Edit: bé Na
Trong cõi nhân sinh ngắn ngủi hoặc dài lâu, mỗi thời mỗi khắc đều có khả năng phát sinh ra những chuyện làm cho người ta không tưởng tượng được.
Chu Luật vốn là một người thuần túy có lý tính, thường tự đặt câu hỏi cho mình, thích đem những chuyện có khả năng phát sinh ngoài ý muốn suy diễn trong đầu. Cứ như vậy, cho dù phát sinh ra biến cố gì, cũng sẽ không làm cho cậu quá mức kinh ngạc.
Nhưng từ sau khi gặp Thanh Dạ, giống như có rất nhiều chuyện đều thoát ly khỏi kế hoạch của Chu Luật.
Giống như, người mang đến nhiệt khí cho cuộc sống vốn lạnh lùng của mình lại chính là một người đàn ông; Lại giống như nói, mình trong lúc bất tri bất giác đã hình thành thói quen không muốn rời xa người đàn ông này.
Lại giống như…… Hiện tại.
Loại trống rỗng này trong đầu, trống rỗng đến mức làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, là gì vậy?
Đồ ăn trên bàn vẫn còn ấm, chỉ đợi anh trở về rồi đưa vào lò vi ba. Quần áo sạch sẽ đã sớm chuẩn bị tốt, nước tắm lúc nào cũng có thể đổ đầy bồn tắm lớn. Màn hình máy tính sáng le lói trong phòng ngủ, cũng đang đợi anh trở về.
Cùng đợi tay anh bay nhanh trên bàn phím, sau đó sẽ quay đầu, lộ ra nụ cười đắc ý có vài phần trẻ con.
“Ba……”
Không cầm chắc ống nghe điện thoại, liền lỡ tay đánh rơi xuống đất.
Chu Luật từ trong khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi quay trở lại hiện thực.
Cậu đã hoàn toàn không cố được nữa. Mẹ Thanh Dạ còn đang nói trong điện thoại cái gì đó, cũng có không có đủ kiên nhẫn để nghe cho hết.
Không kịp mặc áo khoác, không kịp làm bất cứ chuyện gì, cậu giống như cơn gió hướng về phía dưới lầu, vội vàng gọi một chiếc xe:
“Đến bệnh viện thứ hai!”
Tài xế taxi tò mò nhìn cậu một cái.
Hành khách lo lắng bác tài gặp cũng không ít, nhưng giống như cậu này mùa đông lạnh mà ăn mặc phong phanh như vậy, khi nói chuyện còn cực lực khắc chế cảm xúc trong thanh âm thì không giống như bình thường. Cậu con trai trẻ tuổi này nhìn qua cũng ổn trọng, ôn hòa, giáo dưỡng vô cùng tốt, nhất định là đã gặp chuyện nghiêm trọng.
Cậu ta vẫn thật im lặng, một phút đồng hồ sau mới nói ra một yêu cầu.
“Bác à, phiền bác đi nhanh một chút được không?”
“Nội thành giới hạn tốc độ 40 km/h, không thể nhanh hơn nữa đâu……” Tài xế chậm rãi lắc đầu, đồng tình hỏi,“Là người trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
“Vâng……”
Cậu ta mày nhăn mày nhíu, giờ phút này hết thảy cảnh vật ngoài của sổ xe chỉ sợ đều đang làm cho cậu nôn nóng.
“Đừng nóng vội, nhất định không có vấn đề gì.” Tài xế hảo tâm an ủi.
Đường gần nhất đến bệnh viện thứ hai phải xuyên qua khu phố trung tâm, giờ này đã qua thời gian tan tầm đông đúc nhất, giao thông đáng lý là phải thông thuận. Nhưng mà thật giống như ông trời đang trêu đùa lòng người, thời điểm bọn họ đến khu phố trung tâm, lại gặp phải một đoạn kẹt xe dài.
“Đây là có chuyện gì vậy.” Lái xe cũng có chút phát hỏa.
“Đằng trước hình như có xe tông vào đuôi xe, vừa mới xảy ra, hiện tại cảnh sát giao thông còn chưa thấy đến.” Tài xế và phụ xe của chiếc xe bên cạnh vươn đầu qua cửa xe nói,“Xem ra phải dừng một lúc lâu rồi.”
“Vận khí thực tệ.”
“Đúng vậy, nhà chúng tôi cũng đang có việc gấp.”
Đương nhiên, người nôn nóng nhất, vĩnh viễn là người giờ phút này đang ngồi sau xe người kia.
“Cậu à, cậu là muốn chờ hay là……?” Lái xe quay đầu hỏi ý kiến của hành khách.
“Cháu không thể chờ, cám ơn bác.”
Chu Luật lấy tiền từ sau túi, chờ không được bác lái xe trả lại tiền thừa, vội vàng rời đi.
Giao thông ở khu trung tâm gần như tắc ghẽn, phóng xa tầm mắt đều thấy những chiếc xe chủng loại khác nhau cùng những khuôn mặt với biểu tình bất đồng, nhưng thân ở trong hoàn cảnh ồn ào náo động như vậy, Chu Luật vẫn như cũ cảm thấy chung quanh một mảnh yên lặng. Giống như chỉ có một mình cậu đang lạc trong hoang mạc, xung quanh chỉ có cát vàng và sương khói mờ mịt, che dấu tất thảy những gì thế giới này vốn có, đủ các màu sắc biến ảo chiếu rọi.
Nghe không thấy thanh âm tranh cãi ầm ĩ, nhìn không thấy bất cứ một ai, nội tâm trống rỗng, chuyên tâm chạy như điên trên đường.
Gió lạnh đêm đông giống như những con dao nhỏ, thổi tới trên mặt sinh ra cảm giác đau đớn, thống khổ…… Tất nhiên, giờ phút này cậu cũng không cảm thấy gì.
***
Công thành chiến đã bắt đầu được nửa giờ, nhưng người chỉ huy vẫn không thấy tới, những người đang chờ đợi được phân công nhiệm vụ có chút nóng vội.
“Phó hội đâu rồi?”
“Cá Chết, phó hội chạy đi đâu rồi?”
“Sao tớ biết được.” Cá Chết vô tội trả lời,“Lúc trước tớ hỏi anh ấy lão đại đã trở về chưa, lúc đó vẫn thấy anh ấy trả lời, sau đó liền vô duyên vô cớ biến mất tiêu……”
“Có phải đang nhận điện thoại không?”
“Nhận điện thoại gì mà hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa nói xong?”
“Di động của Phó hội thông báo đường dây bận đúng không?”
“Không phải.” Ly Ca nói,“Mình gọi vài lần rồi, đều là không có người nhận.”
“……”
Phó hội làm việc luôn luôn nghiêm cẩn đến cẩn thận lại xuất hiện loại tình huống này, xác thực đáng giá để mọi người cân nhắc kỹ càng.
“Ách, có phải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không……?”
“Đừng nói rủi, ở trong nhà mình thì có thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn?”
“Xin lỗi……”
Vài phút sau, Trà Trà ở diễn đàn của công hội tuyên bố tin tức:
“Như vậy, hôm nay Cá sẽ chỉ huy người của chủ hội đánh thành chiến, mọi người đều phải tuân theo chỉ huy của cậu ấy. Về bên Luật phó hội, để chị đi tìm người hỏi một chút.”
Nghe xong lời của Trà Trà, mọi người thế mới dần bình tĩnh lại, bắt đầu thu thập trang bị.
“Chị Trà……”
Ly Ca trong trò chơi lén lút gửi tin mật đến Trà Trà, còn chưa đợi cô mở miệng hỏi, Trà Trà đã nói:
“Chị có dự cảm không tốt lắm…… cả buổi chiều hôm nay mí mắt bên phải không ngừng nháy.”
“Này……” Ly Ca là người thông minh, lập tức hiểu được cô muốn nói cái gì.“Chị Trà, chị tính làm sao bây giờ?”
“Chị muốn đi xác nhận một chút, dự cảm bất hảo kia rốt cuộc có phải là sự thật hay không.”
“Hy vọng không phải.”
“Ừ…… Hy vọng thế.”
***
Nhóm hội viên đang chuẩn bị bắt đầu công thành chiến cũng sẽ không nghĩ đến, Phó hội của bọn họ luôn luôn tự giữ bình tĩnh không thể chê trách, giờ phút này lại đang lâm vào trạng thái bối rối trước nay chưa từng có.
Nhận được điện thoại thông báo người yêu gặp chuyện không may, trên đường chạy tới bệnh viện lại gặp phải cảnh tắc đường. Thời điểm Chu Luật hao hết toàn lực chạy vội tới bệnh viện, cách lúc cậu nhận được cú điện thoại kia đã qua hơn bốn mươi phút.
Bốn mươi phút có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn, nó có thể quyết định rất nhiều chuyện. Cho nên biểu tình lạnh lùng tới cực điểm của Chu Luật cũng không thể che dấu dưới ánh mắt, cảm xúc gần như phát cuồng, khiến cho đám y tá mồm miệng luôn luôn lanh lợi cũng có điểm không biết làm sao.
“Có người nào tên Đỗ Vụ Trạch khoảng một giờ trước được đưa tới đây cấp cứu không? tình huống hiện tại của anh ấy thế nào.”
“Làm phiền anh chờ một chút……”
“Tiểu Luật!”
Chu Luật bỗng nghe thấy có người gọi tên mình. Vừa quay đầu lại, đúng là cha mẹ Thanh Dạ.
Mẹ anh khôn khéo cùng cha anh chưa bao giờ biết đùa. Thấy hai người trên mặt biểu tình cũng không trầm trọng, Chu Luật bỗng nhiên cảm thấy như được giải thoát, thần kinh căng thẳng đến muốn đứt rời nhất thời cũng được thả lỏng một chút.
“Bác trai…… Bác gái……”
Chu Luật dùng bộ dáng vội vàng nhưng không hoảng hốt đi vào trong viện, dùng thang máy đi tới tầng bảy. Phòng bệnh nằm cuối cùng bên trái tầng bảy, chính là mục tiêu của cậu.
Ra khỏi thang máy, từ hành lang xa xa đã trông thấy từ phòng bệnh đi ra một người đàn ông cao lớn. Người đó nhìn nhìn xung quanh, hình như là đã phát hiện ra chỗ của cậu định hướng nơi này đi tới, nhưng lại giống như gặp quỷ nhanh chóng chạy mất về phía cầu thang bộ.
Người kia là ai?
Chu Luật hơi nhíu mày.
Đương nhiên đối với Chu Luật mà nói, người đàn ông muốn đào tẩu kia là ai đương nhiên không phải là chuyện cậu cực kì muốn biết, hiện tại chuyện quan trọng nhất là……
Cửa phòng bệnh 711 khép hờ. Chu Luật lạnh lùng đẩy cửa ra, rồi đi vào.
“A…… Thân ái, anh cuối cùng cũng gặp được em.”
Không tính hai người lớn thì trong phòng bệnh chỉ có một người— đương sự gặp tai nạn xe cộ, anh Đỗ Vũ Trạch, trên đầu quấn một băng vải màu trắng, trên chân đắp thạch cao thật dày, giờ phút này đang chính khí lẫm liêt, nhàn rỗi ngồi trên giường bệnh…… ăn cháo.
Thấy cậu đến, bệnh nhân lập tức lộ ra tươi cười vô cùng sáng lạn, nói ra ngôn ngữ êm tai nhất trên thế giới này.
“Nhiều ngày như vậy không thấy, anh rất nhớ em.”
“……”
Chu Luật không biết mất bao nhiêu kìm nén, mới khắc chế được mình không cầm quả táo bên cạnh ném về phía kẻ nào đó.
“Luật, sắc mặt của em sao lại khó coi như thế…… trời lạnh như thế sao áo khoác cũng không mặc? Ai, em vẫn không biết tự chăm sóc bản thân như vậy……”
“Tôi nói, Đỗ, Vũ, Trạch……”
“Hả?”
Thời điểm gọi cả tên cả họ, có khả năng 10% là nói giỡn, 90% còn lại…… Đương nhiên là vì tức giận.
“Tôi cho anh thời gian giải thích.” Ngữ khí của Chu Luật cũng tương đối bình tĩnh.
“Ách……” Người trên giường lập tức buông bát cháo, đồng thời thu lại biểu tình thản nhiên tự đắc,“Không phải lỗi của anh, tên tài xế taxi say rượu chở anh, đầu óc không tỉnh táo gây tay nạn. Cậu ấy cũng không có việc gì, nhưng anh ngồi ở bên cạnh lại gặp phải xui xẻo……”
Ở thời điểm nguy hiểm, người điều khiển bình thường sẽ có bản năng né tránh, do đó biến vị trí bên cạnh thành nơi trực tiếp phát sinh va chạm. Cho nên vị trí phụ xe so với tài xế còn nguy hiểm nhiều hơn, đây là điều ai cũng biết.
“Sau đó thì sao?”
“Di động của anh bị vỡ. Về cuộc điện thoại kia……”
“Uhm?”
“Khi đó đồng sự ngồi cùng xe giúp anh gọi điện cho mẹ, kết quả người này đem chuyện anh bị thương miêu tả thảm thiết vô cùng, tiếp theo mẹ anh không giấu được chuyện gì lập tức báo cho em.”
“……”
“Vừa rồi khi em tới chắc cũng thấy cậu ta, cậu ta có lẽ vừa thấy em đã bỏ chạy phải không?”
“Uhm……”
“Đó là bởi vì anh nói cho cậu ta biết‘Rồi sẽ có người tới tìm tôi, nếu cậu nhìn thấy một cậu con trai nào ánh mắt có thể giết người, nhớ rõ phải chạy thật nhanh, miễn cho cú điện thoại ngu xuẩn của cậu phải trả giá bằng máu chảy đầu rơi’……”
“……”
Thanh Dạ tiếp tục nói:“Nhưng mà cũng phải nói, tình trạng của anh lúc đó trông cũng rất dọa người. Anh và lái xe đều bị thương ở đầu, trên quần áo anh đều là máu, đầu óc lại không tỉnh táo…… Cho nên cũng không thể trách cậu ta.”
Chu Luật trầm mặc, mi mắt lại bất tri bất giác nhíu lại.
“Khi cậu ta biết thật ra anh không dễ dàng chết như vậy, muốn giải thích với em, nhưng di động của em thì không thấy người nhận.”
“Đó là bởi vì……”
Chu Luật thế mới nhớ lại tình trạng khi mình ra khỏi cửa. Lúc đó đã bối rối đến quên hết thảy, đời này không nghĩ lại trải qua tình trạng đó lần thứ hai.
“Em đi nhanh quá, quên mang rồi.”
“Anh cũng đoán vậy.”
Thanh Dạ dịu dàng nhìn cậu.
“Ngoại trừ di động, cả chìa khóa cũng không lấy, cứ như vậy chạy ra ngoài……” Chu Luật hít vào một hơi thật sâu, lộ ra một nụ cười thoải mái,“Nếu không phải trong túi quần bò còn có tiền, chỉ sợ em phải đi nợ xe.”
“Luật……”
“Không sao đâu.”
Chu Luật ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vươn tay chạm vào băng vải trắng toát trên đầu anh. Phía dưới dải băng kia, nhất định sẽ là vết thương làm cho mình đau lòng.
“Thanh Dạ, chỉ cần anh không việc gì là tốt rồi.”
Bởi vì lúc trước kịch liệt vận động mạnh, mái tóc giờ đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, mỏi mệt, còn có…… thực dễ dàng bị bỏ qua, ngón tay cậu đang run nhè nhẹ.
Thanh Dạ gắt gao nắm lấy bàn tay kia.
Anh biết rõ, Luật đang sợ hãi.
Thực tế, Thanh Dạ cũng rất sợ hãi. Trong nháy mắt, ngay lúc vụ đâm xe ngoài ý muốn kia xảy ra, trước mắt anh một mảnh tối đen, tiếp theo đó cảm giác sợ hãi như thủy triều theo bốn phương tám hướng vọt tới, bao phủ hoàn toàn bản thân anh.
Anh sợ hãi mình không bao giờ còn có thể trở lại gian phòng ấm áp kia, không bao giờ còn có thể nhìn thấy cha mẹ, không bao giờ còn có thể nhìn thấy người đang ngồi trước mắt — tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời này.
“Thật có lỗi, Luật…… làm em lo lắng rồi.”
“Anh không cần phải giải thích.” Chu Luật chậm rãi lắc đầu,“Anh luôn luôn làm cho em yên tâm. Lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không đoán trước được.”
Cậu nghiêng người qua, hôn lên môi đối phương.
“Thanh Dạ…… thật sự…. chỉ cần anh không có việc gì, đã là quá tốt rồi.”
“Đúng vậy, anh không có chuyện gì.”
Thanh Dạ khẽ cười rồi hôn lại cậu, ánh mắt kiên định mà dịu dàng.
“Anh vẫn còn tốt, vẫn có thể sống tiếp bên cạnh em.”
“Oành —-!!
Bỗng nhiên truyền đến thanh âm đẩy cửa thật lớn làm hai người sợ tới mức lập tức tách ra.
“Lão đại a –!!!”
Tận lực đón tiếp thanh âm vô cùng quen thuộc.
“……”
Thanh Dạ cùng Luật đều giống như nhìn thấy quái vật, nhìn người này phá cửa vào phòng, vị khách không mời mà đến phá hư nghiêm trọng không gian yên tĩnh trong bệnh viện.
— Đu Đủ.
“Cậu…… sao lại xuất hiện ở đây……”
“Nghe chị Trà nói Lão đại gặp chuyện không may, mọi người đều từ nhà chạy đến! Sao vậy, thì ra em là người thứ hai sau phó hội đến đây à?”
“Trà Trà?” Thanh Dạ mê hoặc hỏi,“Cô ấy sao mà biết được?”
“Chị ấy bảo nghe mẹ anh nói ……”
Quả nhiên là bà mẹ không giữ được chuyện gì…… Không biết bà đã tuyên truyền cho bao nhiêu bạn bè mình nữa?
Thanh Dạ vốn đang đau đầu lại càng thêm đau.
“Cậu vừa nói, tất cả mọi người đều sẽ đến đây?” Chu Luật hỏi.
“Vâng! Mọi người vừa nghe lão đại gặp tai nạn xe cộ, sao còn có tâm tư chơi trò chơi nữa…… Những ai đang ở thành C chỉ sợ hiện đều đang chạy đến nơi này……”
“Trời ạ……” Thanh Dạ mặt mày u ám,“Một chút vấn đề nhỏ, mà lại làm mọi người kích động đến vậy.”
“Tai nạn xe cộ sao có thể coi là vấn đề nhỏ!?” Đu Đủ kêu lên,“Đây cũng đủ nói lên tầm ảnh hưởng to lớn của Thanh Dạ lão đại a!”
“Được rồi……”
Đu Đủ mới đến được một lát, liền lục tục có thêm mấy hội viên tiến vào phòng bệnh, địa phương nho nhỏ dần dần trở nên chật chội. Ngoại trừ Đu Đủ lúc trước bởi vì quá độ kích động mà hét to hai tiếng bị hộ sĩ trách cứ, những đứa nhỏ đến sau đều cực kì giữ quy củ.
“Hi, lão Thanh.”
Nổi bật nhất trong đoàn người tới thăm, là Bạch Hân đến cuối cùng, chuẩn bị rất đầy đủ. Anh ta tay trái ôm hoa, tay phải cầm thức ăn dinh dưỡng, một thân đồ tây dáng vẻ trịnh trọng vô cùng, hoàn toàn không có bộ dạng phong lưu ngày thường, còn đeo cặp kính mắt có thể che dấu đầy đủ bản chất cầm thú [ theo lời Thanh Dạ].
Tôi nói cậu đây là thăm bệnh nhân hay là gặp mẹ vợ tương lai vậy…… Thanh Dạ dưới đáy lòng yên lặng hộc máu.
“Lão Thanh……”
Chỉ thấy Bạch Hân tỏ vẻ mặt thân thiết, thật cẩn thận tiến lên hỏi:
“Cậu…… sinh con trai hay con gái?” (=))))))))
“……”
“……”
“……”
Bầu không khí cũng theo đó trầm lại một khắc, mọi người giống nhau…… Nghe thấy tiếng quạ đen kêu.
Thanh Dạ làm chuyện lúc trước Chu Luật muốn làm với anh nhưng vẫn chưa làm—anh cầm lên một quả táo, dùng sức ném về phía địch nhân.
“Cút!”