Cáo biệt Sở Lạc, ba người Giang Thần rời khỏi Chu Tước thành, đi lấy thuyền phi hành đã được giấu kỹ.
Trên đường, Mạnh Hạo và Văn Tâm đang thảo luận cảnh ly biệt vừa nãy, Sở Lạc và ba sư muội của nàng biểu hiện vẻ lưu luyến không rời, rốt cuộc có phải là xuất phát từ nội tâm hay không.
- Ý của ta là, thần chú thay đổi tình cảm của các nàng đối với Giang Thần, vì lẽ đó ly biệt sẽ thương cảm cũng là biểu hiện của chân tình.
Mạnh Hạo giảng giải quan điểm của mình.
- Trên đời không có nước không nguồn, không có gỗ không gốc, tình cảm như vậy làm sao có thể nói là chân thực được chứ.
Đối với thần chú Văn Tâm vẫn còn sợ hãi như cũ, không chấp nhận lời này của Mạnh Hạo.
- Thế nhưng, thần chú chính là đầu nguồn của tình cảm đó. Giang Thần, nếu như giải trừ thần chú, các nàng sẽ như thế nào?
Mạnh Hạo nói.
Giang Thần nhíu nhíu mày, nói:
- Chuyện thần chú, không muốn nên thảo luận nữa.
Phệ tâm chú là một trong tam đại cấm chú ở Thánh vực, cho dù có không ít người lén lút sử dụng, thế nhưng công khai thảo luận như vậy, Giang Thần không thể chấp nhận được.
Văn Tâm và Mạnh Hạo giao lưu ánh mắt một cái, biết bất kể trong lòng hiếu kỳ bao nhiêu thì cũng không thể nói tới chuyện thần chú nữa.
Ba người tìm được thuyền phi hành ở ngoài dãy núi.
Văn Tâm lên thuyền, chợt phát hiện ra sắc mặt của Giang Thần rất khó nhìn, nhíu mày thành hình chữ xuyên.
- Sao vậy? Có phải ta nói chuyện thần chú khiến cho ngươi không thoải mái, sau đó ta sẽ không...
Văn Tâm đến bên cạnh hắn, bàn tay ngọc trắng như tuyết đánh vào trên vai hắn.
- Đi ra!
Giang Thần hét lớn một tiếng, đẩy Văn Tâm ngã xuống đất, lấy Xích tiêu kiếm ra chém một chém về phía sau!
Keng!
Tiếng kim loại va chạm lanh lảnh dễ nghe, dưới ánh lửa bập bùng, một thanh phi đao đã bị cắt thành hai đoạn rơi trên mặt đất.
Sưu!
Tiếng xé gió ác liệt của phi đao lúc này mới truyền đến, có thể thấy được tốc độ của phi đao vừa nãy nhanh bao nhiêu.
Văn Tâm và Mạnh Hạo cả kinh, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, hai người lấy ra linh khí, nhìn về phía phương hướng phi đao kéo tới.
- Không tệ lắm, thần thức của Tụ nguyên cảnh đã có thể cảm ứng được phi đao của ta, xem ra giá cả của ngươi nên lấy cao hơn nữa.
Một người áo đen đi về phía bên này, vóc người tầm trung, từ hình thể là nam nhân, đeo công cụ đặc thù, trái đen phải trắng, phân biệt rất rõ ràng.
- Hắc Bạch môn!
Vừa nhìn thấy mặt nạ trắng đen, Văn Tâm kinh ngạc thốt lên một tiếng, khuôn mặt cười trắng bệch.
- Tổ chức sát thủ nổi danh nhất trong Hỏa vực, đã tồn tại được mấy trăm năm.
Nàng nói với Giang Thần và Mạnh Hạo.
Sát thủ là tồn tại làm cho người ta căm hận mà lại kiêng kỵ, so với bất kỳ thế lực nào một tổ chức sát thủ còn dễ dàng hấp dẫn cừu hận hơn.
Vì vậy, sát thủ đều biết điều, rất thần bí, chỉ khi nào không bị người ta biết thì mới có thể an toàn.
Thế nhưng tiếng tăm của Hắc Bạch môn này rất lớn, không thua thập đại tông môn, lại đứng sừng sững mấy trăm năm không ngã, có thể thấy được có bao nhiêu đáng sợ.
Những năm qua, các thế lực đều có đệ tử ưu tú chết ở trong tay của Hắc Bạch môn, cũng đã từng có mấy thế lực lớn liên thủ lại, ý đồ tiêu diệt Hắc Bạch môn, kết quả đều phải trả giá đánh đổi rất nặng.
Cho đến nay, địa vị của Hắc Bạch môn ở Hỏa vực rất đặc thù, mọi người đều lựa chọn lãng quên đi bọn họ. Đồng thời cũng thầm cầu nguyện không nên bị sát thủ của Hắc Bạch môn nhìn chằm chằm vào mình.
Bây giờ lại có một sát thủ xuất hiện ở trước mắt, tự nhiên Văn Tâm sẽ sợ sệt.
Nàng nhìn thấy vị trí bên phải mặt nạ màu trắng, dưới khóe mắt có vẽ một giọt nước mắt đỏ ngầu.
- Huyết lệ đại diện cho đẳng cấp sát thủ của Hắc Bạch môn: Thiên sát địa tuyệt, một giọt máu đã nói rõ là sát thủ chữ tuyệt, là sát thủ cấp thứ tư.
Văn Tâm nói.
- Vậy còn được, là cấp thấp nhất.
Mạnh Hạo nói.
Văn Tâm liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Cảnh giới thấp nhất của sát thủ Hắc Bạch môn đều là Thần du cảnh.
Lời này suýt chút nữa đã khiến cho Mạnh Hạo buông lời chửi mẹ kiếp, hắn ngạc nhiên nói:
- Thần du cảnh chạy đi làm sát thủ? Làm gì vậy chứ?
- Cảnh giới sẽ không thay đổi phẩm hạnh của một người, chỉ cần có lợi thì Thần du cảnh cũng có thể là thổ phỉ.
Văn Tâm nói.
- Mục tiêu của hắn là ta, các ngươi ngồi thuyền phi hành đi đi.
Giang Thần giao cờ khống chế cho Văn Tâm, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi sát thủ trước mắt.
- Cùng đi đi! Lên thuyền thì hắn sẽ không đuổi kịp được.
- Thuyền phi hành không có năng lực phòng ngự, lên trên không sẽ càng nguy hiểm, không nên phí lời!
Giang Thần bỏ lại cờ khống chế, nhanh chóng chạy đi vào vùng rừng rậm bên trong.
Sát thủ Hắc Bạch môn cũng không lo lắng, hắn liếc nhìn Mạnh Hạo và Văn Tâm, phi đao sắc bén đang chuyển động ở tay.
Chợt, hắn từ bỏ dự định thông qua áp chế Văn Tâm và Mạnh Hạo để bức Giang Thần đi vào khuôn phép.
Bởi vì đối phó với một Tụ nguyên cảnh mà làm như vậy sẽ làm nhục bảng hiệu của Hắc Bạch môn.
Hắn nhìn về phía phương hướng Giang Thần rời đi, khóe miệng hiện lên một tia lạnh lẽo.
Bước chân nhẹ nhàng bước ra, người đã biến mất ở trước mắt của Văn Tâm và Mạnh Hạo. Hai người chỉ cảm thấy một cơn gió lao đi về phương hướng của Giang Thần.
- Xong.
Văn Tâm cảm giác rất vô lực, Giang Thần không phải là đệ tử đến từ thế lực lớn, bên người không có người bảo vệ, đối mặt với sát thủ Thần du cảnh, thập tử vô sinh.
- Không có chuyện gì đâu. Cứ tin tưởng Giang Thần, hắn đã từng giết chết Thần du cảnh.
Mạnh Hạo nói.
Lời này đã tạo ra tự tin cho Văn Tâm, hai người lên thuyền phi hành, ở trên không trung bay đi theo phương hướng Giang Thần chạy trốn.
- Ai lại phái sát thủ Hắc Bạch môn đối phó với Giang Thần cơ chứ? Lẽ nào là Cao gia trả thù?
- Nếu như Cao gia muốn trả thù thì sẽ không cần phiền phức như vậy. Trực tiếp phái cường giả gia tộc đến là được. Phái sát thủ, nói rõ là không muốn bị người ta biết, rất có thể là Hắc Long thành, trước đó ở nơi thí luyện, Giang Thần bị Ninh Bình nhằm vào. Như vậy đã nói rõ Hắc Long thành đã nổi lên sát tâm, thế nhưng trong một quãng thời gian rất dài sau đó, Giang Thần đều ở môn phái không ra.
- Sau đó hắn rời khỏi môn phái, cũng không ai biết hắn đi đâu, mãi đến khi tin tức hoàng lăng làm bại lộ hành tung của hắn. Cho nên sát thủ chờ đợi đã lâu cũng đã theo tới!
Văn Tâm nghĩ được ra những chuyện này, Giang Thần cũng đoán ra được. Thế nhưng có biết cũng không thay đổi được gì cả.
Trong lúc chạy trốn, phía sau không ngừng có phi đao kéo tới, đều bị hắn tránh thoát khỏi từng cái.
Phi đao thất bại đánh vào trên cây to, không có bất kỳ trở ngại nào xuyên qua thân cây, sắc bén khó chặn.
- Rõ ràng hắn có thể đuổi theo, tại sao nhất định phải dùng phi đao chứ? Hưởng thụ lạc thú truy sát sao? Thực sự không có một chút chuyên nghiệp nào cả.
Biết bất kể ra sao cũng không chạy nổi cho nên Giang Thần mới ngừng lại. Hắn xoay người thì đã nhìn thấy sát thủ của Hắc Bạch môn đứng yên ở trên một cành cây.
Mắt đang thưởng thức phi đao trong tay, tuy rằng cách lớp mặt nạ thế nhưng Giang Thần cũng có thể cảm nhận được vẻ trêu tức trên mặt của hắn.
- Phi đao của ngươi không giết chết được ta.
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Ta đã từng nói qua giết chết ngươi sao? Bắt giữ ngươi, giá cả còn gấp trăm lần so với việc giết chết ngươi.
Sát thủ này lẫm liệt nói.
- Bắt ta?
Giang Thần không biết rõ, chẳng lẽ Hắc Long thành còn muốn dằn vặt mình đến chết sao?
Đột nhiên, Giang Thần nhớ tới lời Sở Lạc đã nói, hắn tức thì hiểu ra.
- Thần mạch của Ninh Hạo Thiên biến mất, nhất định đã nhận ra được vấn đề, mà ta lại dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng quật khởi, đương nhiên bọn hắn đã phát hiện ra đầu mối.
Sau khi hiểu ra, Giang Thần liên tục cười lạnh, thầm nói:
- Hắc Long thành à Hắc Long thành, các ngươi muốn tiếp tục cướp đoạt Thần mạch của ta sao? Sẽ không, ta sẽ không cho các ngươi thêm cơ hội nào nữa.
Sau đó, Giang Thần ngẩng đầu lên, cố ý ra vẻ sợ hãi, cắn răng nói:
- Có thể buông tha cho ta được không? Ngươi hẳn phải biết biểu hiện của ta ở hoàng lăng chứ? Ở trong hoàng cung ta đã thu được chí bảo, có thể đưa cho ngươi.
- Ồ?
Sát thủ của Hắc Bạch môn từ trên ngọn cây nhảy xuống, đi về phía hắn.