Thần Võ Chiến Vương

Chương 158: Ra vẻ đạo mạo




Trên người Đường Cách mặc trường bào hoa lệ của đệ tử chân truyền Thiên Đạo môn, ở bên trong vùng rừng rậm trở nên rất dễ thấy, nhưng hắn lại không bị nhiễm lấy một hạt bụi, ngay cả trên mặt giầy cũng rất là sạch sẽ.

Hắn căm giận bất bình, nhanh chân đi đến.

Nhận ra được nguyên khí chi nguyên cho nên hắn mới chạy tới nơi này, nhìn thấy Giang Thần mồ hôi đầm đìa, y phục Lý Tuyết Nhi bên người xốc xếch, mái tóc đen rối loạn.

Đại đa số người sẽ nghĩ tới một loại khả năng.

Lý Tuyết Nhi thân là người đứng đầu bảng Mỹ nhân bảng, được muôn người chú ý, nghiêng nước nghiêng thành, so sánh với nàng, Giang Thần chính là cóc ghẻ.

Tiên nữ trong lòng đã bị làm bẩn.

Trong lòng Đường Cách rất là tức giận.

Sau khi tức giận, tà niệm bắt đầu quấy phá, nhìn Lý Tuyết Nhi không hề có sức phản kháng nằm đo, trong lòng hắn hiện ra vẻ kích động.

- Giang Thần! Lần này coi như là chưởng giáo đứng ra thì ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!

Đường Cách lớn tiếng quát.

- Rốt cuộc có phải hay không, ngươi gấp làm cái gì? Đợi một lúc nữa sư tỷ tỉnh lại, tự sẽ có đáp án.

Giang Thần không quan tâm người này, thái độ không mặn không nhạt.

- Hừ! Ta thấy ngươi đang trì hoãn thời gian, hiện tại ngươi đang ở trạng thái hư nhược, chờ ngươi khôi phục lại như cũ, ngươi bay lên trời, ai có thể làm gì được ngươi chứ?

Đường Cách căn bản không nghe, uy thế bức người.

Giang Thần như phát giác đã được cái gì, lúc này mới chăm chú quan sát vị đồng môn sư huynh này.

- Ngươi muốn như thế nào?

Giang Thần hỏi.

- Đây là Định Tiên tỏa, ngươi đeo ở dưới chân, đợi tới khi Lý sư tỷ tỉnh lại, lại để sư tỷ định đoạt.

Đường Cách nói, lại lấy ra khóa, ném tới bên chân của hắn.

Khóa sắt nhìn qua rất phổ thông lại rất có linh tính, tự động đóng vào trong lòng đất bằng đá.

- Vậy nếu như ngươi muốn hại ta thì ta phải làm sao bây giờ?

Giang Thần nói.

- Nực cười, ta và ngươi không thù không oán, tại sao lại muốn hại ngươi cơ chứ? Thân là đệ tử Thiên Đạo môn, nhìn thấy một màn khả nghi như vậy, làm như vậy chẳng lẽ không phải là công bằng xử lý hay sao?

Đường Cách đại nghĩa lẫm liệt, khí thế mười phần.

Đổi lập trường, cách làm như vậy của hắn rất phù hợp với lẽ thường.

Thế nhưng Giang Thần cảm giác hắn quá kích động, không giống bình thường.

Hắn lại liếc nhìn xích sắt ở dưới đất, do dự hai, ba giây, chủ động đi qua đưa hai chân vào trong đó.

Cạch!

Khóa sắt lập tức chụp lên, trừ khi Giang Thần chém đứt hai chân, hoặc là được Đường Cách cho phép, nếu không sẽ bị trói ở đó.

- Coi như ngươi thức thời!

Đường Cách nở nụ cười thoả mãn, cái khóa sắt này là loại linh khí trói buộc người ta, đặc điểm to lớn nhất là không thể dùng man lực để phá tan được.

Chìa khóa duy nhất ở trên người hắn, sự sống còn của Giang Thần, tất cả đều ở trong một ý nghĩ của hắn.

Hắn không thể chờ đợi được nữa mà đi tới nham thạch bên cạnh khe nứt, lúc này Lý Tuyết Nhi vẫn chưa tỉnh lại.

Bởi vì đây là cơ hội không nhiều, cho nên khi Đường Cách nhìn thấy Lý Tuyết Nhi lạnh như băng, không nhìn ra là mừng rỡ hay là tức giận.

Hiện tại nàng nằm ở nơi đó, vẫn đẹp đến mức không gì tả nổi như cũ, cánh tay trắng nõn thon dài như ngọc, ngũ quan không có tỳ vết, trên hai mắt khép hờ là lông mi tinh tế.

- Xem ra là bị thương dẫn đến, trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại được.

Đường Cách nghĩ thầm, ngày càng gần Lý Tuyết Nhi hơn, tim trong ngực hắn nhảy càng nhanh hơn.

Khi hắn ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt thì hắn cũng đã không nhịn được nữa.

Hắn ngồi xổm xuống, đang muốn vươn tay ra cầm lấy mái tóc đen nhánh của nàng mà hít thì lại đột nhiên nghĩ đến Giang Thần ở đây, động tác của hắn không khỏi cứng đờ lại.

Chợt, hắn nhếch nhếch miệng, hung quang dần lộ ra.

- Có nên sảng khoái một chút, lại giá họa cho Giang Thần, giết người diệt khẩu hay không?

Bên tai truyền tới một đạo âm thanh, quỷ thần xui khiến thế nào mà Đường Cách lại gật gật đầu.

Đột nhiên, hắn tỉnh ngộ lại, lùi lại mấy bước, khiếp sợ nhìn về phía Lý Tuyết Nhi đang đứng bên người Giang Thần.

Lại nhìn khóa sắt, nó đã sớm bị mở ra.

- Làm sao lại vậy được chứ?

Hắn có tật giật mình, cho nên có cảm giác như là đang nằm mơ.

- Loại khóa trăm ngàn chỗ hở này cũng muốn khóa ta lại sao?

Giang Thần cười khẩy nói.

- Ngươi!

Sắc mặt của Đường Cách lúc thì xanh, lúc thì trắng.

- Đường sư huynh định xử lý công bằng như vậy sao?

Giang Thần lại nói.

Vào lúc này, rốt cục đầu óc của Đường Cách đã kịp phản ứng lại, hắn quát lên:

- Ta đang kiểm tra tình huống của Lý sư tỷ! Nhưng lại chạy ra khỏi khóa của ta, xem ra ngươi có tật giật mình.

- Trộm gọi người bắt trộm, ngươi thấy Lý sư tỷ tin ta, hay là tin ngươi đây.

Giang Thần cười lạnh nói.

Lời này khiến cho Đường Cách không quyết định chắc chắn được, hắn không biết tại sao Giang Thần và Lý Tuyết Nhi lại đi cùng nhau, cũng không biết rốt cuộc cảm tình của hai người ra sao.

Nhưng hắn biết, chỉ cần giết chết Giang Thần, tất cả đều dễ nói chuyện.

Huống hồ hắn đã sớm có sát tâm, Giang Thần uy hiếp vị trí thứ chín Thiên tử bảng của hắn, chuyện này khiến cho hắn rất để ý.

- Xem ra ngươi còn định giết ta đấy nhỉ!

Cảm nhận được sát khí của Đường Cách, Giang Thần di chuyển đến trước người Lý Tuyết Nhi.

- Giang Thần, ai cũng biết tính cách của ngươi quái đản, trước tiên làm cho môn phái chó gà không tha, làm cho nhiều người mất mạng. Lại ngay ở trước mặt vô số người ngoài giết chết Lý Thấm, lại hại Thiên Đạo môn mất mặt.

- Hiện tại Lý sư tỷ hôn mê bất tỉnh, một người như ngươi ở bên cạnh, còn không chịu an phận, nếu như chuyện này truyền đi, danh tiếng của Lý sư tỷ phải làm sao bây giờ?

- Hôm nay, ta muốn diệt trừ bại hoại của môn phái như ngươi!

Đường Cách liên hồi nói, giống như sự thực đúng như hắn nói vậy, một thanh linh kiếm cấp ba ra khỏi vỏ.

- Nơi này không có người ngoài, nói những lời này cho ai nghe vậy chứ?

Giang Thần cười xì một tiếng, chậm rãi rút Xích tiêu kiếm ra.

- Tên bại hoại nhà ngươi nói gì vậy, không ai là có thể làm xằng làm bậy thật sao? Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì với Lý sư tỷ? Tại sao y phục của nàng xốc xếch, có những điểm đáng ngờ này, ngươi không nói rõ mà còn chống đối sư huynh, tại sao Thiên Đạo môn lại có thể có loại đệ tử rác rưởi như ngươi cơ chứ?

Đường Cách lắc lắc đầu, chỉ tiếc mài sắt không thành kim, dáng vẻ rất xem thường Giang Thần.

- Thực sự từ trước tới nay ta chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như ngươi. Chỉ có điều, niệm tình ngươi sắp chết ta cũng không chấp nhặt với ngươi.

Giang Thần cười lạnh nói.

- Hừ, ngươi cho rằng đánh bại Lý Thấm thì đã là đối thủ của ta sao? Hoặc là nói, ngươi có thể đánh bại được ta sao? Sẽ không, vạn vật tương sinh tương khắc.

- Huống chi, ngươi sắp kiệt lực, mà ta vừa trải qua một bữa tiệc lớn, thân thể hấp thu dinh dưỡng của thịt thú, có lực lượng bất tật, ngươi lấy cái gì để đấu với ta chứ?

- Chờ ta giết chết bại hoại môn phái như ngươi, ta công bố tội vấy bẩn Lý sư tỷ của ngươi cho mọi người biết!

Đường Cách nói rất nhiều, hơn nữa còn rất kích động.

Giang Thần không nói gì, vừa nãy hắn phi hành hết tốc lực, quả thực lực lượng của bản thân đã gần như dùng hết, vừa nãy ở bên trong nguyên khí chi nguyên, hắn cũng chỉ lo cứu trị cho sư tỷ.

Bây giờ hắn đang ở trong ở trạng thái uể oải.

Vốn cảnh giới của Đường Cách đã cao hơn hắn, nếu không hắn ta cũng sẽ không tự tin như vậy.

- Chịu chết đi!

Mắt thấy lời của mình đã làm cho sự tự tin của Giang Thần tan ra, trong lòng Đường Cách cười gằn, nói nhiều như vậy không phải là vì đã nghiền, mà là muốn đánh bại đối thủ trên phương diện tinh thần.

Như vậy khi chân chính giao thủ có thể thuận buồm xuôi gió.

Nhưng mà, điều mà hắn không biết chính là, có lúc con người ở trong tình cảnh không có đường lùi sẽ bùng nổ ra tiềm lực kinh người.

Giang Thần tự biết phần thắng của mình không cao, nhưng hắn lùi lại, tất nhiên sư tỷ sẽ bị gia hỏa ra vẻ đạo mạo này sỉ nhục.

Nghĩ đến đây, hắn đã không có cách nào nhịn được nữa, trong con ngươi dâng lên quang diễm cực nóng.

- Vậy thì, đánh đi!

Hắn cũng không nói gì tiếp, cũng mặc kệ tất cả, Giang Thần cầm Xích tiêu kiếm trong tay nghênh đón đối thủ.