, kình khí giống như ánh sáng mà dùng mắt trần cũng có thể thấy được khuếch tán ra bên ngoài.

- Ngươi đã biết sự lợi hại của ta chưa?

Khóe miệng của Vân Hiểu nhếch lên thành một đường cong, kiếm chiêu hoàn toàn phóng thích ra, hắn không sợ Giang Thần không trúng chiêu.

- Ài, vẫn chỉ là kiếm chiêu xứng với linh kiếm cấp hai mà thôi.

Nhưng mà, âm thanh của Giang Thần lần nữa từ phía sau lưng của hắn truyền đến, khiến cho thân thể của hắn cứng đờ, không thể tin tưởng được mà quay đầu lại.

Vào lúc này, không ít người đã bật cười, hết cách rồi, tên này toàn lực ứng phó đánh ra một kiếm, mỗi lần lại bị dễ dàng tránh thoát như vậy, thực sự rất là buồn cười.

Hương Hương công chúa nhíu mày càng chặt hơn, với trình độ võ học không cao của nàng cũng có thể nhìn ra Vân Hiểu đang ở thế hạ phong.

- Công chúa, đây vẫn là công lao của thân pháp, không có nghĩa là hắn có bản lĩnh so chiêu cùng với Vân Hiểu sư huynh đâu.

Lưu Bằng gấp đến độ đổ mồ hôi, giải thích một câu, lại hô xuống phía dưới:

- Chỉ biết trốn thì tính là bản lĩnh gì chứ, tỷ thí là để ngươi né tới né lui hay sao?

Tất cả quảng trường xôn xao, có điều bởi vì hắn ở trên không trung, lại dùng hết sức rống to cho nên cũng có không ít người nghe thấy.

- Không sai, ngươi dám so chiêu cùng ta không?

Vân Hiểu kịp phản ứng lại, hai mắt đỏ chót, nhìn chằm chằm vào Giang Thần.

- Có gì không dám chứ?

Giang Thần vung loan đao trong tay lên, tuy rằng mang mặt nạ, thế nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy hắn rất hờ hững.

A!

Vân Hiểu điên cuồng hét lên một tiếng, lần nữa xuất kiếm.

- Truy phong kiếm: Vân Long Phong hổ!

Đây là kiếm chiêu lợi hại nhất của hắn, hắn rất cần thông qua chiêu kiếm này để tìm về sự tự tin của mình.

Keng!

Nhưng lúc này, kiếm chiêu của hắn hoàn toàn không thi triển ra được, trên đường đã bị Giang Thần chém một đao vào, kiếm chiêu không có chút bất ngờ nào, lập tức bị phá.

Hắn luống cuống tay chân, sau đó yêu cầu so chiêu của hắn đã làm cho hắn cảm thấy hối hận.

Mỗi một đao của Giang Thần đều làm được chuyện tiên phát chế nhân, áp chế hắn khắp nơi, hắn lùi lại lui nữa, đã tới biên giới của đài cao.

- Cái này... Chuyện này...

Trên thuyền buồm, đối mặt với ánh mắt ngờ vực của Hương Hương công chúa, Lưu Bằng không tìm được lý do nào nữa.