Màn đêm buông xuống.
Khí trời lạnh lẽo nhưng cũng đã ấm hơn so với bên ngoài nhiều. Từng đợt
gió khô khốc thổi qua. Không gian vang lên âm thanh ma sát giữa gió và
những tảng đá, rất thích hợp để làm việc xấu.
”Xoạc...xoạc...”
Trong hõm đá giữa hai tảng đá dính liền nhau cạnh cửa vào Ải thứ nhất, có một người vốn tưởng đã say giấc bất chợt mở mắt. Ánh sáng tím bắn ra bốn
phía làm khung cảnh xung quanh thập phần quỷ dị. Song Tiếu thực chất
không hề ngủ. Nàng chưa bao giờ ngủ sâu kể từ năm nàng bị bắt làm vật hi sinh cả. Nếu để cho người khác nhìn thấy cảnh tượng lúc này, chắc chắn
họ sẽ nghĩ là có một khí cụ hay loài cây nào đó đang phát sáng mà không
phải là đôi mắt của một con người. Nhưng, đổi ngược lại là những chuyên
viên kĩ thuật ở nơi đó, bọn họ hoàn toàn có thể lí giải được chuyện gì
đang xảy ra.
Gen E1056 đột biến và trung khu thần kinh trung
ương não nửa sau được kích thích bởi các thiết bị siêu vi sẽ tạo ra một
con người với khả năng quan sát cùng thính giác phi thường. Mỗi lần sử
dụng dạng dị năng này thì đôi mắt sẽ biến thể phát quang màu tùy theo
phạm vi theo dõi. Cho dù là tiếng một hòn đá nhỏ rơi xuống hay cả tiếng
hít thở cũng không thể lọt qua được phạm trù của dị năng này. Và Song
Tiếu chính là đang sử dụng nó để giám sát mọi hành động của mọi người,
mà chủ yếu là của cha con Từ Ngũ.
Nói như thế nào thì nàng
cũng phải khen một điều là thân thủ của Từ Ngũ rất tốt. Chắc hẳn lúc
trước hắn có tu vi phải thuộc hàng cao thủ. Nếu không phải nàng sử dụng
siêu nhãn Vạn Quang để đề phòng thì sẽ khó phát hiện được hắn ta. Song
Tiếu nhíu mày, xem ra nàng đã đánh giá quá thấp người khác rồi.
Nàng nhún chân mượn đà từ nền đá, tung người lên chóp đá. Cả người nàng quay lưng dựa vào tường thành, đôi mắt mở to hướng về phía Đông, cách nơi
đây hơn năm trăm mét. Tại sao hắn ta có thể lập nên kế hoạch ti tiện đó? Không bởi vì bọn Bách Lý Ngạn khinh địch mà vì họ đã tin lầm người. Họ
quên mất một điều vô cùng quan trọng: thời gian và hoàn cảnh có thể làm
con người thay đổi mọi thứ. Cha con Từ Ngũ là một minh chứng.
Sau khoảng gần một khắc thời gian, hắn ta đã đến được chỗ đám người buổi
sáng an toàn. Khả năng ứng biến cùng tài ăn nói của hắn đã nhanh chóng
bàn bạc xong kế hoạch với tên Lão đại. Nàng thật sự muốn xem xem hắn ta
sẽ trở mặt như thế nào.
Sáng, nắng sớm và khá lạnh.
”Lũ người kia, các ngươi mau trả lương thảo lại cho gia gia!” Xé toạc cái
không khí êm ấm này là tiếng gầm hung hãn của tên Lão đại.
Song Tiếu dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy vươn vai. Mắt đẹp chớp chớp,
tay nhỏ xoa xoa lỗ tai. Quả đúng là người xấu xí nên tiếng la cũng khó
nghe đến như vậy. Tử quang trong mắt đã không còn chút dấu vết. Màn kịch đã bắt đầu rồi a. Chẳng hiểu nổi mấy người này đang nghĩ gì trong đầu
mà lại thích bày trò như vậy. Từ khi nàng xuyên qua đến giờ, hầu như đều gặp dạng người này nha. Thật không sợ bản thân đủ phiền phức hay sao mà cứ thích gây rối cho người khác.
Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống đất, cước bộ thong dong đi đến đó.
” Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Chúng ta sao lại là phường trộm cắp hả?“Lý Ninh Khởi giận dữ. Đám người kia thấy bọn họ im lặng liền nghĩ họ dễ ăn hiếp lắm đi.
”Mạnh miệng lắm. Vậy có dám để bọn ta lục xét không đây?” Chỉ cần lục xét, các ngươi sẽ phải ngoan ngoãn rời đi thôi.
”Được, nếu dám vu oan cho chúng ta, các ngươi đừng mong chiếm được tiện nghi nào.”
Bọn Bách Lý Ngạn nhường đường cho chúng tiến vào. Ai cũng ở trạng thái sẵn
sàng chiến đấu. Ở đây cấm triệt để các hành vi cố ý gây sự hay giao
tranh giữa các nhóm. Nếu không tuân thủ thì sẽ bị trục xuất ra ngoài. Vì vậy mà bọn họ phải nhẫn nhịn, chờ cho đối phương động thủ trước.
” Tiểu Thanh, kia là gì a. Ai nha, huynh có đồ tốt mà lại giấu diếm làm
của riêng a.” Trâm Anh không hiểu chuyện, dáo dát nhìn mọi người xung
quanh thì "phát hiện" bên cạnh Tiểu Thanh có một cái túi lạ, ngạc nhiên
hỏi.
Tiểu Thanh ngay lập tức đen mặt. Rõ ràng vừa nãy bên
cạnh hắn chẳng hề có gói đồ nào cả. Vậy mà chỉ qua mấy câu gây gỗ thì
lại xuất hiện cái thứ chết tiệt kia. Đây chẳng phải là cây Tảo nước- món ăn chính của đa số các tù nhân, hay sao. Rõ ràng là có người vu khống
hắn. Tuyệt đối cố ý giá họa cho hắn! Cả người hắn dần tỏa ra hàn khí
tức giận. Sự nho nhã lễ độ gần như bay đâu mất.
”Hô hô, đây
gọi là giấu đầu lòi đuôi a. Các ngươi nói xem thức ăn đó là của ai? Của các ngươi? Hô hô “ Tên đầu lĩnh sải bước đến xé mở túi vải, vừa cười
vừa liếc mắt cho Từ Ngũ. Một bộ dạng vô cùng đắc ý.
”Các
ngươi vu oan cho tiểu Thanh!” A tĩnh tức giận phân trần. Có lẽ đêm hôm
qua bọn chúng đã động tay động chân. Đáng hận, sao chúng có thể thực
hiện được, người đêm qua canh gác chính là hắn. Rõ ràng không hề có gì
bất thường cả, vậy mà bây giờ lại xuất hiện đám rắc rối này.
”Ngươi còn chối sao, chứng cứ rành rành ra đó mà dám xảo biện. Lượng thực có
đánh dấu này là kí hiệu riêng của nhóm bọn ta. Vậy còn không mau quỳ
xuống tạ lỗi, may ra gia gia đây sẽ xem xét. Hô hô “
Song
Tiếu lần này lại tiếp tục xem diễn. Nàng nhớ người bị hại “chân chính”
là cái tên biến thái kia mà. Thế mà bây giờ lại biến thành tiểu Thanh.
Chả lẽ bọn chúng thay đổi kế hoạch. Quét mắt nhìn xung quanh, Trùng
Thiên đang ngồi vắt chéo chân trên một trụ đá gần hiện trường, cũng là
một bộ dạng xem kịch vui như nàng. Ánh mắt khẽ nheo lại, tên biến thái
đó làm sao lại dễ dàng để người tính kế được, hắn chắc là....
Cảm nhận được một đạo ánh mắt đang nhìn mình, Trùng Thiên trực tiếp xoay
người đối diện với chủ nhân đạo ánh mắt đó. Cảm nhận được cách Song Tiếu nhìn mình có chút xem thường cùng vô vị, hắn chỉ cười cười không nói,
hết sức thong dong thưởng thức tuồng hay.
Đúng thật là Trùng
Thiên cái tên này đã làm mà. Hắn mà cũng sợ mấy chuyện nhàm chán này nữa đấy. Đã vậy còn quăng phiền phức cho tiểu Thanh. Đúng thật chẳng có
chút tiền đồ nào cả. Lần này, tiểu Thanh hẳn phải tốn chút miệng lưỡi
rồi.
Về phần tiểu Thanh, ai có thể nói cho hắn biết cái túi
này vì sao vô thanh vô thức ở bên người hắn không? Gương mặt tuấn mĩ
tối sầm, lại nghe được một giọng nói âm tàn vang lên “Tiểu Thanh ngươi
muốn ăn ngon thì thôi, sao lại liên lụy chúng ta?” Từ Ngũ bức xúc lên
tiếng. Dù hắn thật không hiểu vì sao cái túi đáng lí phải ở chỗ tên
Trùng Thiên kia, vậy mà giờ lại là tiểu Thanh. Thế thì đừng trách sao
hắn độc ác với tiểu bối. Không để tiểu Thanh kịp phản bác, hắn nghênh
ngang nói tiếp: “ Ngươi thấy đám ngươi kia người đông thế mạnh nên làm
gián điệp cho bọn chúng, hãm hại chúng ta phải không? Hay là ngươi quá
mức đói bụng nên mới làm ra chuyện nhục nhã. Ngươi cứ thành thật khai
báo, chúng ta trưởng bối sẽ khoan hồng cho ngươi! Nể tình lúc trước
ngươi đã cầu tình cho Trâm Anh Diệu Anh, thúc thúc này sẽ cầu tình cho
ngươi.”
Tiểu Thanh lẳng lặng nhìn Từ Ngũ. Trực giác cho hắn
biết chuyện này có liên quan đến ông ta. Nếu đã đinh ninh là hắn làm,
vậy thì ông ta sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu. Hắn vốn không mấy ưa
thích cha con nhà đó, nhân dịp này nên cho ọn họ thêm một bài học mới
được.
”Vì sao thúc lại khẳng định là ta mà không phải là ta bị đổ oan?” Tiểu Thanh lạnh giọng hỏi, nhiệt độ đã giảm xuống mấy phần.
Từ Ngũ nghe vậy cũng hết sức khoan thai trả lời: “ Đêm qua, ta gặp ác mộng nên giật mình thức giấc. Đúng lúc thấy ngươi đang ôm cái túi đó qua
đây.”
”Sao thúc không vạch trần ta ngay lúc đó, mà đến bây giờ mới "nhớ" ra.”
” Ta nghĩ ngươi cũng chỉ là qua lấy chuột về ăn thêm nên thôi.”
” Ta chẳng dại khờ giấu thức ăn bên người để bị phát hiện.”
” Tiểu Thanh a, ngươi chưa nghe qua cái câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao.”
Tiểu Thanh hết nói nổi nhìn người trước mặt, hắn đã tám phần chắc chắn người gây ra việc này là Từ Ngũ. Hắn chính là gian tế của đám người kia! Vì trong lúc hai bên chất vấn, hắn rõ ràng thấy được hai ngươi kia liên
tục ra hiệu cho nhau. Nếu đã thế thì hắn đành tương kế tựu kế thôi.
” Ta... ta quả thật có đi lấy ít chuột nhưng giữa đường thì bị rơi mất vài con, không phải đống thức ăn này.”
” Tiểu bối thì nên thành thật, ta đã chứng kiến tất cả rồi tiểu Thanh,
đừng chối nữa. Cứ thừa nhận đi, chúng ta không trách ngươi đâu.” Từ Ngũ
hiền hòa khuyên giải.
” Thật sự là ta chỉ lấy chuột thôi, chưa từng chạm đến mấy cái đó. Chỉ là trên đường làm rơi rớt mất.”
” Nhưng quan trọng là ngươi có lấy hay không?”
”Ta lấy chuột,...rồi làm rớt”
”Ta chỉ...làm rớt chúng...”
”Hừ hừ, rớt gì chứ, rõ ràng là tảo nước còn nguyên vẹn kia.” Diệu Anh chen
mồm vào, chính cha nàng là người ôm cái túi đó quăng chỗ này. Tất cả là
hai mươi tám cây tảo nước còn chưa lột vỏ. Cái tên Tiểu Thanh thật ngốc, cứ mãi nói rơi rớt thì có ích gì.
”Diệu Anh, sao ngươi biết
đó là tảo nước mà chẳng phải chuột và chúng lại còn nguyên vẹn đây?”
Tiểu Thanh "chợt" ngộ ra điểm khác thường. Đây có phải hay không là tự
lấy đá đập chân mình. Tên Lão đại ban nãy chỉ xé mở túi ngoài để họ thấy được kí hiệu quyền sở hữu đặc trưng ở túi trong mà chưa hề mở ra xem
bên trong là thứ gì a. Hắn thật muốn mắng bọn chúng ngu xuẩn. Chỉ mấy
câu đã bị hắn làm cho lộ nguyên hình. Kém cỏi!
Đang lúc đắc ý thì nghe câu nói của tiểu Thanh. Ba người lập tức bị lôi oanh đỉnh.
Cả người căng cứng. Bọn họ vừa mới nói gì. Thì ra..thì ra hắn gài bẫy để các nàng tự nhảy vào.
” Chúng ta..chúng ta cũng
không...không biết..” Diệu Anh sợ đến mức nói cũng lắp bắp, đứng không
vững. Bọn họ tiêu rồi, tiêu thật rồi.
Hiện trường giờ vô cùng yên tĩnh, hàng trăm con mắt đều đang đổ dồn về phía chúng, chờ đợi câu
trả lời thỏa đáng. Đợi một lúc lâu mà vẫn nhận được sự giải thích hợp lí từ cha con Từ Ngũ, Ngọc Tâm chịu hết nổi liền gằn từng tiếng: “ Các
ngươi là gian tế!” Đáng giận, cư nhiên họ có thể vong ân phụ nghĩa!
Tên Lão đại đang rất muốn lao ra bóp cổ Diệu Anh. kế hoạch tốt đẹp như vậy
lại bị mấy tên ngốc tử phá hư. Hắn thật muốn bổ vài đao lên các nàng cho hả giận.
”Hừ.. phản đội thì sao. Các ngươi có cái gì tốt mà
nói chúng ta.” Trâm Anh nổi điên la hét. Nàng ta vốn xinh đẹp kiều diễm, thế mà lại bị liên lụy làm tù nhân với mấy người Ngọc Tâm. Làm khổ các
nàng chịu đựng suốt mấy năm qua. Nàng không cam lòng, không phục! “ Các ngươi nghĩ chúng ta sẽ chết nếu tách khỏi các ngươi sao? Hừ, ta mới
nhổ vào.” Nói xong liền kéo tay Từ Ngũ và Diệu Anh đi về phía bên kia,
chẳng chút nuối tiếc.
Mọi người nhìn tình cảnh đang diễn ra,
lòng bất giác chùn xuống. Họ thật chẳng ngờ người cũng họ cùng ăn cùng
ngủ bao năm lại là hạng người như vậy. Đã thế còn vênh váo bỏ đi. Coi
như mắt bọn họ bị mù hết rồi.
” Ta cho các ngươi cơ hội cuối
cùng, nếu còn muốn ở lại thì mau quay về. Còn bằng không thì từ nay về
sau, ba người các ngươi và chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan đến nhau!” Bách Lý Ngạn hắng giọng, nét mặt như già đi mấy tuổi. Hắn
thế nhưng nhìn nhằm người. Ba ngươi kia cứ chạy đi mà chẳng màng đến cơ
hội mà hắn đã trao cho họ. Khẽ thở dài, hắn quay đi về phía cửa.
Tên Lão đại hừ một tiếng rồi bỏ đi. Hắn biết mình không nên ở chỗ này thêm
nữa, lại chẳng thể động thủ đánh người nên đành nhẫn nhịn. Sau khi ra
khỏi đây, hắn sẽ xử lí hết đám người đầy đàn bà đó.
Song Tiếu nhìn màn kịch kết thúc còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng liền bễu
môi.Chân lướt nhanh đến cạnh Bách Lý Ngạn. Nàng giờ chỉ muốn xem ải thứ
hai là cái dạng gì thôi.