Thần Võ Chiến Vương

Chương 12: Tay Trái Cầm Kiếm




Dù cho là người dùng quyền như hắn cũng có thể nhìn ra được.

Giang Thần cảm thấy như vừa có một chậu nước lạnh dội xuống, khiến cho máu trong người hắn cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn không biết tại sao, khi vung kiếm lên thì cả người hắn khó chịu, động tác không phối hợp, kiếm chiêu thức thứ nhất cũng không thi triển ra được, còn suýt chút nữa đã tự làm mình thương tổn.

- Coi như không phải là thiên phú dị bẩm thì cũng không đến nỗi như vậy chứ?

Giang Thần rất không cam tâm nhìn vào thanh kiếm trong tay, bởi vì biểu hiện ở sau núi trước đó đã khiến cho hắn rất chờ mong.

- Thiếu chủ không nên nản chí, thử những binh khí khác một lần xem sao, ta sẽ chuyển giá vũ khí tới.

Phạm Đồ nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của thiếu chủ, không đành lòng, cho nên mới muốn mang tất cả mười tám loại binh khí tới trước mặt thiếu chủ.

Không cho Giang Thần cơ hội nói chuyện, hắn vội vội vàng vàng chạy đi.

Giang Thần ngồi xuống dưới đất, trong lòng có nỗi buồn bực không tên, tư vị thất bại cũng không phải quá dễ chịu.

- Chờ một chút.

Bỗng nhiên linh quang trong đầu Giang Thần lóe lên, dường như tất cả nghi hoặc của hắn đều đã tìm được đáp án.

Hắn giơ tay trái lên, nhìn năm ngón tay của mình.

Ở kiếp trước, hắn là người thuận tay trái, mà cỗ thân thể này không thuộc về hắn lại thuận tay phải, lúc bình thường hắn đã lơ là chi tiết này.

Mãi cho tới hiện tại mới bắt đầu luyện kiếm, hắn mới nhớ tới điểm ấy.

- Thử tay trái xem!

Vẻ mặt Giang Thần rung động, đổi thanh kiếm sang tay trái.

Tay trái cầm kiếm, có một dòng nước ấm theo lòng bàn tay cầm kiếm chạy tới đan điền, lúc lần thứ hai vung kiếm, tất cả đều trở nên tự nhiên trôi chảy như vậy.

- Quả nhiên, quả nhiên là vậy!

Giang Thần không nhịn được cười to, kiếm trong tay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng ổn!

- Thánh linh kiếm pháp thức thứ nhất: Bão nguyệt phi tỉnh.

Đây là thức mở đầu của Thánh linh kiếm pháp, thế như sấm sét, khiến cho kẻ địch không kịp ứng phó, tiếp theo căn cứ vào phản ứng của kẻ địch mà quyết định đón đỡ kiếm chiêu ra sao.

Thánh linh kiếm pháp, tổng cộng có sáu thức, độ khó sẽ tăng dần dần, khi học tất cả xong thì mới xem như đã tiến vào cánh cửa của kiếm đạo.

Kiếm vung lên, giống như ngân long đi khắp nơi, kiếm khí hóa thành kình phong tàn phá chung quanh.

- Thiếu chủ, đến rồi...

Phạm Đồ một mình gánh theo giá vũ khí đi tới nơi, bên trên có xếp đầy các loại vũ khí, ngay cả lang nha bổng cũng có.

Chỉ có điều, hắn còn chưa nói dứt lời thì cái giá đã rơi xuống đất, hắn bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người. Làm sao trong nháy mắt Giang Thần đã từ gà mờ kiếm đạo trở nên ghê gớm như vậy cơ chứ?

Từ thế kiếm mà xem, trong khoảng thời gian ngắn Giang Thần đã nắm giữ được thức thứ nhất.

- Thánh linh kiếm pháp thức thứ hai: Kiếm khí lăng tiêu!

Rất nhanh, hắn đã bắt đầu thức thứ hai, hơn nữa vẫn như cũ chỉ là bắt đầu mà thôi.

...

- Thánh linh kiếm pháp thức thứ tư: Đầu hoài tống bão!

...

- Thánh linh kiếm pháp thức thứ sáu: Vân phi kiếm vũ!

Thừa thế xông lên, Giang Thần đã luyện xong sáu thức.

Trong lúc vong ngã, mãi đến cuối cùng hắn mới phản ứng lại, hắn nghĩ đến điều này là có ý vị gì, trong lòng kích động không thôi.

Đến cuối cùng, trong viện đã tràn ngập kiếm khí, lá rụng khô vàng bị cuốn lên trên không trung, đấu đá lung tung. Khi thức cuối cùng vừa hạ xuống thì ầm một tiếng rồi nổ tung.

- Trời, lần thứ nhất luyện kiếm đã có thể hiểu rõ toàn bộ Thánh linh kiếm pháp, đây tuyệt đối là thiên tài kiếm đạo a.

Phạm Đồ nhìn thấy vậy không khỏi than thở, hắn đi lên hỏi:

- Thiếu chủ, sao người có thể làm được chuyện này vậy?

- Ta cũng không biết, tay phải cầm kiếm rất không quen, cho nên ta mới đổi thành tay trái để dùng. Không nghĩ tới lại lợi hại như vậy, còn có kiếm pháp lợi hại hơn nữa không?

Một người không phải cả đời chỉ luyện mỗi một môn kiếm pháp, mà là sau khi luyện thành một môn kiếm pháp thì sẽ đi tìm hiểu kiếm pháp có độ khó cao hơn. Mà kiếm pháp trước đó sẽ trở thành một phần trong kiếm đạo của chính mình.

- Thánh linh kiếm pháp đã xem như là cao cấp nhất trong phủ, thứ cao cấp có khả năng phải đi tới vũ lâu của Giang phủ để xem. Chỉ có điều hiện tại ai cũng không gặp mặt được lão gia tử, cho nên ta nghĩ là không vào được.

Phạm Đồ có chút tiếc nuối nói:

- Kiếm pháp của chủ nhân rất lợi hại, nhưng tạm thời không có hi vọng gì khác. Chỉ có điều, thiếu chủ đừng vội đổi kiếm pháp, cứ luyện tập thành thục rồi lại nói tiếp.

Hắn lo lắng Giang Thần không củng cố vững chắc cơ sở, chuyện này đối với tương lai rất bất lợi.

Giang Thần gật gù, nếu muốn hoàn toàn hiểu rõ được Thánh linh kiếm pháp thì vẫn cần thực chiến.

- Thiếu gia, một người không thể lập tức quyết định mình thích hợp với con đường võ đạo nào. Biểu hiện của người ở kiếm thuật như vậy, không chừng sẽ còn có thứ có biểu hiện càng cao hơn.

- Phạm thúc, không phải người định lừa phỉnh ta định theo người học quyền đó chứ?

Giang Thần nói đùa.

- Ha ha ha, chỉ cần thiếu chủ đồng ý, ta bảo đảm sẽ dốc lòng dạy dỗ, quyền pháp của ta không có hạn chế a.

- Như vậy thì thử xem.

Giang Thần động tâm tư, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc thiên phú của mình như thế nào.

Tốc độ tu hành của một người là một loại thiên phú, đối với kiếm pháp, hay là đao pháp, chưởng pháp thì trình độ lĩnh ngộ cũng là một loại thiên phú.

Chỉ có điều nếu như có hai loại thiên phú đều khác hẳn với người thường thì mới có thể được gọi là thiên tài.

Có câu nói cần cù có thể bù thông minh. Nhưng ai mà không hy vọng mình có năng lực lĩnh ngộ hơn người cơ chứ?

Phạm Đồ dạy cho hắn một bộ quyền pháp nhập môn, lần này không cần cân nhắc tới vấn đề tay trái tay phải nữa, rất nhanh Giang Thần đã có thể nắm giữ được.

- Quả nhiên đúng như ta suy nghĩ, ở mỗi một loại võ học thiếu chủ đều có thiên phú rất cao.

Sau khi Phạm Đồ kinh hỉ, hắn cảm thấy nên dạy dỗ thiếu chủ cho tốt, vì vậy mới đổi vẻ mặt sang thành nghiêm túc.

- Ta vẫn đề cử thiếu gia nên sử dụng kiếm thì hơn, không phải hạng người thô tụ như chúng ta không muốn dùng binh khí, dài một tấc thì sẽ mạnh hơn một tấc, chúng ta dùng thân thể máu thịt để đối đầu với phong mang thực sự là do bất đắc dĩ.

- Vũ khí là phải như kiếm, đao, luyện thành cánh tay thứ ba của chính mình, chúng ta thiếu một chút ngộ tính, vì lẽ đó cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng hai cái tay vốn có của bản thân.

- Thiên phú của thiếu chủ trải rộng. Chỉ có điều thời gian mỗi ngày của mỗi người đều giống nhau, thiếu chủ nên chọn một môn sở trường, nếu không hai bên cùng kém thì sẽ không tốt.

- Yên tâm đi, Phạm thúc, đạo lý này ta vẫn biết được.

Giang Thần khẽ cười nói.

Hắn muốn thông qua thực chiến để tăng kiếm thuật của chính mình lên, chỉ có điều rất nhanh hắn đã nhớ tới việc cấp bách hiện tại vẫn là đạt đến Tụ nguyên cảnh, kiếm pháp chỉ đưa đến tác dụng tô điểm một chút mà thôi.

- Nếu như không có một chút trợ lực, trong vòng một tháng sẽ không thể đạt tới Tụ nguyên cảnh, cho dù phụ thân dạy ta dục tốc thì bất đạt, thế nhưng đã là người thì phải học được hai chữ biến báo.

Giang Thần quyết định lợi dụng một cơ hội để giúp mình đạt đến Tụ nguyên cảnh.

Luyện đan!

Hóa nguyên đan.

Một loại linh đan thần kỳ giúp Ngưng khí cảnh đột phá tới Tụ nguyên cảnh, cấp bậc của loại linh đan này cũng không cao, tài liệu cũng không hiếm thấy. Chỉ có điều ở Thiên vực nó đã bị các thế lực lớn lũng đoạn.

Dù sao, đây là một loại linh đan Tụ nguyên cảnh thần kỳ có thể sản xuất với số lượng nhiều. Có thể uy hiếp đến sự tồn tại của những thế lực lớn trong Thiên vực, cho nên nhất định phải khống chế lại.

Đương nhiên, các thế lực lớn cũng biết hạn chế định lượng của Hóa nguyên đan lưu thông trong Thiên vực.

Lăng Vân Điện thân là ba thế lực lớn, việc có Hóa nguyên đan là điều chắc chắn.

Vì lẽ đó hắn mang theo Phạm Đồ đi tới chính điện tìm mẫu thân, đòi tiền đi mua dược liệu.

Đến chính điện, hắn phát hiện ra tất cả hạ nhân đều đứng ở bên ngoài, cửa lớn đóng chặt không mở ra được.

Giang Thần đi tới, nhìn Tuyết nhi tiến lên đón mình, hắn hỏi:

- Tuyết nhi, đã xảy ra chuyện gì?

Từ trong miệng nha hoàn không giấu được bí mật này, Giang Thần đã biết được lại là Tây viện giở trò.

Hiện tại cách tết đã không còn xa, trải qua một năm khổ cực, các viện cũng sẽ mở cửa khao thưởng người trong phủ.

Trước đây Đông viện đều trữ hàng một nhóm dược liệu, mời Linh đan sư tới luyện chế, sẽ có một phần linh đan phát xuống dưới. Mà một bộ phận linh đan khác sẽ mang đi cầm bán lấy tiền.

Với tình cảnh bây giờ của Đông viện, có lẽ phần linh đan này sẽ không có.

Như vậy đám người trung tâm với Đông viện ngay cả tết đến cũng không có khao thưởng, trong lòng bọn họ sẽ thất vọng, so với người của Tây viện, quả thực rất là khó coi.

Tây viện ý thức được điểm ấy, cho nên không buông tha cơ hội đả kích, không ngờ lại làm khó dễ từ bên trong, làm cho vị Linh đan sư vẫn hợp tác cùng Đông viện không chịu luyện chế linh đan.

Coi như luyện chế cũng được, chỉ có điều thù lao vốn là ba phần mười lại tăng lên tới năm phần mười.

Lúc này Cao Nguyệt đang thương lượng với Linh đan sư kia ở bên trong.