Giang Thần nhìn sang, phát hiện ra là một nam một nữ, đang đi về phía bên này, mãi đến khi chỉ còn cách hắn vài bước mới dừng lại.
- Này, đây chính là hạt giống hoàng kim sao? Bên trong có cái gì vậy.
Nữ tử kia nói.
Giang Thần không hiểu ra sao, hai người này đều là Tụ nguyên cảnh, đối mặt với Thần du cảnh như hắn mà cũng dám làm càn như vậy.
Chăm chú đánh giá vài lần, cũng không nhìn ra được cái gì, tư sắc của nữ tử này rất bình thường, hơn nữa còn có chút lùn, nam tử kia thì cao to, nhưng rất gầy, trên mặt không có tí thịt, đứng chung một chỗ rất quái dị.
Nữ tử nói chuyện mặc đồ bảo hộ, nhưng vẫn không che được thân thể mềm mại của nàng.
- Tại sao ta phải cho ngươi thấy?
Giang Thần nói.
- Ngươi quá hẹp hòi!
Nữ tử kia nói.
- Chính là, xem một chút thì sao chứ?
Nam tử cũng nói.
Giang Thần tức giận nở nụ cười, cũng thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hắn thu hồi hạt giống hoàng kim, cứng rắn nói:
- Đồ vật của ta, ta muốn cho ai nhìn thấy thì nhìn, nơi này là Vạn thú vực, các ngươi trắng trợn như vậy, cẩn thận sẽ gây ra rắc rối đó.
Lúc nói chuyện, hắn tỏa ra uy thế Thần du cảnh.
Hai người bị bức ép đến mức lui về phía sau, nhưng bọn họ không chỉ không có sợ hãi, trái lại trên mặt còn hiện lên vẻ giận dữ.
- Ngươi là Thần du cảnh thì ghê gớm lắm sao? Không ngờ lại dám hung hăng như vậy!
- Đúng vậy, chỉ là Thần du cảnh sơ kỳ nhập môn, uy hiếp chúng ta, thật là to gan!
Hai người mỗi người kêu gào một câu, vẻ mặt và ngữ khí đều không khác nhau là mấy.
- Sơ kỳ nhập môn thì đã sao? Giết Tụ nguyên cảnh như các ngươi đã đủ rồi.
Giang Thần rút Xích tiêu kiếm ra khỏi vỏ, tản mát ra khí tức sắc bén.
Nữ tử kia lấy ra một cái sáo, dùng sức thổi một hơi, tiếng sáo to rõ vang lên, mười thước chung quanh cũng có thể nghe thấy được thanh âm này.
- Ngươi xong! Ngươi cho rằng trên đời này cũng chỉ có một mình ngươi là Thần du cảnh sao? Chờ sư huynh của ta vừa đến, ngươi sẽ đẹp mặt!
Nam tử kêu gào nói.
Rất nhanh, cách đó không xa có tiếng bước chân vang lên, hơn nữa không chỉ có một người.
Nam nữ này nở nụ cười đắc ý, ánh mắt nhìn Giang Thần như hắn sắp gặp họa tới nơi rồi.
Rất nhanh một nhánh đội ngũ đã hiện ra ở trong tầm mắt của Giang Thần.
- Ngô Anh, Lưu Diệp, đã xảy ra chuyện gì?
Một tên nam tử Thần du cảnh sơ kỳ nhập môn đi ở đàng trước, hỏi thăm tình huống.
- Âu Dương sư huynh, người này ỷ vào tu vi Thần du cảnh sỉ nhục chúng ta, ra vẻ mạnh mẽ, chúng ta chỉ muốn biết bên trong hạt giống hoàng kim có cái gì mà thôi.
Nữ tử tên là Ngô Anh tức giận nói.
- Hạt giống hoàng kim?
Trong lòng Âu Dương sư huynh là Thần du cảnh này khẽ động, nhanh chóng nghĩ ngợi:
- Hướng sư huynh ở ngay gần đây, chẳng mấy chốc sẽ tới đây, không thể làm như không thấy đối với hạt giống hoàng kim, nhất định phải mau chóng lấy tới tay.
- Ngươi, lấy ra hạt giống hoàng kim để ta nhìn xem.
Hắn quát lên với Giang Thần.
- Đám người các ngươi thật biết điều, cho rằng người trên thế giới này đều là phụ mẫu của các ngươi, phải chăm sóc các ngươi sao?
Giang Thần hầu như không thể nói gì đối với những người này, cũng phát hiện ra vị Âu Dương sư huynh này rất tham lam, kiếm cũng không vội thu lại.
- Hừ, ngươi và ta đều là Thần du cảnh sơ kỳ nhập môn, làm sao có khả năng được hạt giống hoàng kim cơ chứ? Ai biết ngươi thông qua thủ đoạn gì đoạt được, không lâu trước đây chúng ta mất một hạt giống hoàng kim, nói không chừng chính là ngươi trộm đi đó!
Âu Dương sư huynh nói.
- Cho nên thế nào? Ngươi có thể làm gì được ta?
Giang Thần khiêu khích nói.
- Xem ra ngươi không muốn nộp lên rồi!
Âu Dương sư huynh này rút linh kiếm ra, lập tức có tiếng kiếm reo lanh lảnh vang lên, hắn không chỉ là Thần du cảnh sơ kỳ nhập môn, mà còn nắm giữ kiếm điểm.
- Để ngươi biết sự lợi hại của đệ tử Quy Nhất kiếm phái!
Âu Dương sư huynh đâm tới một kiếm, ở trong mắt những người khác, quả thực là nhanh như chớp giật.
- Chính ngươi muốn chết, không trách được người khác!
Giang Thần phát hiện ra bên trong một kiếm này ẩn chứa sát khí, muốn lấy tính mạng của mình, cho nên hắn cũng không khách khí với đối phương.
Giơ tay đánh ra một kiếm, kiếm reo như rồng gầm.
Một kiếm!
Chỉ một kiếm, Âu Dương sư huynh đã không cam lòng chết đi, rõ ràng đều là cảnh giới tương đồng với nhau.
- Ngươi, ngươi lại dám giết Âu Dương sư huynh, ngươi xong đời, ngươi xong đời rồi. Chúng ta là đệ tử của Quy Nhất kiếm phái.
Đám người Ngô Anh vừa giận vừa sợ, có điều vẫn không sợ, bởi vì bọn hắn vẫn có chỗ dựa dẫm như cũ.
Lúc này, cách đó không xa lại có tiếng bước chân truyền đến.
- Là Hướng sư huynh đến! Nhất định sư huynh sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!
Lưu Diệp kêu gào nói với Giang Thần.
- Thật sao?
Giang Thần đăm chiêu, Quy Nhất kiếm phái? Hướng sư huynh? Hắn nghĩ tới điều gì đó.
- Ngươi còn cười được sao? Một lát nữa ngươi sẽ phải khóc! Ngươi chỉ là sơ kỳ nhập môn, Hướng sư huynh là sơ kỳ viên mãn!
Ngô Anh lạnh lùng nói.
Chợt, Hướng sư huynh kia xuất hiện, cánh tay phải đã bị chém, tay trái cầm một thanh kiếm.
- Sao vậy?
Hắn nhìn thấy thi thể trên đất, hoàn toàn biến sắc.
- Hướng sư huynh, tên này sát hại Âu Dương sư huynh!
- Đúng, Hướng sư huynh nhanh báo thù giúp Âu Dương sư huynh đi!
Ngô Anh và Lưu Diệp kích động nói.
Hướng Lượng khí thế hùng hổ, có điều sau khi nhìn thấy Giang Thần, hắn lập tức sửng sốt.
Tay phải của hắn chính là Giang Thần chém đứt lúc trước!
Đương nhiên hắn rất hận Giang Thần, nhưng nhiều hơn chính là sợ hãi!
Đột nhiên, Hướng Lượng xoay người lại, lòng bàn tay đánh lên trên mặt của Ngô Anh và Lưu Diệp.
Hai người này bị đánh cho choáng váng, không hiểu vì sao lại như vậy.
Coi như mất đi một tay thì vẫn là sơ kỳ viên mãn như cũ, đây chính là ưu thế cảnh giới!
- Hướng sư huynh, sao vậy? Hắn mới là sơ kỳ nhập môn mà?
Lưu Diệp rất không hiểu nói.
- Hắn là sơ kỳ nhập môn? Hắn đã từng giết chết Lý Thấm nắm giữ nửa bước Phong chi tiểu đạo, đó là sơ kỳ viên mãn, lại còn giao thủ với Mặc Ly mà không chết!
Hướng Lượng tức giận nói.
- Cái gì?
Nhất thời, Ngô Anh và Lưu Diệp há hốc mồm.
Lý Thấm cũng là nhân vật xếp thứ hơn bảy mươi trên Tân hỏa bảng, bởi vì biết bay, cho nên rất nổi danh ở trong Hỏa vực.
Đừng nói tới Mặc Ly, đứng thứ bảy Công tử bảng, giết chóc quả đoán, người giao thủ với hắn mà có thể không chết có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Thực sự là khéo đó, sao ngươi không cùng đi với Mặc Ly kia chứ?
Giang Thần cười lạnh nói.
Hướng Lượng cả kinh, nhìn về phía hắn, nói:
- Ta là đệ tử của Quy Nhất kiếm phái, vì lẽ đó Mặc Ly đã thả ta rời đi, Đàm Vân và Lý Tử thì đi theo hắn, sau đó ta gặp phải các đồng môn đệ tử này.
- Ta vốn cho rằng ngươi là trường hợp đặc biệt của Quy Nhất kiếm phái, nhưng không nghĩ tới các đệ tử của Quy Nhất kiếm phái đều là như vậy, hai Tụ nguyên cảnh mà cũng có thể hung hăng như vậy? Chạy tới trước mặt của ta yêu cầu nhìn cái này cái kia?
Giang Thần nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Ngô Anh và Lưu Diệp tái nhợt.
Ngay cả Hướng Lượng cũng sợ Giang Thần giết mình, chứ đừng nói chi là bọn họ.
- Vả miệng! Khi nào ta nói ngừng mới dừng lại!
Hướng Lượng quát lên.
Ngô Anh và Lưu Diệp vừa nhìn nhau, hai người kiêu căng tự mãn ở dưới ánh mắt của mọi người, lập tức đưa tay đánh miệng mình.
- Ta không nghe thấy âm thanh nào cả.
Giang Thần lại nói.
Hướng Lượng căm giận nhìn về phía Ngô Anh và Lưu Diệp, lúc này, tiếng bạt tai mới không ngừng vang lên.
- Giang Thần, chuyện lần này không có quan hệ gì với ta, mặt khác ta cho ngươi biết một tin tức, ngươi buông tha cho ta, được chứ?
Giang Thần còn chưa nói muốn đối phó với hắn như thế nào thì cỗ thi thể trên đất đã làm cho hắn sợ sệt.
- Tin tức gì?
- Lần trước không phải bên cạnh ngươi có một nữ tử, tên là Thủy gì sao?
- Thủy Sanh, nàng làm sao vậy?
Giang Thần cả kinh, nụ cười lập tức tắt đi.
- Nàng bị Mặc Ly bắt được ở Lang Thành, hiện tại đang bị giam, Mặc Ly nói rõ, nếu như trước khi Vạn thú vực đóng ba ngày mà ngươi còn chưa tới thì hắn sẽ dùng nàng nuôi sói.
Hướng Lượng nói.
- Thật sao?
- Ta không cần thiết lừa phải ngươi.
Hướng Lượng nói.
Giang Thần không nói hai lời, giương cánh vung lên, bay lên trên trời.
Oa!
Người phía dưới nhìn thấy Giang Thần tiêu sái rời đi như vậy, khiếp sợ không thôi, Lưu Diệp và Ngô Anh cũng há hốc mồm.
- Ta đã nói các ngươi có thể ngừng chưa?
Hướng Lượng tức giận nói.
Sau đó, hai người tiếp tục tự tát mình.
- Không phải hắn sẽ đi tìm Mặc Ly đó chứ? Đó không phải là muốn chết sao?
Hướng Lượng nhìn phương hướng Giang Thần rời đi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.