Thần Tượng Trong Trái Tim Tôi - TFBoys

Chương 3: Chuyện không ngờ




Nó lấy hơi đọc tiếp.

"Bước vào cổng trường, tôi đi từ từ vào trong, vừa đi vừa ngắm trường. Trường thay đổi nhiều quá. Trường học được xây khang trang hơn, nhiều thứ mới hơn. Đi đi ngay vào trong dãy nhà giáo viên, bước vào văn phòng. Tôi gặp lại cô giáo dạy văn của tôi năm xưa-đó là cô Mai Hương. Mặc dù tuổi đã đứng tuổi, nhưng trong cô tôi vẫn thấy nét đẹp của tuổi thanh xuân, cô vẫn thế. Cô vẫn còn nhớ tôi. Tôi ngồi gần bên cô, cô cho tôi biết bạn bè của tôi, giờ đã lập nên sự nghiệp cả. Thật bất ngờ khi Hải "thư sinh" lớp tôi nay trở thành thầy giáo dạy võ. Khánh "lực sĩ" nay lại thành thầy giáo dạy múa kiêm người mẫu. Cái Trang nổi tiếng là "bà la sát" của lớp nay lại trở thành bác sĩ phẫu thuật. Còn tôi, tôi kể cho cô nghe về công việc hiện tại của tôi, về gia đình tôi và nơi tôi đang sống hiện tại. Cuộc trò chuyện của 2 cô trò mới vui làm sao. Bất chợt, nhìn lên đồng hồ, đã muội rồi, tôi chào cô về, hai cô trò còn lưu luyến nhìn nhau cho đến khi tôi ra tận cổng trường".

-Em xin hết ạ. Và nếu như sau này Hải, Khánh và Trang nghề nghiệp của mấy bạn nếu như thành sự thật thì thông cảm nhé - Nó nháy mắt một cái.

Bắt đầu.

Ha há, hi hí, hô hố đủ kiểu trong lớp hơn cả cái chợ vỡ. Cô giáo cầm cái thước đập xuống bàn. Cô ta quát.

-Trật tự cho tôi, lớp đầu trường mà như thế à. Có nghiêm túc không thì bảo. Bây giờ để tôi nhận xét bài của Nhi. Phải nói là trí tưởng tượng của em rất tốt, rất đáng tuyên dương, tuy nhiên còn một điều em nên lưu ý là đừng có ảo tưởng sức mạnh quá mức, nghe chưa, thôi điểm khuyến khích, 9 điểm – Cô giáo.

Nó tự nhiên nhảy cẫng lên làm bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về nó.

Rồi...............

Renggggggggggggggggggggg

Tiếng chuông ra chơi vang lên, lớp nó hơn ong vỡ tổ, Bảo Kim bắt đầu chiêu rủ rê nó.

-Ôi, ta yêu mãi cái giây phút này, này Nhi, xuống canteen đi - Bảo Kim.

-Từ đợi tôi chút, tôi cất sách với tập vào đã - Nó

Nó tuôn hết sách, tập vào ba lô cùng Bảo Kim đi xuống canteen. Xuống đến canteen nó chọn một cái bàn ngồi cạnh cửa sổ, nó và Kim ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống Kim đã than vãn

-Ax, sao hôm nay chán quá, haiz, nhớ TFBoys quá - Bảo Kim nằm dài ra bàn.

Phụttttttttttttttt. Nước trong miệng nó bắn ra hết. Đúng là mất hết hình tượng mà.

-Bà nói cái gì, này nào bà chẳng ôm cái Iphone ngắm TFBoys mà bảo nhớ là sao – Nó nhìn Kim.

-Không biết bao giờ tui mới được gặp TFBoys ngoài đời nhỉ??? - Bảo Kim mơ.

-Về nhà ngủ tiếp đi mà mơ – Nó cười nhìn Bảo Kim.

Câu nói của nó như dội gáo nước lạnh vào Bảo Kim trong khi nhỏ đang ở chín tầng mây và đùng một cái rơi xuống 18 tầng địa ngục.

-Sax, bà có phải bạn tui không vậy, bạn bè mà như thế à, phũ phàng với nhau như vậy mà được à - Kim giận dỗi.

-Không làm thế thì làm sao làm được bạn bà - Nó cũng không vừa bật lại.

Hai đứa ngồi tán đến khi chuông đổ vào lớp. Hai tiết học căng thẳng trôi qua thì tiếng chuông ra về cũng rao lên. Nó cho hết sách vở vào và cùng Bảo Kim ra về. Nguyễn baba đang đợi nó ở cổng trường.

-Thôi, ba tui đến đón tui rồi, bye bye bà nha - Nó giơ tay cao vẫy vẫy chào Bảo Kim.

-Ừ, về vui vẻ - Bảo Kim cũng vẫy lại.

Nó chạy đến phải xe Nguyễn baba nó, vẫn cái tính lễ phép

-Con chào ba – Nó mỉm cười nhìn Nguyễn baba.

-Ừ, ba chào con gái, vào đi con - Nguyễn baba.

-Dạ - Nó ngoan ngoãn.

Nó vào ngồi hàng ghế phía sau xe rồi Nguyễn baba chở nó về nhà. Đợi Nguyễn baba cất xe xong rồi nó cùng Nguyễn baba vào. Nguyễn mama đang đợi hai ba con nó ở ngoài phòng khách. Nó nhào đến, ôm chầm lấy Nguyễn mama.

-Con gái đi học về rồi đấy à, Tiểu Nhi, con ngồi xuống ba mẹ có chuyện muốn nói với con - Nguyễn baba.

Nó nhìn cái bộ mặt của ba nó bây giờ rất là hình sự. Nó tháo baloồi ngồi xuống ghế.

-Có chuyện gì vậy ba - Nó ngây ngô hỏi.

-Ngày mai con sẽ cùng ba đến trường để chào các bạn và thầy cô, rồi lấy học bạ cho con - Nguyễn baba.

Nó tròn xoe mắt nhìn ba nó chăm chăm.

-Con nghe cho kĩ nhé, ngày kia gia đình ta sẽ chuyển sang Bắc Kinh sống - Nguyễn baba.

-Hảaaaaaaaaaaaaaaaaaa? Sao lại như vậy ba - Nó hét lên.

-Tập đoàn bên đó đang gặp trục trặc mà chú ba con thì không giải quyết được nên ba mẹ quyết định sẽ sang đó ở để quản lí bên đó, còn tập đoàn bên này sẽ để chú ba về đây quản lí - Nguyễn baba.

-Con không đi có đươc không ba? – Nó sắp khóc rồi.

-Không được, con sẽ phải sang đó cùng với ba má, ba còn nhớ, ngày nhỏ hè nào con chẳng sang bên đó chơi, với lại con nói giỏi tiếng Trung lắm cơ mà, không được từ chối, ba đã quyết định rồi, con lên chuẩn bị đồ đạc đi, rồi mai ba đưa con đến trường - Nguyễn baba lấy hai ngón tay, xoa nhẹ vào hai thái dương rồi ngả người ra ghế sofa.

Nó không nói gì, lặng lẽ chào ba mẹ rồi xách balo đi.

Nó ỉu xìu lên phòng, ôi cầu thang sao hôm nay dài vậy, bước chân của nó sao lại nặng như thế, nó sắp phải xa nơi này để đến với một nơi lạ hoắc không có bạn bè thân thiết để sống ư. Haizzzzzzzzzz, cuộc sống sao lại mù mịt thế này. Nó vào phòng, khóa cửa lại

RẦM.

Nó nằm phịch lên cái giường thân yêu của nó. Nhìn lại từng nới, từng thứ trong phòng mình. "Vậy là mình sắp phải xa căn phòng này rồi". Nó nghĩ thế.