”Báo cáo, đã
chuyển hết lượng nguyên liệu cần vào khoang chứa, có thể khởi hành.”
Trong một phòng điều khiển rộng rãi của con tàu vũ trụ khổng lồ, một cô
gái với ly rượu sóng sánh lười biếng lắng nghe cấp dưới báo cáo.
”Kiểm tra lại các thiết bị ở khoang nhiên liệu và máy móc, 15 phút sau khởi
hành.” Chậm rì rì mở miệng ra lệnh. Bình thường, cô rất lười nói chuyện
với người khác, trừ những lúc phải ra lệnh như thế này. Giọng nói bảy
phần ma mị, ba phần thờ ơ làm người phụ trách cấp dưới si mộng. Nhưng
rất nhanh, hắn đã lấy lại được thái độ bình tĩnh trước đó. Không vì định lực lưcj của hắn tốt mà là dù ít dù nhiều, hắn cũng từng nghe qua giọng nói ấy nên dần cũng có chút thích ứng.
”Đã rõ.” Trả lời dứt khoác rồi lập tức ngắt kết nối. Người này cũng có chút tiền đồ đấy.
Đây là lần làm sứ giả thứ 12 của cô trong ba năm qua. Chào hỏi, hiệp nghị,
thương thảo,... Với hơn 12 hành tinh, gặp qua hơn 100 chủng loại sinh
vật dị nhân, tiếp xúc với hơn 20 nền văn minh khác nhau đã giúp Henry mở mang thêm một lượng tri thức mới mẻ.
Cuối cùng bọn họ cũng buông tha cho cô. Tiếng động cơ vận hành rồi chớp nhoáng lao vào khoảng không vô tận.
Tàu vũ trụ vận chuyển rốt cuộc cũng hạ cánh sau 15 ngày lênh đênh trong
không gian. Cửa mở ra, một cô gái chầm chậm bước ra đứng trên đĩa bay
mini đáp xuống. Thiếu nữ cao gần 1,8m. Vóc người nhấp nhô quyến rũ. Làn
da trắng mịn như bạch ngọc, dưới ánh nắng càng thêm phần trong suốt xinh đẹp. Cứ như chỉ cần véo một cái liền có thể nặn ra nước vậy. Mái tóc
dài đến vai màu bạc (vì nữ chính đã trị hết bệnh do virut lúc nhỏ gây ra nên màu tóc thay đổi) mượt mà óng ánh bay tán lạn như những vũ cơ thướt tha uyển chuyển hiến vũ. Gương mặt tinh xảo ma mị. Mày như tranh vẽ,
thanh mảnh uốn lượn với độ cong hoàn hảo vừa toát lên sự anh khí hiếm có của nam nhân, vừa thể hiện nét thanh nhã dịu dàng của nữ nhân. Đôi tử
mâu phẳng lặng trong vắt làm người ta mê muội. Cánh mũi cao đúng chuẩn
nằm bên trên đôi môi hồng nhuận ướt át động lòng người. Sau khi cởi bỏ
bộ quần áo không gian thông dụng là chiếc áo sơ mi kẻ dọc đỏ trắng được
buộc lại ở eo để lộ vòng eo nhỏ nhắn tinh tế và chiếc quần bó sát - loại trang phục phổ biếng ở Trái Đất. Chân đi giày đen. Cả người được bao
phủ bởi khí chất mị hoặc mà thanh dịu. Cả hai thật quá đối lập nhưng lại làm ở trên người cô gái cảm thấy hòa hợp vô cùng.
Chân vừa chạm đất, Henry đã bước nhanh tiến lại đứng trước mặt Lucas: “Báo cáo, Ben
Henry và 520 thành viên đã hoàn thành nhiệm vụ thứ 12. Thưa hết.” Âm
thanh nghe không ra cảm xúc làm mọi người hoàn hồn trong cơn cuồng si
sắc niệm.
Lucas chăm chăm nhìn cô từ khi cô vừa xuất hiện. Khuôn mặt thoáng qua nét nghiền ngẫm, thâm trầm.
” Tốt lắm, cháu nên nghỉ nghơi thôi.” Bàn tay to của Lucas vươn ra vỗ vỗ
vai cô. Cơn choáng ập đến. Trước khi hôn mê, cô nhìn thấy rõ trong mắt
Lucas hiện lên một tia thương tiếc. Căm phẫn, bất lực, cô ngã vào lòng
ngực người đàn ông đó vì cô biết ngày này sớm muộn cũng tới. “Chú xin
lỗi cháu rất nhiều.”
Thật mệt mỏi! Henry không biết mình đã hôn
mê bao lâu và cô nghĩ mình chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa. Muốn mở mắt
ra nhưng cũng vô lực. Cô cảm nhận rõ có hơn 200 sợi dây đang kết nối và
hàng chục máy đo cứ quét đi quét lại trên người.
Họ muốn biến cô
chính thức trở thành máy chủ điều khiển hệ thống lọc khí sao? Cuối cùng cũng đánh chủ ý lên người cô. Cứ nghĩ rằng bọn kĩ thuật viên đó sẽ
nghiên cứu nhưng không ngờ họ lại thiếu kiên nhẫn như thế. Đúng vậy, chỉ có phương pháp sử dụng cơ thể cô để điều khiển mới đạt được hiệu quả
cao nhất ngoại trừ họ có khả năng chế tạo được cỗ máy bản sao của cô.
Cả người chấn động mạnh, áp lực dồn nén lúc cao lúc thấp, các cơ và mạch
máu co rút dữ dội. Sự ảnh hưởng của hệ thống khiến cô suýt chịu không
nổi. Lucas, tôi nghĩ rằng chú sẽ cho tôi thêm thời gian vẫy vùng nhưng
chú lại hối hả muốn lợi dụng ngay khi tôi vừa trở nên hoàn thiện lúc y
học vươn cao, cơ thể đạt trạng thái hoàn thiện nhất để tăng xác suất
thành công.
Muốn chết không được, muốn sống không xong. Cô chỉ
muốn sau khi đạt đến đỉnh cao sẽ tự kết liễu đời mình bởi cô không muốn
họ động đến thân thể nhưng họ đã làm bất cứ điều gì để cô sống. Tồn tại
trên đời để làm gì khi ước mơ nhỏ nhoi chưa hoàn thành liền bị vùi lấp.
Giờ đây để mặc thân xác cho người khác sử dụng.
Một cỗ đau đớn xông đến gắt gao đánh hạ tinh thần Henry. Cô sẽ không thành toàn cho lũ người như họ. Tuyệt đối không!
”Cô ta vẫn còn chống trả thưa đội trường.” Một chuyên viên vừa nhìn các thông số vừa báo cáo.
“....” Người đàn ông tuấn tú giương mắt nhìn thiếu nữ yếu ớt trên giường. Để
đảm bảo an toàn, Henry bị đưa đến một căn phòng bảo mật cao nhất. Xung
quanh vòng tròn là dãy phòng kính trong suốt có thể theo dõi người bên
trong. Hàng trăm sợi dây chằng chịt cắm trên người cô gái làm những vị
học sĩ quyền uy đứng đây cũng không khỏi nuốt nước bọt.
”Thưa đội trưởng, hệ thống đã được vận hành nhưng nếu cô ta còn phản kháng, e
rằng không thể nhân bản được.” Người bên cạnh “đội trưởng” nóng nảy xúi
giục. Ông ta đã nói lên sự lo ngại của tất cả mọi người. Mục đích của họ không chỉ là một bộ máy lọc khí và năng lượng vĩnh cửu mà còn là một
đội quân hùng mạnh bất khả chiến bại. Người thiếu nữu đang nằm chật vật
trên giường kia là “máy chủ” cũng là “bản mẫu” mà bọn họ tha thiết đói
khát muốn sử dụng. Nhưng tinh thần của cô ta còn chưa hoàn toàn triệt hạ thì việc nhân bản sẽ không thể thực hiện được. Nghĩ vậy sắc mặt bọn họ
trở nên quyết liệt, đâu còn vẻ tiếc nuối lúc trước.
”Phải phải, đội trưởng nên dùng cái kia thôi.”
”Đúng rồi, với cái kia cô ta sẽ gục ngay.”
Cả một đám nhao nhao ủng hộ, đôi mắt sáng quắt mong đợi được chế tạo nên
một đội quân mạnh mẽ nhìn cô gái như một vật hi sinh dĩ nhiên.
”Vậy...kích hoạt nó đi” “ Ai về chỗ đó.” Người đội trưởng vẫn luôn im lặng bất chợt ra lệnh. Nói xong xoay người rời đi. Những người còn lại cũng vui vẻ
thực hiện quay về giám sát tiến trình kế hoạch. Không gian dần chìm vào
tĩnh lặng. Có chăng là những tiếng * xẹt, xẹt* chớp nhoáng của luồng
điện liên tiếp truyền vào người cô gái.
Henry cố giữ những tia ý
thức cuối cùng của mình. Cơ thể miễn cưỡng chóng đỡ những luồng điện
khủng bố hành hạ và cả khối khí hôi tan ghê tởm đang bảo quanh và từ từ
xâm nhập vào cô. Chịu đựng, phải chịu đựng! Thời gian chậm chạp trôi
qua, cô có cảm tưởng mình đang ở trên chiến trường ác liệt đối đầu với
vô số quái vật. Cô chiến đấu, cứ chém giết hết con này đến con khác. Sức lực cạn kiệt mà bọn chúng vẫn không có dấu hiệu chấm dứt. Sự tuyệt vọng lan tràn cả đầu óc.
Cơ thể đã đến cực hạn, tinh thần yếu ớt nhưu một sợi tằm ti mỏng manh. Thế nhưng, người con gái ấy vẫn không bỏ
cuộc, cố phản kháng lại sức mạnh ghê rợn. Ba ngày điên cuồng chiến đấu,
ba ngày kiên cường giữ lấy ý thức của mình. Cô gái ấy, còn có thể là con người sao?
Hình ảnh ấy đánh sâu vào tâm trí những người đang
phụ trách quan sát động tĩnh xung quanh và một vị khách không mời mà
đến. Tất cả họ đều lộ ra sự kinh sợ khó tin.
Mười người giám sát
cô gái bỗng cảm thấy lạnh sống lưng nhưng thoáng chốc đã trở lại bình
thường. Họ không để ý thấy số đo dao động không khí trong căn phòng biến đổi rồi ngưng hoạt động. Chứng tỏ có người vừa động tay vào.
Đang trong thời điểm tăng cường công kích thiếu nữ, những sóng điện cùng
luồng khí nhơ nhuốc lởn vởn làm mọi ngừoi khó thấy được tình cảnh bên
trong.
Máy theo dõi vẫn hoạt động rất tốt nhưng lại có sơ hở chết người là chúng được đặt ở vị trí bốn phía căn phòng, cách cô gái gần
20m.
Một bàn tay nhanh như cắt ôm cô vào lòng. Sự ấm áp truyền
đến làm cơ thể cô cảm thấy thoải mái. Tứ chi cứng ngắt lâu không cử động nên đôi bàn tay cũng trở nên chậm chạp, bấu chặt thân thể người đó.
Người đến thân hình cứng đờ trong vài giây rồi nhanh chóng đưa cô vào
không gian khác.
”Henry, cô nợ Vincent tôi một ân tình!” Nhẹ
nhàng đặt cô xuống ghế trị liệu. Đôi mắt sâu không thấy đáy hời hợt ngắm nhìn dung nhan yêu nghiệm đang hôm me. Hắn thong thả ngồi vào chiếc
ghế ngay bênh cạnh - ghế lái tàu. Ấn nút nguồn, khởi động tàu bay đi
thông qua hầm không gian với tốc độ nhanh nhất có thể. Tốc độ hiện tại
900 triệu km/h. Vừa thoát khỏi khu vực các tiểu hành tinh, theo như hắn
tính toán, chắc hẳn bọn người kai đang điên tiết lên tìm kiếm. Nhếch
môi, chuyển về trạng thái tự động, tiết kiệm nhiên liệu. Hành động dứt
khoát, tưu thế bỡn cợt tựa như hết thảy những việc này đều không liên
quan đến hắn.
”Um...” Henry cố mở mắt, không gian rộng lớn mênh
mông làm cô thoáng sửng sốt. Quay người lại đối diện với người đăng chằm chằm nhìn cô.
”Anh cứu tôi?!” Tay khẽ dùng lực nâng cơ thể ngồi thẳng dậy nhưng cứ như nâng vật nặng ngàn cân, cô đành buông tha ý nghĩ này. Mới nói một câu đã làm cô mệt đứt hơi, thở phì phò từng ngụm. Bộ
dáng yếu ớt đáng thương.
”Ừ” Dựa đầu vào ghế, nghiêng về phía cô, anh ta lại nhìn cô. Mặt Henry cô dính gì sao?
Như hiểu được tiếng lòng của Henry, Vincent nhàn nhạt nói với giọng điệu chán chường: “Cô thật không được đẹp mắt!”
Người bệnh thì làm sao xinh đẹp được đây. Nếu có vài viên thuốc tịnh dưỡng
của cô thì tốt rồi. Đôi mắt thoáng qua sự tiếc nuối. Tuy tạm thời thân
xác an toàn nhưng tất cả thuốc cô điều chế đều để ở nhà hoặc bị tịch thu cả. Bây giờ ngoại trừ khối kiến thức to lớn ra, cô chẳng có thứ gì đáng giá.
”Tôi đã lấy đồ của cô lại rồi. Đang trong vùng không gian
bất ổn, chưa được uống thuốc. Đợi lát nữa ra khỏi đây, uống cũng chưa
muộn.” Bân quơ liếc mắt ra bên ngoài. Thông qua cửa kính, hắn biết ánh
mắt tràn đầy bất ngờ của Henry đang phóng đến lưng hắn. Giongj nói như
có như không vang lên: “ Cô là tác phẩm của tôi.” Câu nói ngắn gọn hàm
xúc trả lời nghi vấn trong đôi mắt xinh đẹp kia “ Nên tôi biết cô nghĩ
gì.” mới là lạ đấy. Hắn mới không nói hắn tâm linh tương thông với cô
đâu. Chỉ cần nhìn vào đôi tử mâu long lanh của Henry, hắn liền hiểu được cô đang nghĩ gì. Hắn có học qua ngành tâm lí học đâu nhỉ? Vậy sao có
thể phân tích cảm xúc của người khác lợi hại như thế? Kì quái!
Mặt Henry tối sầm lại, đôi mi nhẹ rũ xuống che đi những cảm xúc nơi đáy
mắt. Góa ra anh ta gắn thiết bị đọc suy nghĩ trong đầu cô. Cả vấn đề
nghĩ gì cũng bị người khác biết, anh ta cũng như những người khác mà
thôi! Nhưng vì sao lại cứu cô? Và bằng cách nào anh ta và cô thoát
được căn phòng đó?
” Tôi dùng thiết bị gây ảo giác cấp cao cho
bọn người giám sát và vô hiệu hóa các thiếu bị. Dùng con tàu này khoan
mở đường hầm không gian đặc biệt thông ra ngoài. Về phần những sợi dây
ống truyền đã có robot của tôi lo liệu. Cái không gian đó chả là gì với
tôi cả. Thay đổi một số chi tiết sẽ có sơ hở ngay. Để cứu cô, tôi đã bỏ
ra hết vốn liếng đấy!” Hắn ngừng trong chốc lát rồi nói tiếp: “ Đừng
nghĩ tôi cứu cô là vì thích cô... Tôi không ưa ông già Lucas đó. Ông ta không có tư cách làm ba tôi. Phá hư những việc ông ta muốn làm là sở
thích của tôi. Trong đó có ké hoạch liên quan đến cô. Đó là lí do.”(soái ca a, không nên nói trước bước không qua đó)
Cái này chính là đồng cảnh ngộ a. Vincent anh ta cũng thật đáng thương. Tuy vậy, Lucas vẫn rất yêu thương chìu chuộng anh ta. Chuyện gì đã xảy ra
giữa họ? Ngạch, cô trở nên nhiều chuyện như vậy từ khi nào? Coi như là quan tâm đồng bạn đi.
”Họ đuổi tới! Ngồi yên!” Ánh mắt hắn
chợt lóe, cả người nghiêm túc hẳn lên. Chuyên tâm tránh né từng đợt công kích của bọn họ. Tránh né, rượt đuổi, tấn công. Hai bên giằng co quyết
liệt. Cũng may con tàu này là do anh ta tự tay chế tạo nên mới có thể
đối đầu với cả một đội quân trong thời gian dài. Chiếc đồng hồ trên tay
Vincent chợt lóe sáng. Chết tiệt! Lão già chết tiệt! Dám giở trò lên
quà sinh nhật mẹ tặng cho hắn để định vị. Tốc độ con tàu dần chậm lại
rồi nhanh chóng bị bao vây. Tình thế rất tiêu cực. Cơ hồ không thể trốn
thoát! Vincent vẫn rất bình tĩnh. Anh ta chạm vào cái gì đó trên ghế.
Ngay lúc này, một con tàu gần bọn họ nhất đột ngột phát nổ. Anh ta điều
khiển tàu về hướng ấy, tăng tốc hết mức. Dù phá được vòng vây nhưng mọi
việc vẫn rất bất lợi.
Dị biến xảy ra, phía trước bỗng xuất hiện
một hố đen siêu khổng lồ lấy tốc độ cực kì kinh khủng lao đến họ. Muốn
thoát khỏi vòng ảnh hưởng thì bọn họ phải tình nguyện bị bắt trở về. Còn nếu muốn thoát ra lũ người kia, chỉ còn cách đẻ mặc lao vào hố đen.
Tử mâu yếu ớt và ngân mâu trầm tĩnh va chạm trên không. Nhất trí, liều mạng!
Những tàu vũ trụ nhận nhiệm vụ truy đuổi đã sớm lui ra xa vòng ảnh hưởng của
hố đen. Chứng kiến toàn cảnh con tàu hiện đại nhất hành tinh bị hố đen
nuốt chửng. Một là họ sẽ bị nghiền nát và chết không toàn thây. Hai là
sẽ xuyên đến một thời không khác ở thời điểm khác biệt.
Hai thiên tài, cứ như vậy chết đi sao?