Khi Giang Thần trở lại Xích tiêu phong đã là lúc tảng sáng.
Bất kể là ai, từ rất sớm đã tỉnh lại, không thể nào ngủ được nữa.
Hôm nay, Giang Thần sẽ quyết chiến cùng Lý Thấm, không chết không thôi.
Bởi vì Giang Thần nằm ở thế yếu tuyệt đối cho nên đám người Văn Tâm rất lo lắng, mấy ngày nay ngay cả cơm cũng ăn không vào được.
Giang Thần đi tới phòng của Cao Nguyệt, phát hiện ra nàng đã rời giường, ngồi ở bên cửa sổ suy nghĩ, lông mi tràn ngập u buồn.
Mãi đến khi Giang Thần đi tới bên người nàng thì nàng mới nhận ra được.
- Thần nhi, con sao vậy? Vẻ mặt không no đủ, không ngủ sao?
Nhìn thấy dáng vẻ của Giang Thần, Cao Nguyệt lo lắng nói.
- Mẫu thân, đây là thư mà phụ thân viết đưa cho người, vừa nãy chưởng giáo đã mang con đi tới Hắc Long uyên.
Giang Thần còn chưa điều chỉnh được tâm tình, nghĩ đến phụ thân bị giam ở nơi như vậy, trong lòng rất lâu không thể bình phục lại được.
- Tin tức của Thanh Vũ?
Cao Nguyệt hoàn toàn không nghĩ tới, nàng tiếp nhận thư, vừa đọc, nàng kích động nói:
- Đúng là bút tích của phụ thân con!
Sau khi xem xong, Cao Nguyệt vừa khóc vừa cười, áp thư vào ngực, trong mắt lộ ra vẻ nhung nhớ sâu sắc.
Chợt, nàng nhìn Giang Thần hỏi:
- Chưởng giáo dẫn con đi Hắc Long uyên, dụng ý này con biết không?
- Không biết, chẳng lẽ có cái gì đó không đúng sao?
Giang Thần còn chưa chăm chú nghĩ tới chuyện này, hắn nói:
- Con cảm thấy hẳn là như hắn nói, lo lắng con chết ở trong tay Lý Thấm, không thấy được phụ thân một lần cuối.
- Phi phi phi, nói nhăng nói cuội gì đó, nhi tử của ta sẽ không chết.
Cao Nguyệt oán trách liếc mắt nhìn hắn, chẳng biết vì sao nàng đã quét tan buồn phiền khi nãy, nàng nói:
- Bất kể ra sao, chưởng giáo đã giúp con đại ân, con cẩn thận cảm ngộ mỗi một chữ trong thư này đi.
Nghe vậy, Giang Thần tiếp nhận thư, nhìn chữ nhỏ màu đen bên trong.
Bởi trước đó tâm tình không tốt cho nên hắn vẫn không để ý.
Được Cao Nguyệt nhắc, hắn mới phát hiện ra mỗi một chữ trên tờ giấy trắng đều có kiếm ý mênh mông mà lại cao thâm, cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong đầu của hắn.
Chỉ có điều, Giang Thần đã đạt đến kiếm ý hoàn chỉnh, kiếm ý tương tự sẽ không tích lũy được.
Nhưng mà, sau khi lĩnh ngộ được chừng trăm chữ có kiếm ý, Giang Thần chỉ cảm thấy một thế giới mới đang mở ra trước mặt mình.
Hóa ra kiếm ý trong mỗi một chữ chỉ là một mảnh ghép, sau khi đọc hết mới lộ ra diện mạo hoàn chỉnh.
Đó là kiếm đạo!
Giang Thần vừa mừng vừa sợ, trong lòng có sóng to gió lớn dâng trào, kích động nói:
- Kiếm đạo! Là kiếm đạo! Con đã trở thành truyền nhân kiếm đạo!
- Tuy rằng phụ thân con tuy rằng lui ra khỏi tranh đấu, nhưng cũng ở nhà bình tâm tôi luyện kiếm đạo, lúc này mới làm cho cả Hắc Long thành không ép được chàng. Mới mời Đại tướng quân hoàng triều tới, lại lấy nội tình của Ninh gia tiêu hao tinh lực của phụ thân con, mới có thể chế phục được.
Cao Nguyệt nói.
- Kiếm đạo của phụ thân là bắt nguồn từ Thiên Phong đạo nhân sao?
Giang Thần hỏi.
- Không phải, nếu như là Thiên Phong đạo nhân thì phụ thân con không được người cho phép thì sẽ không được truyền cho con. Dù cho con là nhi tử của chàng cũng thế, kiếm đạo này là thứ chàng thu được từ một cái di tích nào đó.
- Tên là: Bất hủ kiếm đạo!
Kiếm đạo đặt ở trước mặt Giang Thần, không phải là tứ đại kiếm đạo của Thánh vực.
Có điều nghe tên, dường như cũng rất lợi hại.
- Bất hủ kiếm đạo? Không biết có liên quan gì với Vĩnh hằng kiếm đạo bên trong tứ đại kiếm đạo!
...
Cũng không lâu sau, ánh rạng đông buông xuống, vạn vật thức tỉnh.
Từng chiếc từng chiếc đạo cụ phi hành đi tới Thiên Đạo môn, trong đó còn có lâu thuyền khổng lồ.
- Thiên Nguyên kiếm đồ, Trịnh Hòa, đến bái phỏng.
- Đệ tử chân truyền Phong Hỏa thư viện, Thang Chính, phụng ý của viện trưởng, vấn an Tô đại chưởng giáo.
- Đệ tử Ngô Dụng Thái Hư môn, đến cảm thụ phong thái của Thiên Đạo môn.
-...
Từng nhân vật có tiếng của Hỏa vực trước sau đi đến.
Người ngoại lai không thể tùy ý xông vào Thiên Đạo môn, cần phải biểu hiện thân phận, thu được lệnh bài lâm thời thì mới có thể đi vào bên trong.
Thiên Đạo môn đệ tử biết ngày hôm nay sẽ rất là náo nhiệt, nhưng vẫn bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ.
Không ít người đều là tuấn tài của Hỏa vực.
Nói thí dụ như Ngô Dụng của Thái Hư môn, bài danh thứ năm mươi sáu ở Tân hỏa bảng, xem như là nhân vật phi phàm.
Đại đa số người tới đều là người trẻ tuổi Thần du cảnh, cường giả Thông thiên cảnh sẽ không bởi vì chuyện của hai tiểu bối mà hiện thân.
Một ít đệ tử ưu tú của Thiên Đạo môn cũng khá là nổi tiếng, chủ động đến hoà mình cùng tuấn kiệt, dẫn tới không ít ánh mắt hâm mộ. Trải qua bọn họ dẫn kiến những đệ tử khác mà mỗi người đều rất kích động, đặc biệt là tiếp xúc với nhân vật một trăm vị trí đầu của Tân hỏa bảng.
Đương nhiên, cũng không phải là nói Thiên Đạo môn không có người nào.
Mười vị trí đầu của Tân hỏa bảng đã có hai người là đệ tử của Thiên Đạo môn.
Một là Ninh Hạo Thiên, một là Lý Tuyết Nhi.
Trên Lưu Vân phong, Lý Thấm ngồi trong một căn phòng, trên đỉnh có một cái lỗ thủng to, tĩnh tâm chờ đợi.
Môn phái đã định Lưu Vân phong là địa điểm quyết chiến, bởi vì cả ngọn núi đã bị hủy, linh khí từng ngày từng ngày trôi đi, cho nên chẳng khác nào một ngọn núi chết.
Thời gian ba tháng, Lý Thấm đã chữa khỏi vết thương, ý cảnh đột phá, thực lực vượt xa quá khứ.
- Giang Thần à Giang Thần, ngươi không nên cho ta ba tháng.
Lý Thấm ngẩng đầu nhìn người tụ tập trên Lưu Vân phong, thầm nói:
- Đệ đệ, ở trước mặt nhiều người như vậy, ta sẽ báo thù cho đệ, mất đi Thiên Đạo môn che chở, gia tộc của hắn, sớm muộn gì ta cũng phải diệt sạch, đặc biệt là Cao Nguyệt kia!
Trên thuyền đệ tử Ngô Dụng của Thái Hư môn, một tên đệ tử Thần du cảnh Thiên Đạo môn của lên thuyền.
Thứ chín Thiên tử bảng, Đường Khác.
Hắn trở thành đệ tử chân truyền đã có hơn mười năm, rất ít lộ diện ở nơi công cộng, nhưng hôm nay bởi vì trận quyết chiến này mà xuất hiện.
Bởi vì, hắn muốn nhìn một chút xem tiến bộ của Lý Thấm đã tới trình độ nào.
Sau khi giết chết Giang Thần, tất nhiên Lý Thấm sẽ khiêu chiến mình.
Ở Thiên tử bảng, mỗi khi tấn một cấp, khen thưởng đều tăng lên gấp đôi.
- Đường huynh, đã lâu không gặp! Hôm nay quyết chiến, ngươi thấy thế nào?
Ngô Dụng cười nói.
- Giang Thần kia chỉ là nhà giàu mới nổi đến từ nơi cằn cỗi, ỷ vào Thần mạch mà coi trời bằng vung, làm cho môn phái xảy ra gió tanh mưa máu, hôm nay tất nhiên sẽ chết ở trong tay của Lý Thấm.
Nói tới Giang Thần, Đường Khác xem thường từ tận đáy lòng.
Hắn lại nói:
- Lý Thấm ta vẫn nhìn vào, là thiên tài, ở bên trong những Thần du cảnh sơ kỳ, không người nào có thể chiến thắng được nàng, chứ đừng nói chi là Giang Thần.
- Xem ra cuộc chiến này sẽ rất vô vị.
Nghe hắn nói như vậy, Ngô Dụng có chút thất vọng.
- Vốn trận chiến thực lực cách xa như vậy, lí do khiến cho sẽ có nhiều người đến đây như vậy, tất cả đều là hướng về Thần mạch của Giang Thần, nhưng mà Thần mạch lại không phải là đồ vật nghịch thiên. Nếu như Thần mạch ở trên người của Ninh Hạo Thiên, dùng nội tình và tài nguyên của Hắc Long thành mới có thể phát huy ra tác dụng, đáng tiếc.
Đường Khác dùng giọng tiếc hận nói.
Ngô Dụng cười cợt, không tán đồng, đột nhiên, hắn nhìn về phía một bên khác của Lưu Vân phong, một chiếc thuyền hoa tinh xảo đang bay tới.
Nữ đệ tử trên boong thuyền thuyền hoa, mỗi người mỹ lệ như hoa.
Đặc biệt là một người mặc y phục màu trắng trong đó, đã hấp dẫn tất cả mọi người.
- Ngọc Nữ phong! Lý Tuyết Nhi sư tỷ của Ngọc Nữ phong cũng tới!
Trong mọi người bùng nổ ra từng tiếng thốt lên kinh ngạc.
- Đứng đầu Mỹ nhân bảng, Lý Tuyết Nhi.
Ngô Dụng nỉ non nói một câu, lòng có chút ngứa ngáy khó nhịn, muốn đi qua, lại sợ đường đột, nói:
- Đường huynh, các ngươi là đồng môn, có thể dẫn ta tới đó hay không?
- Cái này, ở trong môn phái Lý sư tỷ chỉ lui tới cùng nữ tử.
Đường Khác khổ sở nói.
Lý Tuyết Nhi xuất hiện, đối với khách tới mà nói là chuyện vui mừng ngoài ý muốn. Tất cả đều muốn tận mắt thấy khuôn mặt đẹp đứng đầu Mỹ nhân bảng, đáng tiếc Lý Tuyết Nhi mang theo khăn che mặt, ngay cả thần thức cũng không thể xuyên qua được.