Thần Vô Chi Tế

Chương 54: Ánh sáng nhạt màu




Edit: bé Na

Hội nghị thảo luận giữa các hội trưởng trên kênh is dự định tuyên bố kết quả trước mười hai giờ, lại chậm chạp chưa thấy chấm dứt.

Lúc mười hai giờ chỉ có Khả Nhạc ra khỏi phòng hội nghị, nói với những người đang lưu lại điểm tập hợp: “Mọi người có thể trở về rồi, có chuyện gì ngày mai bàn lại”, sau đó lại tiếp tục tiến vào phòng hội nghị.

Vừa đi, thời gian đã là suốt một đêm.

Đêm nay là khoảng thời gian có ý nghĩa quan trọng trong lịch sử Ánh Sáng, nhưng đối với người nào đó mà nói, không thể nghi ngờ, vô cùng dài lâu và buồn tẻ.

Linh Linh vẫn chưa đi ngủ, cô biết giờ phút này đề tài mọi người thảo luận trong phòng hội nghị tất nhiên là nói về chuyện của cô.

Cô chỉ im lặng chờ đợi, chờ đợi quyết định cuối cùng của những người đó.

Ngồi cách cô không xa, cũng có vài người mà cô quen biết.

Đu Đủ, Cá Chết, Mèo Lười, Ly Ca, Tiểu Hàn, cùng Noãn Khí từ Tam Sinh Thạch qua, một đám người đối lập với một mình cô. Thời gian dài như vậy, bên kia vẫn không có ai ra chủ động chào hỏi cô.

Ngẫm lại thời điểm khi cô vừa mới tiến vào Ánh Sáng, ngẫm lại khi luận võ chọn rể, ngẫm lại tình cảnh bọn họ ở sàn đấu PK vì cô chủ động ra tay…… Thật sự là xưa đâu bằng nay.

Lần này, chỉ sợ ngay cả ông xã Khả Nhạc của cô, ôn hòa đến không còn gì để nói cũng phải tức giận?

Hiện tại cảm xúc của Linh Linh bình tĩnh tới không thể hiểu được, bởi vì trong lòng cô vẫn nghĩ mình may mắn. Cho dù từ nay về sau không thể tiếp tục ở lại Ánh Sáng, cô cũng đã nghĩ ra biện pháp bảo toàn thanh danh của mình tại server.

— Tìm ra một đường lùi có thể làm cho mình yên ổn đi ra. Nói như vậy, ngày sau ngóc đầu trở lại sẽ không phải là chuyện gì khó khăn.

Về phần rốt cuộc nên làm gì bây giờ……

Linh Linh mỉm cười, cô đã có chủ ý.

Có người chịu tội thay, tất cả đều dễ giải quyết.

Trong thế giới của cô không tồn tại vấn đề ai phải xin lỗi ai, chỉ có quan hệ lợi dụng và cam nguyện bị lợi dụng, cho nên người kia…… là vật hi sinh rất thích hợp.

Hơn năm giờ sáng hôm sau, những phân hội trưởng có mặt ở thành chiến hôm trước mới rời khỏi phòng hội nghị, trầm mặc logout đi ngủ.

Linh Linh ngồi xổm một bên, nhìn người dần dần đi hết, nhìn vài kẻ ở chủ hội chờ đợi thật lâu đang gọi Luật và Khả Nhạc.

“Anh Khả Nhạc!”

“Phó hội, sao rồi?”

Luật nhìn bọn họ, không nói gì.

Nhưng Khả Nhạc lại phát hiện ra Linh Linh đang ngồi cạnh tường, lập tức đi tới. Khi cách cô vài bước mới dừng lại, hỏi:

“Em còn chưa đi ngủ?”

“Em đang đợi anh.” Linh Linh ra vẻ ngây thơ trả lời.

“……”

Khả Nhạc dừng hình trong vài phút, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói:

“Được rồi, tôi cũng không muốn vòng vo với em nữa, hiện tại tôi, Luật phó hội và chủ lực của chủ hội đều đang ở đây, em thẳng thắn nói ra đi.”

“Nói gì cơ……”

“Đừng giả ngu.”

“Em……”

“Linh Linh, em vì sao lại làm chuyện xấu với chúng tôi và minh hữu? Vì sao lại đem tình báo của chúng tôi bán cho bên Ảo Giác? Chúng tôi đã làm chuyện gì có lỗi với em sao?”

“Này……”

Đối mặt Khả Nhạc khí thế bức người liên tục đặt ra ba câu hỏi, Linh Linh giống như không biết phải làm sao.

“Em……”

“Chẳng lẽ em muốn nói, tất cả mọi việc đều không quan hệ với em?”

“Không phải……” Linh Linh giải thích,“Em thừa nhận là em……”

“Như vậy, làm ơn cho tôi một lý do thích hợp.”

Phó hội đứng một bên thản nhiên nói tiếp câu.

“Từ khi em gia nhập Ánh Sáng tới nay liền trăm phương ngàn kế bồi dưỡng ‘tâm phúc’, ở Luyến phân hội một ngày cũng không an phận. Ý đồ của em trước tiên là phá hư quan hệ giữa Ánh Sáng và đồng minh nghiệp đoàn, hiện tại thậm chí còn bán đứng tình báo cho công hội trước đây. Chúng tôi đã điều tra ra mấy người gọi là tình báo viên của em, bọn họ chỉ là đơn thuần tín nhiệm em nên mới nói cho em biết, phần đông còn lại là bởi vì mấy đứa nhỏ tùy hứng, khí thịnh mà bị em lợi dụng. Xin hỏi, nguyên nhân em phá hư ích lợi của nghiệp đoàn đến tột cùng là vì sao?”

“Em……”

Tội chứng bày ra trước mặt, Linh Linh á khẩu không trả lời được, trong lúc nhất thời không thể nghĩ được dùng lời lẽ gì để giải thích.

Người trước mắt là Nguyệt Ẩn Luật, là người cô cực kì căm ghét, đồng thời cũng là người cô không thể không bội phục. Cô không thể không thừa nhận, tuy rằng đây chỉ là trò chơi, nhưng chỉ cần anh ta đứng nơi đó, chỉ cần anh ta mở miệng nói chuyện, không khí chung quanh nhất thời sẽ bị một luồng khí quá mức cường đại làm thay đổi.

Anh ta rất khôn khéo, anh ta sử dụng thời gian còn ngắn hơn so với cô nghĩ đã điều tra xong tình huống, phỏng chừng ngày mai toàn nghiệp đoàn sẽ bắt đầu tiến hành thanh tẩy hội viên?

Bất quá, tất cả cũng chẳng có việc gì……

“Em…… không oán hận Ánh sáng.”

Phỏng chừng hiện tại mọi người ngồi trước màn hình đang chờ đợi cô giải thích, Linh Linh động động ngón tay, gõ ra một câu lại một câu, ngay cả chính cô lúc đọc cũng cảm thấy buồn cười:

“Em thật ra rất thích ánh sáng, có lẽ các anh sẽ không tin…… Từ khi Ảo Giác giải tán, anh Trục Phong rời đi rồi đề cử em vào Ánh Sáng, em liền phát hiện ra nơi này cùng công hội trước kia của em không giống nhau, không khí rất tốt, rất hữu hảo, rất ấm áp.”

“Lúc ban đầu đến với Ánh Sáng em cực kì khát vọng được hữu nghị với mọi người, khát vọng làm cho chị Yoyo biết được thực lực của em, em không nghĩ vĩnh viễn phải trở thành người ngoài, cho nên em bắt đầu cố gắng để thân cận với các anh các chị. Nhưng, sau đó……”

“Em nói tiếp đi?”

“Nhưng người kia lại nói với em, Ánh Sáng mới là đối tượng em nên oán hận, em đã quên rồi sao?”

“…… A?” Đu Đủ mê hoặc nói,“Sao bọn mình lại làm cho người khác oán hận nhỉ?”

“Cậu ta nói…… Năm đó Bạch Hân của Ánh Sáng không tôn trọng người bạn tốt nhất của em, Thấm Lam, em hiện tại sao lại có thể hữu hảo ở chung với anh ấy? Phó hội trưởng Ánh Sáng cự tuyệt lời mời của anh Trục Phong, cùng Ngân Cánh âm thầm kết minh chèn ép Ảo Giác, mới làm cho nội bộ bên trong Ảo Giác phân liệt, cuối cùng phải giải tán…… Cậu ta nói, tuy rằng anh trai em lòng dạ rộng lớn không có so đo, thậm chí đem em giao cho nghiệp đoàn có khả năng phát triển tốt nhất, nhưng là em ở cùng với bọn họ sẽ không cảm thấy khó chịu sao……”

“Đây đều là nói hưu nói vượn!?” Vừa nghe thông suốt mấy lời loạn thất bát tao, vô liêm sỉ đó, Đu Đủ nhất thời xù lông nhím,“Chuyện Bạch Hân lúc trước không phải bị người khác loạn truyền thành như vậy sao? Huống hồ từ khi nào chúng ta cùng Ngân Cánh âm thầm kết minh! Nội chiến làm Ảo Giác giải tán sao lại cùng chúng ta có liên quan?”

“Những điều đó đều là do người kia nói cho em biết, em lúc đó đang rất phiền lòng muốn tìm kiếm chỗ phát tiết…… Cho nên mới rất tin không nghi ngờ……”

“Này! Em vốn không có năng lực tự mình phán đoán sao? Em là kẻ ngu ngốc sao!?” Đu Đủ tức giận mắng,“Để anh cho em một đáp án, giáo huấn hộ em kẻ có tư tưởng chết tiệt đó?”

“Cậu ta……”

Linh Linh do dự hồi lâu, giống như trải qua giãy dụa tâm lý kịch liệt, cuối cùng mới giống như quyết định hạ quyết tâm nói:

“ID của cậu ta trong trò chơi, gọi là Thiên Tùng……”

“Hả–!?”

Nếu trò chơi có âm thanh, tiếng kêu của Đu Đủ lúc này khẳng định có thể làm cho lỗ tai mọi người chấn kinh.

“Cái tên vô liêm sỉ, bệnh hoạn, thần kinh đó cư nhiên vẫn là âm hồn không tiêu tan!?”

“Cậu ta từng là hàng xóm của em, quan hệ giữa chúng em lúc trước vẫn…… rất tốt.”

“Trời ạ, không thể nào……”

Đu Đủ thì thào, vẫn còn chưa khôi phục lại sau khi bị làm cho khiếp sợ.

“Nếu thật sự là Thiên Tùng, đó quả thực là tin tức lớn nhất của Bi Luyến Hồ nha—người từng đắc tội với mọi người lại một lần nữa hạ độc thủ phía sau màn……”

“Đu Đủ…… Còn có mọi người trong Ánh Sáng.” Linh Linh làm ra động tác quỳ xuống, thành khẩn nói,“Em xin lỗi mọi người, em đã làm rất nhiều chuyện xấu, nay em đã biết sai lầm của mình rồi, em nguyện ý rời khỏi nghiệp đoàn để tạ tội, mọi người làm ơn bỏ qua cho em lần này……”

“Em thật sự là đồ ngốc nha, lại đi nghe lời loại người đó……” Đu Đủ còn đang đắm chìm trong cảm xúc khiếp sợ sau khi phát hiện ra chuyện động trời.

“Tôi nói, cậu mới là đồ ngu đi? Tiểu Mộc Mộc.”

Cá Chết lạnh lùng, nghiêm mặt nhắc nhở cậu ta.

“Hả……?” Đu Đủ hoảng hốt quay đầu,“Dừng dừng, cậu đang nói ai ngu ngốc?”

“Cậu.” Cá Chết nói.

“Cậu.” Mèo Lười nói.

“Cậu.” Ly Ca cùng Tiểu Hàn nói. Noãn Khí ở một bên không ngừng cười, không dám phát biểu ý kiến.

“Tôi tôi tôi…… tôi làm sao?” Đu Đủ mờ mịt.

“Chuyện tới nay cậu còn tính tin tưởng lời của cô ta sao hả, thánh mẫu Đu Đủ?” Tiểu Hàn châm chọc nở nụ cười,“Cậu không phải đối với cô ta tình cũ khó quên cho nên đầu óc lại bị choáng váng đó chứ?”

“Ai, ai đối với ai cũ tình khó quên hả!” Nghĩ tới vừa rồi đang nhớ lại chuyện cũ, Đu Đủ lập tức đỏ mặt kháng nghị.

“Sách, cô Linh Linh này am hiểu nhất chính là giả vờ vô tội đó? Thực rất giỏi nha, thực rất giỏi, đem trách nhiệm chối bỏ không còn một chút, còn tìm được một tên đại ma đầu đến gánh tội thay, rất đáng giá để chúng ta khích lệ ~”

“Anh……” Linh Linh trừng mắt nhìn Tiểu Hàn,“Anh không được ngậm máu phun người……”

“Ngậm máu phun người rốt cuộc là ai hả cô em, dù sao hôm nay mặc kệ em có giải thích thế nào đi nữa, tuyệt đối không – có – người – nào lại tin tưởng cô em nửa chữ, a…… đương nhiên là ngoại trừ kẻ nào đó chỉ số thông minh thấp như heo~”

“Tiểu Hàn!!!”

“Sao? Tôi nói sai chỗ nào?”

Mắt thấy đôi oan gia kia lại định bắt đầu đấu võ mồm, Khả Nhạc đúng lúc cười khổ ngăn cản:“Được rồi hai đứa, để Luật phó hội nói vài câu.”

Hiểu được việc chính chưa xong, đôi oan gia nào đó lập tức ngoan ngoãn an tĩnh.

Luật nhìn Linh Linh, nói một câu ý nghĩa sâu sắc:

“Đêm nay, tôi lại được kiến thức tâm cơ của em.”

“Luật phó hội!” Linh Linh lập tức giải thích cho mình,“Em không có nói dối, Thiên Tùng thật sự quen biết em! Không tin anh cứ hỏi người trong công hội trước kia……”

“Đúng vậy, Thiên Tùng đúng là có quen biết em, nhưng chẳng qua tình tiết đã bị em điên đảo đi đôi chút.”

“Cái gì……?”

“Quan hệ giữa Thiên Tùng và em rất tốt, nhưng là cậu ta không có sai sử em đối phó với Ánh Sáng. Mà ngược lại, từ khi tôi tiến vào Cách Lãng Địch Á, em liền giật giây Thiên Tùng lúc đó đang làm phó hội trưởng của Cách Lãng đối phó với tôi, có phải không?”

“Không……!”

Bỗng nhiên bị bắt nhớ lại chuyện cũ chính cô đã muốn quên, Linh Linh trong nháy mắt sợ ngây người.

“Đương nhiên, mục tiêu của em không chỉ có tôi, cũng không chỉ là Ánh Sáng. Hội trưởng Cách Lãng, Hồ Ly, bị trộm nhân vật, ở kì dự tuyển quốc chiến lại gặp phải sự quấy rối nghiêm trọng; nội bộ Ngân Cánh xuất hiện hiện tượng châm ngòi ly gián, có người cố ý đem quan hệ giữa Mã Lệ và Ken nói ra ngoài, khiến cho lòng người rung chuyển…… Cùng với hiện tại Ánh Sáng bởi vì tin tình báo bị tiết lộ mà bị thua đau. Tất cả những hỗn loạn này đều có liên quan tới em, đúng không?”

“Sao lại có khả năng liên quan tới em……”

“Thanh Dạ, tôi, cả Trục Phong, chúng tôi đều quá coi thường em, Linh Linh. Chúng tôi rất khó tưởng tượng được, một cô bé tuổi không lớn, nhìn cũng đơn thuần, hoạt bát, nhưng lại có tâm tư thâm trầm như thế, làm cho người ta không thể hiểu được.” Luật không nhanh không chậm dùng lời lẽ bén nhọn đâm thẳng vào tử huyệt của đối phương,“Để nhiễu loạn thế cục của Bi Luyến Hồ, sau đó Ảo Giác ở một bên thu lợi, em thật sự là không tiếc trả bất cứ giá nào. Đáng tiếc Ảo Giác lại bởi vì vấn đề bên trong nên đã sớm giải tán, căn bản không có thỏa mãn được khát vọng một ngày nào đó sẽ thống nhất cả server của em.”

“Không phải như thế……”

Mắt thấy cô ta còn mưu toan trốn tránh, khẩu khí của Luật cũng trở nên nghiêm khắc hơn:

“Tâm lý trả thù của em tôi có thể hiểu, nhưng tôi không thể không nói, em đã chọn đối tượng hoàn toàn sai lầm. Em tự tin quá mức, lại không biết những người thành lập quan hệ lợi dụng với em cũng sẽ không bảo trì trăm phần trăm tín nhiệm. Tôi nghĩ Trục Phong anh ta cũng không ngờ rằng, cô em gái lúc trước còn nhớ mãi không quên, lại có thể làm ra chuyện làm Ảo Giác lưu tiếng xấu muôn đời, có thể trở thành trò cười cho người chơi ở Bi Luyến Hồ!”

“Đủ rồi!!! Không cần nói nữa!!!!”

Linh Linh giống như phát cuồng đánh ra một chuỗi dài dấu chấm than, cuối cùng cũng nhận tội, kêu to:

“Nói cho tôi biết! Anh rốt cuộc là làm cách nào mà biết những chuyện đó!?”

Luật mỉm cười:“Có người không ngồi yên nhìn em tự tung tự tác được nữa, cũng biết rõ mình không có biện pháp để ngăn cản em, vì thế không lâu lúc trước đã nói cho chúng tôi tất cả.”

“Là Thấm Lam đúng không!!??” Linh Linh dường như phát điên,“Là cô ta đem chuyện của tôi nói cho các người đúng không!”

Năm đó, cho dù là sau khi quan hệ giữa hai người bị cắt đứt, Thấm Lam đã từng thề giữ bí mật chuyện cũ…… Rốt cục vẫn phản bội lời thề.

Vì sao……

Vì sao……

Đây là báo ứng cho việc mình không thể tín nhiệm người khác sao……

“Thấm Lam gửi cho em lời nhắn, em có bức xúc gì có thể cứ việc đổ lên đầu cô ấy, không cần phải lãng phí tinh lực đi phá hủy nhà người khác.” Luật lạnh lùng nói,“Em phải biết rằng, nếu không phải thật sự quan tâm tới em, nếu không phải cô ấy luôn luôn chờ em phát hiện ra sai lầm của mình, không có khả năng cô ấy kéo dài tới hiện tại mới nói cho chúng tôi biết tất cả. Đối với cô ấy mà nói, nói cho chúng tôi biết cũng không chiếm được chỗ tốt, không phải sao?”

“Vô liêm sỉ! Bạn bè cái gì…… thề thốt cái gì……” Linh Linh cảm xúc kích động, nói năng lộn xộn,“Đều là…… Vô liêm sỉ……”

Luật lãnh đạm nói tiếp:

“Nếu đã có gan làm chuyện xấu, thì phải có gan tới gánh vác hậu quả. Ở phía sau tôi còn có hơn hai trăm hội viên và mấy chục người bên minh hữu, tôi muốn cho họ một lời giải thích hợp lý về chuyện tiết lộ tình báo hôm nay. Nhưng tôi cũng không muốn trừng phạt em trước mặt bọn họ, tôi hy vọng em có thể tự giác đi nhận tội.”

“Anh muốn tôi làm thế nào……?”

“Cho dù không nói, trong lòng em cũng rõ ràng.”

“……”

“Ngoài ra, tôi đã nhờ Thấm Lam đem chuyện này báo cho Trục Phong, tôi nghĩ ngày mai anh ta sẽ rất vui vẻ quay lại Bi Luyến Hồ xem chuyện của em.”

Cái gì? Trục phong……???

Anh Trục Phong của cô……??

Nếu nói lúc trước chỉ là những lời nói đả kích, như vậy những lời này không thể nghi ngờ giống như sét đánh ngang trời, làm cho Linh Linh tan xương nát thịt.

“Anh – anh sao lại có thể như vậy!! Anh sao lại có thể nói cho anh ấy những điều này!!!???” Cô lâm vào tuyệt vọng.

“Gậy ông đập lưng ông.” Luật lạnh lùng cười,“Khi em sai sử Thiên Tùng làm những việc đó, em có để ý tới suy nghĩ của người khác không?”

“……”

Trầm mặc một lúc.

Linh Linh cứ như vậy ngơ ngác mặc cho thời gian trôi qua, giống như biến thành pho tượng, không nói chuyện, cũng không động đậy.

“Thời điểm không còn sớm, mọi người đều đi nghỉ ngơi thôi.”

Chu Luật biết hiệu quả đã đạt được, không tiếp tục bức bách.

Trục Phong, người đó – đúng như lời Thấm Lam nói, đối với Linh Linh không thể nghi ngờ gì, là vũ khí có lực sát thương lớn nhất. Nói theo cách khác, cô bé này trong lòng vẫn có nơi mềm mại?

Tức giận có thể gây lên lầm lỡ. Nhưng vô luận có lý do gì đi nữa, những chuyện cô làm sai thực nhiều lắm, nhiều đến không thể tha thứ hết được.

“Luật.” Khả Nhạc gửi tán gẫu tư đến chỗ Luật.

“Ừ?”

“Cậu thật sự nói cho Trục Phong?”

“Không.” Luật mỉm cười,“Chỉ là một chút thủ đoạn trừng phạt cô bé thôi.”

“Quả thế.”

“Tạm thời vẫn để cô nhóc trong trí nhớ của Trục Phong, vẫn duy trì bộ dáng đơn thuần, đáng yêu lúc ban đầu……”

Nói tới đây, Chu Luật không khỏi nhớ tới Quả Quả ngây thơ, khả ái, tươi cười sáng lạn, tốc độ đánh chữ cũng dần dần chậm lại.

Quay đầu, qua khe hở bức màn trong phòng thấy những tia sáng nhạt nhòa.

Một đêm thật dài, cuối cùng cũng đã qua.