Triêu Vân Bạch Hân, ma đầu đầu tiên của Ánh Sáng.
Công tử Kì, ma đầu thứ hai của Ánh Sáng.
Ngoài ra, còn có vô số lão yêu quái khác.
Thú vui chung của những người này, chính là giẫm đạp Thanh Dạ. Thanh Dạ trong lúc cùng bọn họ trường kỳ tác chiến, da mặt cùng thần kinh dần dần trở nên kiên cường dẻo dai hơn rất nhiều.
Giờ nghĩ lại có lẽ cũng nên cảm ơn sự rèn luyện của bọn họ, nhưng đa số thời điểm, Thanh Dạ đều cảm thấy mình đang nuôi một đám lưu manh.
“Hôm qua đánh bài lại thua rồi. Thanh Dạ, tuần sau tớ đến nhà cậu ăn cơm nhé?”
“Có thể.” Thanh Dạ trả lời,“Đưa đây một vạn.”
“Trước tiên phải nói rõ~ tôi, không, có, tiền, đâu~”
“Tớ đương nhiên biết.” Thanh Dạ mỉm cười,“Cho nên tớ muốn nói tới tiền trong trò chơi ấy chứ, công tử đại nhân gian thương thân mang mười triệu ~”
“Lão Thanh…… Cậu là nhân cơ hội kiếm lợi nha?”
“Đúng vậy đó.”
“Thiết…… Tớ mặc kệ. Ngày mai tớ cứ đến nhà cậu, không cho ăn cơm thì tớ sang nhà Lão Bạch!”
“Này.” Người bị điểm danh nhíu nhíu đầu mày,“Công tử.”
“Gì?”
“Hôm qua chuyện cậu cùng đám Tro Tàn đã giải quyết xong chưa?”
“Vẫn chưa, tối nay các cậu tới giúp tớ nhé.”
“Ngại quá, cũng giống như cậu không có tiền vậy đó.” Bạch Hân cười khẽ,“Tôi, không, rảnh~”
“……”
“Bạch đại ca, Bạch tiên nhân, Bạch tổ tông ơi, mình thu hồi lời nói lúc nãy vẫn không được sao……”
Khi đó Ánh Sáng vô tổ chức vô kỷ luật, những nhân vật trong quá khứ không lâu sau đều rời bỏ Thần Vô. Người còn lại, tiếp tục hướng tới mục tiêu của họ.
Nhưng đôi khi, Thanh Dạ bỗng nhiên lại thấy rất nhớ mấy kẻ này.