Thần Võ Chiến Vương

Chương 18: Kinh Hỉ




Tây lan nhai của Sơn thành là chỗ giao giới địa bàn giữa Đông viện và Tây viện, lúc này đã tràn ngập pháo và tiếng hoan hô của những đứa trẻ, có người đánh trống, múa lân.

Mọi người chú ý tới việc Tây viện đang không ngừng chất từng cái rương xuống, liên tục mở ra.

Nhìn thấy những cái rương kia, vẻ mặt của người Tây viện đều có chút hưng phấn.

Tây viện đã sớm thả ra tin tức truyền ra, thưởng năm nay sẽ phong phú hơn so với năm vừa rồi.

Chủ nhân Tây viện Giang Thiên Hùng và nhi tử Giang Kiến của hắn đang đứng đằng sau những chiếc rương, bên người là quản sự Lý Hoành. Ba người đang đắc ý nhìn đường phố ở phía đối diện.

Nơi đó là vị trí của Đông viện, cũng có những cái rương như bên này. Chỉ là số lượng đã giảm đi rất nhiều, bầu không khí cũng cực kì nặng nề, tâm tình của người hai viện hoàn toàn trái ngược với nhau.

Cao Nguyệt mặt mày ủ rũ đứng ở đó, nàng biết nhi tử mình đã bán linh đan đi, nhưng nàng đã quên đi một món nợ, ba trăm viên Tụ khí đan chỉ có thể giải nguy khẩn cấp, thưởng cuối năm có thể còn ít hơn so với vừa rồi.

Lý Hoành đột nhiên la lớn:

- Tây viện! Một năm này mọi người cực khổ rồi! Mỗi hộ sẽ được mười khối thú đầu kim và mười viên Tụ khí đan, ngoài ra còn có da thú và những phần thưởng khác.

- Ô ô ô!

Người Tây viện phát ra tiếng kêu quái dị, hưng phấn không thôi.

Giang Thiên Hùng thoả mãn gật gật đầu, từng cái cái rương được mở rộng ra, đồ vật bên trong khiến cho cả con đường bắt đầu ồ lên.

Người của Đông viện cũng không nhịn được nhìn về phía bên kia, chỉ thấy bên trong cái rương lớn thứ nhất là ánh vàng rực rỡ, cái rương thứ hai là một lượng lớn Tụ khí đan.

Rương thứ ba là những tấm da tinh mỹ, thứ tư và thứ năm là các loại vũ khí, đao kiếm côn bổng đều có.

Người của Tây viện kích động, lĩnh thưởng cuối năm thuộc về mình.

- Phu nhân, chúng ta cũng bắt đầu đi.

Ở bên Cao Nguyệt, có người bất đắc dĩ nói.

- Chờ một chút, Thần nhi nói nó sẽ tới ngay.

Cao Nguyệt nói.

Một người trung niên đội mũ đột nhiên nói:

- Phu nhân, người không cần phải chú ý, chúng ta sẽ không trách người. Năm rồi chúng ta có thể hưởng phúc, năm nay cũng có thể đồng cam cộng khổ.

- Không sai, đây là chuyện không có biện pháp nào khác.

- Chúng ta có thể tiếp nhận được.

Có không ít người phụ họa, chỉ có điều Cao Nguyệt lại làm cho những người ủng hộ này im lặng.

Nghĩ cũng đúng, bọn họ đã không ôm được gì hi vọng gì đối với Đông viện nữa. Bởi vì coi như sống qua năm nay, sang năm vẫn sẽ không có biện pháp gì khác có thể dẫn tới sự thay đổi.

Trừ phi... Phong Lý Kiếm trở về!

- Giang Phàm, ngươi lại đang nói lời hay sao?

Một thanh âm chói tai đụng vào dây thần kinh của người Đông viện, người trung niên đội mũ nhìn sang, cả giận nói:

- Giang Ngọc, hóa ra là tên phản bội nhà ngươi.

Người vừa mới nói chính là một vị nam tử gầy nhỏ, khuôn mặt rất phổ thông, con mắt rất nhỏ, đặc biệt là lúc này cười lên chỉ có lại một cái khe hẹp.

Hắn đã khiến cho không ít người tức giận.

Thì ra tên này là người của Đông viện, kết quả chủ động nương nhờ vào Tây viện, không cần Tây viện đến tiếp quản.

Càng quá đáng hơn chính là, hắn còn đi thuyết phục những người khác đồng thời đi với hắn, trong đó bao gồm cả Giang Phàm.

Giang Phàm răn dạy hắn một trận, mắng hắn.

Hôm nay, hắn đến trả thù.

Trên tay hắn cầm mười khối thú đầu kim và Tụ khí đan, đắc ý kêu gào:

- Con của ngươi đang ở thời kỳ then chốt ngưng khí, nó có biết sự ngu xuẩn của ngươi đã làm cản trở sự tiến bộ của nó không?

- Vậy trước đây khi ngươi nhận được chỗ tốt, ngươi có còn nhớ không?

Giang Phàm lạnh lùng nói.

- Ha ha ha, khổ cực làm việc cho Đông viện, nhận được thù lao là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn nói gì tới cảm ơn cơ chứ? Hiện tại ngươi nói xong chưa, để ta tới nhìn một chút xem. Có lẽ Đông viện cũng chỉ có thể cho mỗi người năm khối thú đầu kim a.

Lời vừa nói ra, người của Đông viện biến sắc, Cao Nguyệt càng cúi đầu.

Dù sao Giang Ngọc cũng là người của Đông viện, đối với tình huống của Đông viện hiểu rất rõ.

Năm khối thú đầu kim đã là cực hạn, nhiều hơn nữa bên này không bỏ ra nổi.

- Ngươi sai rồi.

Bỗng nhiên, thanh âm của Giang Thần vang lên.

Mọi người nhìn qua, Giang Thần như long hành hổ bộ đi tới trước người Giang Ngọc, không quan tâm tới người này mà nói:

- Thưởng cuối năm của Đông viện năm nay sẽ là mỗi người hai mươi khối thú đầu kim, mười viên Tụ khí đan, mặt khác mỗi viên Tụ khí đan đều là thần phẩm!

Lời vừa nói ra, toàn bộ Tây viện rơi vào trầm mặc, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.

Giang Ngọc không biết nên nói cái gì, bất kể là thật hay là giả, bằng vào thân phận của hắn cũng không thể buông lời chất vấn Giang Thần.

- Giang Thần, ngươi không sợ nói mạnh miệng sẽ cứng họng sao?

Bên kia Giang Kiến đã kịp phản ứng lại, mạnh mẽ trào phúng một câu.

- Thần nhi, chúng ta lấy thú đầu kim từ đâu a?

Cao Nguyệt cũng rất hồi hộp, tình huống của Đông viện nàng quá là rõ ràng.

Quan trọng nhất chính là, thứ Giang Thần nói chính là Tụ khí đan thần phẩm!

Đã nói như vậy, nếu như không bỏ ra được đồ, như vậy tất cả sẽ xong.

- Phạm thúc!

Giang Thần ném cho Cao Nguyệt một nụ cười trấn an, hắn lại lớn tiếng hô một tiếng.

Sau đó Phạm Đồ và hai tên Phong hành vệ phân biệt gánh một cái rương, để ở dưới đất, phát ra tiếng vang trầm thấp thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Sau đó, Giang Thần tự mình mở cái rương ra.

Trong hai cái rương, tất cả đều là thú đầu kim, còn có một cái rương là Tụ khí đan thần phẩm, hơn nữa lại thêm mấy hòm đồ vật mà Cao Nguyệt chuẩn bị, trong nháy mắt đã hạ thấp số lượng bên Tây viện đi.

- Bắt đầu đi.

Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Giang Thần không mặn không nhạt hạ lệnh.

Phạm Đồ hắng giọng hô lớn:

- Huynh đệ tỷ muội Đông viện đến đây đi, lĩnh thưởng cuối năm của các ngươi đây!

- Thật sự cho mỗi người hai mươi khối thú đầu kim, còn có Tụ khí đan thần phẩm hay sao?

Có người của Đông viện dùng giọng không thể tin được hỏi.

- Đương nhiên!

Phạm Đồ tự tin trả lời.

- Vạn tuế!

Người của Đông viện không nhịn được cuồng hoan, giống như là dã thú điên cuồng vậy, tất cả ngột ngạt bị quét sạch sành sanh.

Tây viện đang đắc ý đều há hốc mồm, Giang Ngọc lúc trước kêu gào nhìn thú đầu kim trong tay một chút, lại nhìn về phía hai mươi khối thú đầu kim và Tụ khí đan thần phẩm trong tay Giang Phàm, vẻ mặt hắn cực kỳ phức tạp.

- Ha ha ha ha, hiện tại nhi tử của ngươi đã biết ngươi đã bỏ qua cơ hội gì của nó chưa?

Giang Phàm lặp lại một lần lời nói vừa rồi của hắn.

Giang Ngọc hối hận không nói thành lời được, hắn khẽ cắn răng, im lặng không lên tiếng mà rời đi.

Bên kia Giang Thiên Hùng và Giang Kiến đi tới, sau khi xác định là Tụ khí đan thần phẩm, hắn không nói ra lời.

- Coi như là như vậy, Giang Thần ngươi...

Giang Kiến mở miệng muốn nói lời trào phúng.

Giang Thần không cho hắn cơ hội, ngắt lời nói:

- Ít nói nhảm đi, cảnh giới của ta đã là Tụ nguyên cảnh, Giang Kiến, ngươi thì sao? Dường như ngươi không hề tăng lên a!

- Tụ nguyên cảnh?

Giang Kiến vốn định trào phúng cảnh giới của Giang Thần hít vào một ngụm khí lạnh, lại nhìn về phía phụ thân hắn.

Giang Thiên Hùng nhìn chằm chằm vào Giang Thần không tha, giống như muốn nhìn ra cái gì đó ở trên người hắn vậy.

- Tụ nguyên cảnh? Thần nhi, có phải là thật không?

Cao Nguyệt kích động, nắm lấy cánh tay của Giang Thần. nàng chỉ cảm thấy kinh hỉ nối tiếp kinh hỉ, không biết nên hình dung tâm tình của nàng lúc này như thế nào.

Nhi tử của nàng không bởi vì Thần mạch bị đoạt mà biến thành phế nhân, mà đã một lần nữa đứng lên!

- Thiếu chủ!

- Thần thiếu gia!

Người của Đông viện đều tới đây, dường như bọn họ đã tìm được người dẫn đầu, có Giang Thần ở đây, người Tây viện sẽ không được như ý.

Giang Thiên Hùng là người rời đi tiếp theo, không nói lấy một lời.

- Giang Thần, ngày mai ca ca ta sẽ trở về, đến lúc đó ta sẽ khiến cho ngươi biết mặt.

Giang Kiến để lại một câu hung ác, không cam lòng rời đi.

- Ta luôn sẵn sàng tiếp đón!

Giang Thần khinh thường cười cười, tiểu tử như vậy không thể làm cho hắn nổi lên một chút hứng thú gì.

Đến đây, phân phát thưởng cuối năm đã chấm dứt, Đông viện hoàn toàn vượt lên so với Tây viện, đương nhiên công thần sẽ là Giang Thần.

- Đứa nhỏ này, tại sao không nói cho ta sớm hơn một chút chứ?

Cao Nguyệt nghe Giang Thần nói về chuyện Tụ khí đan thần phẩm xong, bỗng nhiên nàng tỉnh ngộ, lại trừng mắt nhìn về phía Phạm Đồ, bất mãn nói:

- Sao ngươi cũng hồ đồ với nó chứ?

- Chủ mẫu...

Phạm Đồ không biết nên nói cái gì cho phải.

- Mẫu thân, đây không phải muốn cho người một niềm vui bất ngờ sao?

Giang Thần vội nói.

- Còn kinh hỉ cái gì nữa chứ? Mấy ngày nay mẫu thân ăn không ngon ngủ không yên a.

Cao Nguyệt oán giận liếc mắt nhìn hắn, tiếp theo lại nở nụ cười ngọt ngào không tên.