Thần Võ Chiến Vương

Chương 187: Phương Hàn




Đối mặt với mấy ngàn người của Phi Long bang, Giang Thần vẫn dùng tư thái như vậy để nói ra lời này, khiến cho những người ở đây cảm nhận được cái gì gọi là phóng đãng bất kham.

Vẫn là người trẻ tuổi của Thương Mộc bộ lạc huyết tính, nhìn thấy Giang Thần như vậy, tất cả đều nhiệt huyết dâng trào, trong lòng cảm thấy chờ mong.

Đương nhiên, tiền đề là Giang Thần sống sót trong vòng một phút sau đó.

Nếu không các loại hành vi như vậy đều sẽ là một chuyện cười.

Đám người Phi Long bang kịp phản ứng lại giận tím mặt, bọn họ ỷ vào ưu thế nhiều người cho nên cũng sẽ không đặt Giang Thần vào trong mắt.

Đã có không ít người lấy ra cung nỏ, nhắm về phía Giang Thần.

- Hắn, để ta đến giết.

Lúc này, một đạo thanh âm giàu từ tính vang lên.

Trong đám người có một người thanh niên uy vũ cao lớn đi ra, trên người mặc giáp nhẹ, tứ chi phát triển, gương mặt cương nghị để lộ ra vẻ lạnh lẽo.

- Phương Hàn!

Người ở chỗ này kinh ngạc thốt lên một tiếng, người thanh niên này có tiếng tăm lừng lẫy ở khu vực này, thiên tư trác việt, thực lực rất mạnh.

Có người nói lần này hắn sẽ có rất lớn cơ hội thu được tiêu chuẩn Thánh Viện Mộc vực.

Nhân vật như vậy, so với thanh niên chết ở dưới kiếm của Giang Thần hoàn toàn khác nhau.

Thanh niên kia là ỷ thế hiếp người, Phương Hàn thì lại là bản thân mạnh mẽ.

Phương Hàn có uy vọng khá lớn ở trong Phi Long bang. Chỉ nhẹ nhàng nói một câu đã ngăn lại mọi người đang muốn động thủ, bọn họ dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Giang Thần.

- Ngươi cảm thấy ngươi rất lợi hại sao?

Phương Hàn đi lên phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Giang Thần không tha.

Không chờ Giang Thần nói chuyện, hắn lại nói:

- Rất yêu thích làm náo động sao? Như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ngày hôm nay tất cả người của Thương Mộc bộ lạc ở nơi này đều phải chết, nữ nhân mà đệ đệ ta muốn lấy, ta sẽ để nàng trở thành công cụ của bang phái.

Theo lời này, người của Thương Mộc bộ lạc cảm giác được sự tuyệt vọng sâu sắc, sắc mặt của Trương Quyên cũng trở nên trắng bệch.

- Tiền đề là ngươi phải làm được nó đã.

Giang Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, nói.

- Ồ?

Phương Hàn cười gằn, tay khoát lên chuôi đao bên hông, đó là một cây đao có thân thon dài, gần với linh đao cấp bốn.

Động tác rút đao của hắn rất chậm, có tiết tấu của chính mình.

Đao khí hùng hồn ở trong quá trình này không ngừng tràn ra, lưỡi đao càng toả ra phong mang chói mắt.

- Thuấn Tức trảm!

Khi lưỡi đao còn một phần ba chưa ra khỏi vỏ thì Phương Hàn đột nhiên khom lưng, thân thể vội vã bắn về phía trước, trong quá trình xung phong, linh đao được chém thẳng ra.

Sưu!

Một đao này vừa nhanh vừa độc, xẹt qua thân thể của Giang Thần, chém vào từ bên hông.

Người của Phi Long bang lớn tiếng khen hay, hy vọng cuối cùng của Thương Mộc bộ lạc bị diệt, Trương Quyên xụi lơ ngồi xuống dưới đất.

- Ồ?

Thế nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện Giang Thần đã tránh ra khỏi một đao này, thân thể biến mất không thấy.

Tàn ảnh?

Mọi người nghĩ tới chỗ này, khiếp sợ không thôi.

- Thần du cảnh hậu kỳ nhập môn, nắm giữ mô hình đao ý, trong cơ thể có mười bốn cái thần huyệt.

- Dùng tuổi tác của ngươi, cảnh giới này có thể coi như là tạm được. Thế nhưng thần huyệt ít như vậy, xem ra không có một chút cố gắng phấn đấu gì cả.

Người của Giang Thần ở giữa không trung, vững vàng đứng ở nơi đó, nhìn xuống Phương Hàn, cũng nói ra tin tức của hắn một lượt.

- Trời ạ, không ngờ hắn lại biết bay?

- Chẳng lẽ là cường giả Thông thiên cảnh trở lên tới đây du lịch hay sao?

Cái cằm của tất cả mọi người đều sắp rụng xuống dưới đất, còn có người cho rằng Giang Thần là cường giả tuyệt thế, nhàn rỗi tẻ nhạt đến đây du hí.

Có điều, cảnh giới lúc này của Giang Thần chỉ có trung kỳ nhập môn, không có bởi vì bay lên mà tăng lên.

- Ngươi nói ra cảnh giới của ta, nói ra thần huyệt của ta, nhưng lại không nói tới mô hình đao ý, thật là buồn cười.

Phương Hàn cũng lấy làm kinh hãi, có điều hắn là người tỉnh lại trước tiên.

Nghe hắn nói, dường như hắn rất là tự hào đối với mô hình đao ý của mình.

- Ta có thể tránh thoát một đao của ngươi hoàn mỹ, mô hình đao ý của ngươi còn đáng giá để nói nữa sao?

Giang Thần khẽ cười nói.

Phương Hàn ngẩn ra, giao phong ở khoảng cách gần như vậy, một đao của mình không dính vào góc áo của Giang Thần đã nói rõ một đao của mình đã hoàn toàn bị nhìn thấu.

- Không, ngươi chỉ có chút vận khí, bởi vì ngươi biết bay mà thôi.

Phương Hàn không chấp nhận sự thực như vậy, hắn cũng tìm được lý do an ủi từ việc Giang Thần đứng lơ lửng trên không trung, hắn lại nói:

- Thế nhưng ngươi đã quên, ta sẽ giết sạch người mà ngươi định bảo vệ.

- Không nên dùng lý do sứt sẹo như vậy để hạn chế ta, ta sẽ không đi.

Giang Thần một lần nữa đáp xuống mặt đất, nói:

- Nếu như ngươi không phục, tiếp một kiếm của ta, được chứ?

- Ta sợ ngươi sao?

Phương Hàn rất là ngạo khí, trong ánh mắt mang theo vẻ xem thường.

- Được lắm.

Giang Thần thu hồi Xích tiêu kiếm vào trong vỏ, đặt tay lên trên chuôi kiếm, nói:

- Chuẩn bị xong chưa?

Phương Hàn rất xem thường hừ lạnh một tiếng.

Sau đó, Giang Thần cũng học như hắn, rút ra Xích tiêu kiếm từng chút một.

- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất.

Ngay khi lưỡi kiếm còn một phần ba thì Giang Thần đã động.

Cũng như trước, người biến mất, chỉ thấy hắn như biến mất ở tại chỗ, đồng thời lấy Phương Hàn làm trung tâm, chung quanh hắn xuất hiện rất nhiều đạo ánh sáng.

Giống như là ánh sáng hóa thành mũi tên bắn ra khắp nơi ở đây vậy.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, có thể nói là được hoàn thành ở trong nháy mắt.

Lúc Giang Thần lần nữa xuất hiện đã là ở phía sau lưng của Phương Hàn, ước chừng năm thước.

Thân thể của Phương Hàn không nhúc nhích, tiếp theo cũng chia lìa như Giang Thần vừa nãy vậy.

Cũng là tàn ảnh sao?

Tất cả mọi người theo bản năng nghĩ vậy.

Chỉ là, khi thi thể chia năm xẻ bảy rơi xuống trên mặt đất thì tất cả mọi người đều há hốc miệng, bao gồm cả mấy ngàn người của Phi Long bang.

Phương Hàn, thậm chí ngay cả một kiếm của Giang Thần cũng không đỡ được!

- Đáng hận!

Trong vòng một ngày bang chủ Phi Long bang mất đi hai nhi tử, đặc biệt là người ưu tú như Phương Hàn, quả thực đúng là làm cho hắn lòng như đao cắt, táo bạo như sấm sét.

Vốn hắn nghĩ mình ở bên cạnh sẽ không sao, nhưng không ngờ một kiếm này của Giang Thần lại nhanh như vậy.

Tất cả đều xảy ra ở trong chớp mắt.

- Ta muốn giết ngươi!

Phi Long bang chủ từ trong đám người nhảy ra ngoài, đó là một vị trung niên khôi ngô, người cao, cao khoảng hai thước, lông trên người rất dày, trên mặt có chòm râu đen, hai hàng lông mày đen kịt như nối liền cùng nhau vậy.

- Ngươi rất phẫn nộ sao? Thế nhưng khi nhi tử của ngươi làm xằng làm bậy, tàn hại nhi nữ người khác thì ngươi đang làm gì chứ?

Giang Thần hỏi.

- Ta muốn xé ngươi thành từng mảnh nhỏ!

Phi Long bang chủ là Thần Du cảnh hậu kỳ đỉnh cao, không nói võ học cao thấp ra sao, cảnh giới đã vượt xa Giang Thần, một đôi tay vượn như muốn mạnh mẽ xé rách hắn vậy.

- Bản thân thực lực mạnh mẽ đã muốn giáng bi thương lên trên người của người khác, nhưng lại không thể nào tiếp nhận được vận mệnh tương đồng.

Giang Thần lạnh lùng nói.

- Ngươi nói những câu này có tác dụng không? Ngươi có thể chạy đi, thế nhưng….

Phi Long bang chủ nói xong lại nhìn về phía người của Thương Mộc bộ lạc, ánh mắt rơi vào trên thân thể người Trương Quyên, lại chỉ tay một cái, nói:

- Bắt bọn họ lại!

Trong đám người, sáu tên hộ pháp Phi Long bang mang theo vẻ mặt âm trầm xuất hiện, đều có thực lực hậu kỳ.

Người của Thương Mộc bộ lạc từ trong cái chết của Phương Hàn phục hồi tinh thần lại, ý thức được coi như Giang Thần giết chết Phương Hàn thì cũng thay đổi không được kết cục cuối cùng này.

Ở đây có nhiều Thần du cảnh hậu kỳ như vậy, Giang Thần sẽ không ứng phó được.

- Ngươi cho rằng ta nói những câu này chỉ là miệng lưỡi trước khi chạy trốn sao?

Giang Thần hỏi.

- Hả?

Phản ứng của Phương bang chủ không thể nghi ngờ là đang nói câu chẳng lẽ không đúng sao.

- Ta nói rõ nguyên nhân cái chết của ngươi với ngươi mà thôi, quả thực ta không giết được ngươi, có điều, không có nghĩa là ta không có năng lực giết ngươi.

- Bạch Linh, lên.

Tiếng nói vừa dứt, tiếng hổ gầm vang trời truyền đến.