Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 34: Không muốn mất em




Huy đờ người. Có cảm giác đau đớn dâng lên. Linh vẫn không thay đổi nét mặt, nhìn thẳng vào Huy, mỉm cười xa cách:

-Đã lâu không gặp. Cậu đẹp ra nhiều đấy.

Huy nhất thời không thể thốt ra tiếng nào được nữa. Huy có nhiều chuyện muốn hỏi, có nhiều điều muốn nói cho Linh nghe nhưng bây giờ, tất cả lại nghẹn ở cổ họng khiến Huy không thể bật nổi câu nào nữa.

-Đã sáu năm, à không, gần bảy năm… Tôi suýt là không nhận ra cậu nếu cậu không gọi tên tôi đấy. –Linh bật cười. –Cậu về nước lúc nào? Đã gặp anh em gì chưa? Sống bên đó tốt chứ?

Linh hỏi, lạnh lùng giấu đi cơn run rẩy trong tim. Bàn tay đang run lên khẽ siết lại nhẹ nhàng giấu phía sau lưng. Có gì đó cay cay muốn chảy xuống nhưng cô dằn lòng không được thế. Nếu là cô của ngày trước, cô sẽ ôm lấy chàng trai này mà hỏi tại sao ngày đó cậu bỏ đi mà không nói cho cô biết. Muốn hỏi, liệu ở đất nước xa xôi đó có khi nào cậu nhớ đến cô không? Nhưng cô nhận ra, thứ tình cảm sướt mướt đó từ lâu đã chìm xuống trong cô từ lúc nào. Cô không rõ mình có còn yêu cậu nữa hay không. Khoảng cách sáu năm đủ lớn để chia rẽ tình cảm của con người, huống gì, trong sáu năm đó đã quá nhiều chuyện xảy ra với cô.

Huy bật cười chua chát, khẽ giấu bàn tay đang nạm chặt lại ra phía sau, cười khan một tiếng:

-Tôi đã về đây lâu rồi… Về để tìm cậu….

Có gì đó khiến cô run rẩy. Nhưng sáu năm đủ để thay đổi một con người. Linh lạnh lùng nuốt tất cả những thứ cảm xúc yếu đuối đó, bật cười:

-Thật tốt cho tôi vì có người bạn thân như cậu. Chỉ tiếc, tôi đã không có duyên để gặp cậu sớm hơn. Vậy cậu đã gặp Vũ và Khánh chưa?

-Chưa…

-Ừm, tôi sẽ cho cậu số điện thoại của Khánh và Vũ, gặp nhau rồi chúng ta họp mặt phát! Sáu năm rồi không gặp! Gặp được đúng là bất ngờ thật, ừm..xem nào.. –Linh vừa nói vừa tìm số. –À đây, 09….. Được rồi. Chúng ta gặp nhau sau. Bây giờ tôi đang vội, thế nhé.

Linh vừa quay bước đi thì Huy đã nhanh chóng nắm lấy tay cô kéo lại.

-Tại sao… -Huy bật tiếng, có gì đó đang tan ra trong cậu, đau đớn –Linh à, suốt sáu năm trước cho đến bây giờ, chưa bao giờ tôi ngừng yêu cậu, ngừng nghĩ về cậu.. Nhưng chẳng lẽ, cậu thực sự không có gì để nói với tôi sau sáu năm xa cách hay sao?

Tay cô run lên.

-Cậu ám ảnh tôi trong từng giấc mơ, tôi nhớ cậu đến phát điên nhưng khi tôi trở về chỉ là căn nhà đã bán và cậu thì đã chuyển đi. Lúc đó tôi đã phát điên lên cậu hiểu không? Tôi đã nghĩ nếu có thể gặp cậu, tôi sẽ nói cho cậu nghe nhiều, rất nhiều. Nhưng đối mặt với tôi cậu thờ ơ đến thế sao? Linh???

Cô không bật lên được tiếng nào. Lặng lẽ rút tay khỏi Huy rồi quay mặt đi hướng khác.

-Tôi đã từng thích cậu…

Huy giật bắn mình nhìn lên. Gương mặt của Linh vẫn không thay đổi, thốt ra lời đó với vẻ mặt hờ hững.

-Nhưng đã sáu năm rồi, tôi không còn biết tôi còn thích cậu hay không. Tôi cũng không muốn nhớ đến tôi của sáu năm trước, lúc nào cũng dựa dẫm vào cậu. Thế đi.

Nói rồi Linh quay lưng bước đi, để bàn tay của Huy chơ vơ vươn ra giữa không trung không người nắm. Cứ nghĩ mình mạng mẽ lắm ,ai ngờ vừa quay lưng đã thấy có một giọt nước mắt chảy xuống, cô gạt nó đi. Cô không rõ mình còn yêu cậu nữa hay không, hay chỉ là dư vị của sáu năm về trước vẫn còn. Rõ ràng, một thời gian lâu đến thế, làm sao thứ tình cảm mỏng manh đó giữ cho đến được bây giờ?

Với lại, khi người ta cô đơn lâu quá, người ta không muốn yêu thương nữa..

Vì người ta sợ người yêu thương sẽ lại bỏ rơi mình, lúc đó còn đau đớn và cô đơn hơn. Có lẽ đó là lí do tại sao, những người khi cô đơn quá lâu thường khép lòng mình lại. Đơn giản vì họ sợ yêu thương, vậy thôi.

Màn đêm xuống, Huy ở trong phòng mà nghe lòng mình nặng trĩu. Căn phòng tối không bật đèn, chỉ có thứ ánh sáng mờ ảo hắt từ ngoài đường phố vào làm lộ rõ những bức ảnh của một cô gái bị chụp lén khi đang đọc sách, khi đang ngủ trong lớp học của sáu năm về trước dán trên bức tường. Cậu vội vàng lấy cái hộp gỗ ra đau đớn làm đổ ra đất. Những tấm thiệp văng ra, chiếc áo trắng duy nhất một chữ kí cũng lật ra sàn. Những viên bi lăn lông lốc trên nền. Có một chàng trai vội vàng nhặt lấy chúng, cẩn thận cầm nó lên, tay cậu run run như muốn níu lại khoảng thời gian nào đó.

Đúng, chưa bao giờ cậu quên được Linh.

Chưa bao giờ cậu ngừng yêu Linh.

Dù sáu năm qua, có thể Linh đã quên nhưng cậu vẫn còn yêu cô đến nghẹt thở. Đến mức mỗi khi đêm về cậu cảm thấy hoảng sợ. Sợ rằng mình sẽ lại mơ đến cô để rồi khi đưa tay ra cố nắm lấy cô thì cô biến mất, cậu lại đua đớn vì biết tất cả chỉ là ảo ảnh. Đến khi gặp cô, cậu mới phát hiện ra mình yêu cô ấy hơn những gì cậu nghĩ. Mười bảy năm, yêu cô mười bảy năm không dứt. Luôn là người đuổi theo cô, luôn là người chở che bảo vệ cô.

Nhưng tại sao… Tại sao lại thế hả Linh? Có một giọt nước sánh đặc rơi xuống.

***

-Được… Được lắm! Sáu năm không gặp, đẹp trai rất nhiều!

Tiếng Khánh vang lên cùng những tiếng cười phụ họa vang lên phía sau. Nồi lẩu bốc lên làn khói trắng mỏng nhẹ tan vào không gian.

-Suốt sáu năm qua cậu làm gì thế? Có nhớ tụi này không? –Vũ cười cười rót cốc bia cho Huy.

Tiếng cười nói vang vang, chỉ có mình Linh là ngồi im lặng nhìn nồi lẩu bốc khói. Hiện giờ bốn đứa bạn thời thơ ấu đang họp mặt tại bãi biển buổi đêm, ngồi trong quán nhậu. Nói cười oang oang, lôi đủ chuyện ra nói.

-Nhớ cái thằng Tường Anh không?

-À, cái thằng cờ hó chết tiệt đó. Tất nhiên là còn nhớ rồi…

-Thằng đó bây giờ cùng làm một công ty với tớ, chết tiệt! –Khánh kêu lên rồi nốc cạn ly bia.

-Vậy Huy, sao rồi? Đã có em Tây nào cặp kè cùng chưa? –Vũ quay sang Huy cười.

-Mối tình đầu chưa dứt thì đào đâu ra mối tình thứ hai? –Huy lại khui ra chai bia khác. Câu nói của Huy khiến không khí chìm xuống. Linh đang định bóc lon Coca cũng dừng lại. Huy lại tiếp tục đào chuyện lên và bầu không khí mới bắt đầu sôi nổi trở lại. Trong nhóm này, Khánh và Huy đã ngà ngà, có lẽ chỉ có Vũ và Linh là còn tỉnh táo. Cho đến khi Khánh và Huy bắt đầu nói nhảm, Vũ mới đứng bật dậy bỏ đi. Linh nhìn bóng Vũ bước đi không nói câu gì, cũng thở dài đặt lon Coca xuống đi theo.

Ban đêm, gió lành lạnh thổi mạnh khiến Linh chỉ muốn co mình lại. Chỉ nghe tiếng sóng vỗ tấp vào bờ. Bãi cát chỉ lác đác vài người ra chụp ảnh, còn lại chỉ có dãy quán nhậu là sáng đèn. Vũ ngồi xuống nền cát, nhìn lên trời, thở dài một tiếng.

-Ở đây có gì vui hơn cả đám bạn sao?

Vũ giật mình quay lại, Linh đang đứng phía sau lưng Vũ, mỉm cười.

Vũ không trả lời, lại lặng lẽ tìm những ngôi sao đang nháy lên.

-Cậu sẽ trở về bên Huy chứ? –Tiếng Vũ bất chợt vang lên, khàn lại. Linh nhíu mày nhìn cậu. Cậu thở dài, rồi tiếp tục –Tôi ghét điều đó…

Sáu năm trước, Vũ thừa biết Huy mới là người Linh thích, nhưng cậu không muốn chấp nhận nó. Đau buồn nhưng cậu vẫn cố chôn đi, chỉ muốn có thể ở bên Linh ngày nào hay ngày đó. Nếu ngày Huy chuyển đi Linh đau buồn thế nào thì ngày Linh lặng lẽ chuyển nhà đi, Vũ cũng đau như thế. Linh không biết, ngày Linh chuyển lên thành phố, Vũ đã giam mình trong phòng rất lâu để lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt rơi xuống khi cậu nghĩ đến việc có thể sau này cậu không thể gặp Linh giữa biển người này được nữa. Ngày xách balo đi học đại học, cũng là lúc cậu gặp lại Linh. Cuối cùng ba người cũng trở lại ngày tháng vui vẻ. Và quan trọng hơn thảy, Linh luôn có mặt bên cậu như ngay nhỏ, chỉ cần với tay ra là có thể chạm đến được cô ấy. Bắt đầu từ khi nào, cậu bắt đầu ích kỉ, muốn cô là của riêng cậu. Ghen tức khi thấy cô thân thiết với người con trai khác. Và chỉ muốn mình mới là người được bảo vệ cô. Nhưng bây giờ Huy trở về, cậu cảm thấy sợ, sợ rằng cô sẽ bước ra khỏi cuộc sống của cậu. Cậu sợ ngày cô đi mà cậu không có khả năng giữ cô lại bên mình. Cậu ghét nó.

-Tôi không muốn mất cậu… -Vũ bật tiếng, nhìn lên cô. Cô thấy trái tim mình bóp nghẹt lại. –Suốt mười bảy năm đuổi theo cậu không biết mệt.. Tôi không thể chịu nổi nếu một ngày cậu biến mất khỏi mắt tôi.

-Vốn dĩ, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thuộc về ai cả. –Linh bật tiếng. Có một làn gió lạnh thổi qua. Và cảm ơn là vì trời tối nên đã che đi giọt nước mắt chảy xuống trên khóe mắt cô từ khi nào. Cô quay lưng đi, giọng cũng nghẹn lại –Vì vậy, tôi sẽ không trở về bên ai cả.

***

-Đã uống bia không được rồi còn cố sức mà nốc vào!

Tiếng một cô gái vang lên, cố đưa Huy vào phòng. Số là lúc say Vũ đưa Khánh về, còn Linh nhất quyết không chịu cho con trai đi chung xe nhất là khi đang say. Nên đành mở điện thoại Huy ra, đúng lúc một cô gái gọi tới. Và đó là Bảo Nhi. Bảo Nhi pha một ly nước gừng vào. Huy đang nằm chỏng trên ghế ngoài phòng khách, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Linh…”

Bảo Nhi cảm thấy lòng mình chùn lại. Cô đã ở bên Huy suốt năm năm kể từ khi gặp cậu tại một trường đại học, nhưng lúc nào Huy cũng cố giữ khoảng cách với cô. Và khi say, người cậu gọi tên lại là cô gái Việt Nam tên là “Linh” đó. Cô mở cửa phòng Huy, lần đầu tiên cô vào phòng của một chàng trai, bỗng, cô run rẩy đến mức khuỵu xuống. Bên trong phòng chỉ toàn là hình của cô gái đó, cô gái mà Bảo Nhi đã nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Huy. Những tấm hình dày đặc dán chồng lên nhau, có nhiều bức hình giống hệt nhau nhưng vẫn được copy lại thành nhiều bức khác. NgưỜi Bảo Nhi yêu, lại là người chung tình đến khó tin.

-Cô gái đó quả thật may mắn,… Huy à… -Bảo Nhi kêu lên rồi bật khóc. Cô ghen tị với cô gái tên Linh, vô cùng ghen tị.

“Yêu em đến mức tôi quên cả thời gian…

Yêu em đến mức tôi đau đớn khi em thờ ơ vô tình…

Nhớ em đến mức tôi quằn quại không thể ngủ được.

Rốt cuộc kiếp trước chúng ta nợ nần gì nhau mà kiếp này em phải hành hạ tôi đau khổ vì yêu đến thế?”

Huy lật người, nói trong cơn mê:

-Yêu lại từ đầu…

***