Thần Võ Chiến Vương

Chương 186: Ta Sẽ Thỏa Mãn Các Ngươi




Trong nháy mắt khi Xích tiêu kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, bỗng dưng có gió mạnh xuất hiện, làm cho tất cả mọi người không kịp ứng phó.

Chờ đến sau khi gió mạnh dừng lại, hai tên hộ pháp Phi Long bang đã ầm ầm ngã xuống đất.

Ở dưới tình huống hoàn toàn tĩnh lặng, Giang Thần lấy ra khăn lụa lau máu tươi ở trên lưỡi kiếm.

Chợt, hắn nhìn về phía Thiết kỵ Phi Long bang, ánh mắt sắc bén, người bị ánh mắt của hắn quét đến hãi hùng khiếp vía, tuấn mã dưới khố xao động bất an.

Đột nhiên, ánh mắt của Giang Thần rơi vào trên người thanh niên kia.

Thanh niên kia cả kinh, suýt chút nữa đã lưng trên ngựa té xuống.

- Ngươi thật là to gan! Lại dám giết hộ pháp của Phi Long bang ta, ngươi biết ca ca ta là không? Ca ca ta là thiên tài sẽ đi tham gia tỷ thí Thánh Viện, còn có phụ thân ta nữa, là Thần du cảnh đỉnh cao, cách Thông thiên cảnh cũng không xa!

Hắn nói ra chỗ dựa của bản thân, ý đồ làm Giang Thần kinh sợ.

Kết quả hắn nhìn thấy vẻ mặt của Giang Thần như thường, nụ cười lạnh như băng tràn ngập vẻ châm biếm.

- Ngươi không thể giết ta! Giết ta, toàn bộ Thương Mộc bộ lạc sẽ phải chôn cùng ta!

Thanh niên kia liều mạng kêu to, trên trán tràn ngập mồ hôi lạnh.

Hắn ý đồ thông qua lời nói như vậy để người của Thương Mộc bộ lạc ngăn cản Giang Thần lại.

Thế nhưng hắn không biết, sau khi Giang Thần thuấn sát hai tên hộ pháp Phi Long bang, sự kiêng kỵ đối với hắn đã vượt xa người của Phi Long bang.

- Chết đi.

Cuối cùng, Giang Thần chỉ nói hai chữ, một kiếm đã lấy đi tính mạng của thanh niên này.

Lúc sắp chết, vẻ mặt của tên thanh niên này vẫn không thể tin tưởng được, hắn che vết thương trước ngực, hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ có một ngày mình sẽ chết đi như thế.

Ngay khi thân thể của hắn từ trên lưng ngựa ngã xuống đất thì toàn bộ Thương Mộc bộ lạc kinh ngạc hét lên.

- Chạy!

Các Thiết kỵ khác tỉnh lại, liều mạng chạy đi ra ngoài cửa lớn.

- Hống!

Bạch Linh nhảy ra ngoài, như sói vào bầy dê, không ai nhìn rõ được nó động thủ ra sao thì đám Thiết kỵ diễu võ dương oai vừa nãy đã liên tục ngã xuống.

- Giữ lại một người.

Giang Thần nói.

Bạch Linh nhanh chóng thu hồi móng vuốt của chính mình, thiếu chút nữa đã vỗ vào trên đầu người cuối cùng kia.

Người này bị doạ cho chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nhìn Bạch Linh gần trong gang tấc, cũng không dám thở mạnh.

Trên mũi Bạch Linh xì ra một luồng khí nóng, rất xem thường liếc mắt nhìn hắn một cái, biến mất nhanh như tia chớp.

- Trở về báo tin đi.

Giang Thần nói.

Tên may mắn còn sống sót kia không xác định được Giang Thần nói thật hay là đang nói đùa, do dự một lúc, lúc này hắn mới giục ngựa lao nhanh, rời khỏi Thương Mộc bộ lạc.

- Hay, hay, rất lợi hại!

Nhị nữ Trương Quyên và Dương Giai nhìn Giang Thần, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, đặc biệt là người sau nghĩ đến biểu hiện ngày hôm qua của mình, nàng vừa kinh ngạc lại vừa sợ.

- Chà chà, thực là lợi hại.

Thương Mộc thủ lĩnh đột nhiên nói một câu rất quái dị.

Ngay khi Giang Thần nhìn về phía hắn, viền mắt của hắn đã ướt át, nhưng không che dấu được vẻ oán hận.

- Ngươi giết rất đã nghiền, anh hùng cứu mỹ nhân, hăng hái, sau đó thì sao chứ? Sau đó là toàn bộ Thương Mộc bộ lạc chúng ta sẽ chôn cùng ngươi!

Hắn hét lớn một tiếng, dùng hết toàn bộ khí lực quỳ trên mặt đất.

Những cao tầng khác cũng cảm thấy tận thế đã đến, phờ phạc, mất đi hi vọng.

Cả nhà Trương Quyên đã trở thành đối tượng để oán giận, những tộc nhân bình thường cùng sinh hoạt hòa thuận một chỗ lúc này lại hận bọn họ không thể chết đi.

- Trương Quyên! Tiện nhân nhà ngươi, Thương Mộc bộ lạc nuôi ngươi tới hôm nay, ngươi không nghĩ tới báo đáp mà còn mang đến tai ương ngập đầu cho bộ lạc!

Nữ tử mập kia thì lại càng lớn tiếng chửi bới.

Chuyện này làm cho Trương Quyên còn đang cao hứng không biết nên làm sao, nàng không hiểu mình đã sai ở nơi nào, rõ ràng mình không hề làm gì cả, nhưng mà lại trở thành tội nhân lớn.

- Không có chuyện gì, ta sẽ giúp ngươi tới cùng.

Giang Thần nói với nàng.

Đối với những người khác của Thương Mộc bộ lạc, hắn không thèm để ý.

- Nói rất nhẹ, ngươi cũng chỉ là Thần du cảnh trung kỳ, trưởng lão và bang chủ Phi Long bang đều là hậu kỳ, ngươi lợi hại đến đâu chứ, có thể thắng được bọn họ sao?

Thương Mộc thủ lĩnh châm chọc nói.

Hắn căm giận Giang Thần gặp phải phiền phức lớn như vậy mà còn không biết tính chất nghiêm trọng ra sao.

- Ta ra tay vì nàng, còn Thương Mộc bộ lạc các ngươi ra sao, không có quan hệ gì với ta.

- Trương Quyên lớn lên ở bộ lạc các ngươi, so với việc nói là bộ lạc các ngươi nuôi nàng lớn, chẳng bằng nói là nàng sáng tạo ra sự phồn hoa cho bộ lạc các ngươi.

- Hiện giờ cũng không phải là lúc nguy hiểm như thời đại anh hùng, sao nhất định phải sinh hoạt ở bộ lạc các ngươi cơ chứ?

- Nhưng mà các ngươi, sau khi người một nhà các nàng sáng tạo của cải cho các ngươi, ngay cả một chút suy nghĩ bảo vệ cũng không có, lại còn đẩy người ta vào miệng hổ.

- Ở dưới tình huống như vậy, các ngươi lại ngang ngược chỉ trích đối với người bị hại, ta thật không biết cốt khí làm người của các ngươi ở đâu?

Giang Thần nói từng câu từng câu, ngữ khí rất bình thản, như đang giảng giải một chuyện bé nhỏ không đáng kể vậy.

Người của Thương Mộc bộ lạc nghe thấy vậy liên tục cúi đầu, có xấu hổ, cũng có người rất không cam lòng.

- Ngươi nói rất hay, một lát nữa người của Phi Long bang đến, ngươi đừng có chạy!

Lúc Thương Mộc thủ lĩnh nói chuyện lại nhìn chằm chằm vào hắn.

- Nếu như ta không chờ bọn hắn tới thì giữ lại một người để truyền lời làm gì chứ?

Giang Thần cười lạnh nói.

- Ngươi!

Thương Mộc thủ lĩnh cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ thiếu niên này thực sự muốn chống lại toàn bộ Phi Long bang hay sao?

- Đối mặt với cường địch, thoái nhượng đúng lúc không có gì là đáng trách, nhưng từ trên người các ngươi ta đã nhìn thấy, chỉ là sợ hãi và thấp kém phát ra từ trong xương cốt.

Giang Thần nói.

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển, bên ngoài bộ lạc có tiếng vó ngựa vang lên như tiếng sấm nổ.

Động tĩnh như vậy không có hơn ngàn kỵ sĩ thì sẽ không làm được.

Thương Mộc thủ lĩnh cảm nhận được, thực lực của Phi Long bang đủ để san bằng bộ lạc của bọn họ.

Ầm!

Tường đất thấp bé bị một con gấu lớn đánh vỡ, vô số đá vụn bay lên.

Sau đó, người của Phi Long bang như thủy triều tràn vào bên trong.

Hống!

Con gấu lớn cao gần mười thước rít gào một tiếng, doạ cho vô số người run lên.

Sắc mặt của Trương Quyên và Dương Giai trắng bệch, trốn ở phía sau lưng của Giang Thần.

- Thấy không, đây chính là thực lực của Phi Long bang.

Thương Mộc thủ lĩnh nở nụ cười gượng ép, đến lúc này hắn muốn thấy vẻ hối hận và sợ sệt từ trên mặt của Giang Thần, dùng cái này để làm cho trong lòng mình trở nên thăng bằng.

Nhưng mà, vẻ mặt của Giang Thần vẫn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.

- Là ai giết nhi tử của ta?

Trong đội ngũ của Phi Long bang truyền tới một đạo âm thanh, trầm thấp mạnh mẽ, lửa giận ngột ngạt dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ phun trào ra vậy.

Bang chủ Phi Long bang, tự mình giá lâm!

- Phương bang chủ, chuyện này không có quan hệ với Thương Mộc bộ lạc chúng ta đâu nhé.

Thủ lĩnh kêu lên một tiếng, xông lên phía trước quỳ rạp lên trên mặt đất dập đầu.

- Ngươi tự sát đi, như vậy ta sẽ bỏ qua cho Thương Mộc bộ lạc các ngươi.

Âm thanh của bang chủ Phi Long bang lại vang lên.

Thương Mộc thủ lĩnh sững sờ, bỗng nhiên rút ra bội đao, cắn răng một cái, đâm vào lồng ngực của chính mình.

- Phi Long bang chủ, buông tha bộ lạc chúng ta... Ngươi làm gì!

Thương Mộc thủ lĩnh đang cầu tình lại đột nhiên bị Giang Thần kéo trở về, cũng nhét vào trong miệng hắn một viên linh đan.

- Không nên hiểu lầm, linh đan này chỉ là bảo đảm trong vòng một phút ngươi sẽ không tắt thở. Còn sau đó, ngươi sẽ nhìn thấy thấy người của Phi Long bang bị diệt, ngươi sẽ phát hiện ra mình chết thiệt thòi bao nhiêu.

Giang Thần nở nụ cười với hắn, tiếp theo nghênh ngang bước đi về phía đám người Phi Long bang.

Vẻ mặt kia, bước chân kia, dường như không biết nhân số của Phi Long bang trước mắt là bao nhiêu vậy.

- Trước khi các ngươi động thủ, ta muốn hỏi các ngươi một vấn đề.

Giang Thần hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người Phi Long bang lại đây, sau đó cười nói:

- Các ngươi muốn chết như thế nào? Nói cho ta, ta sẽ thỏa mãn các ngươi.